Xa xôi đôi đường
Chương 6 : Nước mắt pha lê
Bên dòng nước chảy của con sông Sài Gòn. Dòng nước trôi theo biết bao sự phù hoa nơi chốn đô thị, một dòng sông kinh tế quan trọng của miền nam. Nơi đó có một nhóm người thường tụ tập và có cả dáng thầy Nhân ra vào. Thầy Nhân tỏ ra rất bình thường khi đến nơi này. Ông thường cho rằng đến bờ sông để ngắm cảnh và thư giản đầu óc. Nhưng ở đó người ta lại nói là nơi bọn côn đồ thường xuất hiện và ẩn náo. Một câu chuyện kì lạ nhưng chẳng khiến ai nghi ngờ. Bởi vì thầy Nhân có một mối quan hệ rất tốt với nhiều người. Ông thường tỏ ra rất hiền từ trước mặt mọi người và là người quan trọng nhất công ty nên rất được coi trọng. Những người trong công ty băng đĩa rất ngưỡng mộ tính nhẫn nại của thầy Nhân. Ngay cả Lãm vàLinh còn phải khâm phục khi học lớp mười hai. Thầy rất quan tâm và đầy nhiệt huyết. Nhưng vì hành động nông nỗi nhất thời mà thầy Nhân phải rời xa mái trường. Thầy Nhân đã bôn ba ba năm trời trên đất thành phố và đã thật sự thành công khi ông làm việc cho công ty của ông nội Yến. Ông đã cố gắng rất Nhiều để làm cho công ty ngày càng phát triển. Nhưng vì sự đau khổ của mình mà thầy đã trút vào gia đình Linh với một âm mưu thâu tóm toàn bộ đất ruộng và nhà cửa khiến cha Linh phải đem con mình giao cho một ông lão gần đất xa trời. Linh không nói chuyện với thầy bởi vì thầy đã hại gia đình mình. Nhưng theo một lẽ nào đó thì thầy Nhân không bị ai trách. Ông chỉ nói là làm theo luật mà thôi. Luật thua là phải chịu. Có một người hỏi ông lúc trước làm nghề gì. Hôm sau người đó bị đánh tơi tả. Không ai biết kẻ nào làm. Lại một chuyện bí mật xảy ra.
Hôm nay là ngày thứ bảy trong tuần. Thầy Nhân lại đến bên dòng sông thì thầm một mình:
- Một dấu ấn không phải!
Một số đàn em đứng oai vệ nhìn ông chủ mình đang u sầu. Bọn họ theo sát thầy Nhân hòng bảo vệ chủ nhân của mình. Thầy Nhân nói:
- Lão Trọc đầu tới chưa vậy!
Thầy Nhân đang đợi một người tên Đầu Trọc. Một người có nhiều đàn em trong nhóm xã hội đen gần cảng. Thầy Nhân cười lớn lên khi thấy một người to con vạm vỡ. Thầy Nhân mừng rỡ:
- Anh Đầu Trọc có muốn hợp tác làm ăn không?
Gã lớn xác nhìn thầy Nhân với vẻ mặt ngông nghênh. Thầy Nhân nói tiếp:
- Chỉ cần có anh chịu đứng ra làm một việc thì tôi sẽ trao cho mười lăm phần trăm lợi nhuận thu nhập hàng tháng công ty. Muốn không?
Gã cười hả hê và vuốt vài cọng râu mép của mình. Hắc quát lên và vui vẻ:
- Cứ theo anh nói. Theo tôi nghĩ thì là chuyện anh làm không được rồi. Giá hai mươi coi bộ được hơn.
Thầy Nhân gật đầu đồng ý sau đó cả hai cùng cười. Họ mừng cho sự hợp tác sắp tới thành công suông sẻ. Tiếng xe lúc này mới ầm ĩ lên, bọn chúng bắt đầu lên xe và trở về để thực hiện kế hoạch của thầy Nhân. Thầy Nhân không nói gì, ông ta chỉ suy nghĩ về một điều gì đó mà chính bản thân thầy cũng không có câu trả lời.
Trong khi đó tại quán bar Ngọc Yến. Lãm, Long, người yêu Long và bé Thảo ngồi chung một bàn cùng nghe Yến hát ca. Mọi người thích nghe Yến hát những bài nhạc trẻ lãng mạn và cô đã trình bày không làm người ta thất vọng. Cô người yêu Long là Thuỷ thích nghe nhạc đồng quê nên yên cầu Yến hát. Yến không từ chối và cất lên một bài làng quê trữ tình bằng chất giọng trong trẻo của mình. Cô hát hay lắm, đó là những lời khen của bao người vào quán. Họ vào quán Ngọc Yến không vì thưởng thức rượu hay giải khát mà chỉ vì mong được nghe cô hát. Có vài người khó tính ghét cô gái ca sĩ này và làm phiền cô biểu diễn thường bị mấy anh có tinh thần hiệp nghĩa cho no đòn. Do đó cô thường không bị ai quấy rầy cả. Trên thùng thư bên nhà thường chật nít những lá thư tình viết cho Yến. Họ dùng lời lẽ văn chương để biểu đạt lòng mình. Yến chỉ cười và đọc những lá thư không chút do dự, cô cho rằng đó chỉ là một sự ngưỡng mộ. Đã là một sự ngưỡng mộ thì không nên làm người ta mất nó.
Lãm nhìn cô ca sĩ biểu diễn một hồi lâu. Yến đi xuống và lại gần các bạn để ngồi tán ngẫu. Yến lấy từ trong ví ra một lá thư tình đọc cho mọi người chung bàn nghe. Cô liếc nhìn Lãm và cười: “ Ta là một kẻ bịt mặt, không có tên tuổi. Nhưng ta biết cô rất rõ, cô là một cô gái “sấu sí” và không dễ thương. Nói trúng tim đen rồi phải không. Hãy đến bờ hồ trong thành phố đợi tôi…”. Mọi người nghe xong bèn nhìn theo ánh mắt của Yến. Yến nhìn nét chữ và giọng điệu chọc phá bạn bè hơi giống với phong cách của Lãm. Lãm nhìn các bạn rồi gãi đầu:
- Ơ, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ranh tị về tài viết văn của ta hả?
Yến mỉm cười hỏi Lãm:
- Ở đâu? Nói chẳng rõ gì cả. Bờ hồ thành phố là ở đâu?
Long ngồi bên cạnh chọc Lãm:
- Nàng hỏi ở đâu kìa! Nói đi chớ!
Lãm vô tình viết chơi và không có ý gì cả. Lãm chỉ muốn tạo một tí niềm vui cho các bạn thôi nào ngờ cô nương này làm thiệt. Lãm ngần ngại:
- Số là … như thế này… hình như là ở… hổng biết nói gì bây giờ… bỏ qua cho nghe!
Long nhìn anh chàng phong độ như Lãm lại ấp úng trước mặt một cô ca sĩ. Long khiều vai Thuỷ:
- Xem ra anh chàng Lãm này có vấn đề rồi.
Bé Thảo ngồi bên cạnh cắn vào đùi Lãm:
- Bộ anh và chị Yến có vấn đề à!
Lãm hết biết nói gì luôn. Lãm làm thinh ngồi nghe các bạn chọc mình. Nhưng kì lạ là Lãm không giận gì, Lãm tỏ ra còn vui hơn nữa. Yến không ngượng ngùng gì cả. Cô chỉ nhìn Lãm bằng một cách nhìn chờ đợi. Mọi người biết Ngọc Yến và Lãm có một chút gì đó không bình thường nhưng Lãm không muốn nói gì và Yến cũng không nói nên đành để nó diễn ra theo tự nhiên. Long đứng dậy:
- Thôi đùa tí thôi. Chúng ta về nhà đi. Thuỷ hãy trổ tài làm bếp đãi anh một bữa nhé! Còn Lãm thì cứ thế mà làm đi!
Nghe giọng nói của Long, Lãm chẳng hiểu gì hết còn Yến thì cười và ngồi nhìn anh chàng vô tình một lúc. Yến thỏ thẻ:
- Chiều nay chúng ta đi dạo nhé!
Lãm như muốn từ chối. Lãm sợ bản thân sẽ tiếp tục làm một cô bạn gái đau buồn. Lãm từ tốn:
- Lãm không muốn đi đâu! Lãm còn nhiều chuyện phải làm lắm! Thôi về đây!
Yến níu tay Lãm lại và cương quyết:
- Tối nay Yến đi một mình đến bờ sông gần cảng, Yến đứng gần cây cột đèn có nhiều bóng đèn nhiều màu. Ở đó nghe nói phức tạp lắm! Nếu Lãm không đi thì Yến có bề gì thì Lãm chịu trách nhiệm.
Nói rồi Yến quay về phòng của mình. Để mặc anh chàng trong một sự lúng túng. Lãm phân vân về lời nói của cô tiểu thư này. Một cô gái kì lạ làm Lãm thật sự khó hiểu.
Lãm đứng trên tầng hai nhìn về phía bầu trời đang từ từ khuất bóng. Mặt trời đỏ rực như bao trùm cả bầu trời. Lãm suy nghĩ về chuyện mình sẽ làm sắp tới. Lãm e ngại sẽ làm thêm một cô gái đau long. Những gì đã diễn ra đối với Lãm như một giấc mơ không hẹn trước. Lãm thì thầm:
- Linh ơi! Lãm biết làm gì để nỗi lòng thanh thản đây. Yến ơi xin đừng làm Lãm phải suy nghĩ nhiều nữa… Lãm sợ yêu Yến mất mà thôi!
Lãm nhắm mắt lại nhìn lên chòm sao mờ ảo. Một chòm sao mang bao điều kì diệu. Long từ trong bước ra lan can và vịnh vai Lãm nói:
- Lãm, mình là bạn thân nên mới nói cho Lãm nghe. Mặc dù Lãm còn nhớ những chuyện đau lòng lúc trước, nhưng hãy đối diện với thực tại đi. Hãy đối diện thì mới trưởng thành hơn được.
Lãm nghe lời Long nói và tỏ ra nghẹn ngào:
- Phải chăng mình đã làm thêm một người buồn nữa ư?
Lãm bèn chạy nhanh ra bến cảng. Lãm muốn tìm gặp Yến để nói ra một tâm sự của mình. Lãm luôn là người đến sau và thường làm cho người khác buồn. Chiếc xe vẫn chạy nhanh mà lòng Lãm cho là còn chậm. Những gì đã có người ta thường không cần nó, nhưng khi nghĩ lại thì quả thật có một thứ đáng quí bên mình mà chúng ta chưa phát hiện ra hết được. Đó là số mệnh.
Lãm dừng xe lại gần cây cột đèn có nhiều ánh sáng nhiều sắc. Cây cột đèn lấp lánh những ánh đèn thật đẹp, Lãm thì thầm:
- Đây chính là cây cột đèn có nhiều màu. Tại sao Yến lại dùng nơi này để hẹn gặp… tại sao vậy?
Phía sau Lãm có bước chân dần dần đi lại. Tiếng nói Yến cất lên:
- Youre late!
Lãm cười cười:
- Heavy traffic!
Cả hai cùng cười và tiến lại gần nhau hơn. Hai người nhìn những hình ảnh phản chiếu trên mặt sông và thều thào bằng những lời nhỏ nhẹ:
- Cảnh mờ ảo này đẹp và thơ mộng quá!
Lãm thì thầm:
- Tại tâm trạng mà thôi!
Lãm nhìn Yến và nói cho Yến nghe những lời mà Lãm đã cố không muốn nói:
- Tâm trạng của Lãm trước đây rất vui và hạnh phúc. Lãm luôn cảm thấy đầy đủ khi ngồi cạnh cô bạn mình và cùng bước sang những bậc thang cuối cùng của đại học. Rồi một cơn ác mộng ập đến biến những hoài bão và ước mơ tiêu tan hết. Lãm trở nên tuyệt vọng. Ngày tết khi Lãm nhìn lại hình dáng một người rất giống cô ấy. Lãm mới cho rằng hi vọng đã loé lên, nhưng cô ta cố tình trốn tránh Lãm khiến Lãm đau lòng vô cùng. Lãm biết cô ta đang nấp ở đâu đó! Nấp vào để làm một con người buồn hơn. Rồi Lãm về nhà và vô tình nghe được bài “ Nàng tinh tú” của Yến hát. Khi đó Lãm mới nhận ra có một thứ gì đó thật sự còn tồn tại. Đó là một thứ tình cảm khác. Lãm bắt đầu thích nghe Yến hát hơn, thích nghe giọng nói hiền lành và dễ thương của Yến. Nhưng Lãm không muốn làm Yến buồn tí nào!
Yến kề môi hôn vào má Lãm và nói nhỏ:
- Lãm ngốc quá! Nếu muốn Yến không buồn thì đừng lạnh nhạt mới đúng. Yến thích cá tính của Lãm nên mới quan tâm Lãm, rồi thích nhau hồi nào không hay. Hãy hứa là đừng làm vậy một lần nữa nha anh Lãm!
Lãm khẽ gật đầu và không nói gì nữa. Không gian thật yên lặng chỉ có vài người qua lại và nghe vài tiếng xào xạc của tiếng bước chân người. Lãm nhìn lại thì thấy một nhóm người đàng xa từ từ đi lại. Bạn chúng gồm năm người cằm những ống tuýp khá dài. Chẳng biết họ làm gì ở đây. Lãm quay sang chỗ khác cùng Yến để tránh phiền phức cho hai người. Một trong năm đứa quát với giọng dữ dằn:
- Mày là nhỏ Yến phải không?
Lãm nghe giọng nói rất quen thuộc. Khi ở Cần Thơ Lãm đã từng nghe nói với giọng điệu này. Một cái giọng của bọn đâm thuê chém mướn. Lãm khẽ giọng lại:
- Bọn tôi không biết! Có gì không mấy anh!
Yến nghe thế không sợ mà còn mang giọng tiểu thơ nói:
- Tôi là Yến nè. Tìm tôi bảo vệ phải không? Không cần đâu, có anh Lãm là đủ rồi!
Nghe cô ta nói thế bọn thanh niên bèn cười hớn hở. Bọn chúng đi lại gần Lãm và quất vào bụng Lãm một cây gậy. Lãm ôm bụng và kiềm chế bản thân:
- Phải có lí do mới đánh người chứ mấy ông anh!
Giọng Lãm không tỏ ra sợ sệt gì. Lãm chỉ muốn hỏi biết lý do bọn chúng đến đây. Lãm lại từ tốn:
- Bọn anh đến đây tìm Yến là có mục đích gì? Nói đi để thương lượng dễ hơn!
Bọn chúng cười lớn hơn khi Lãm nói ra những lời đó. Một gã lớn xác nói:
- Đó là một qui tắc khó nói cậu em à! Về nhà đi, nếu không thì khó nói với mày đó!
Hắn lại quất Lãm một lần nữa. Lần này Lãm chộp lấy ống tuýp của hắn. Lãm nói tiếp:
- Hãy bình tĩnh lại đi, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Nếu không tương lai mấy người không tốt đó!
Ngụ ý của Lãm là hành động xấu sẽ bị pháp luật trừng trị. Bọn chúng hiểu lầm nên cáo giận:
- Mày ngon lắm! Anh em, hãy xơi hắn đi!
Nói xong, bốn đứa kia bèn nhàu vào đánh Lãm. Lãm không nói gì nữa. Lãm đẩy Yến ra một bên rồi nhanh nhẹn né đỡ những đòn đánh hung bạo của bọn chúng. Lãm hô to:
- Chạy đi, ở đây Lãm đối phó được. Chúng muốn tìm em mà thôi. Hãy chạy mau lên, hãy chạy nhanh lên. Nguy hiểm lắm!
Bọn chúng bao vây mà không làm gì được Lãm. Chúng tỏ ra tức giận và nôn nóng trong người. Tên đại ca đứng bên ngoài rút ra một cây dao sắc nhọn và rình chờ thời cơ. Yến không chịu chạy và hô lên kêu cứu. Con đường dường như không còn ai qua lại lúc này. Yến nhìn Lãm đang bị bọn chúng vây đánh mà không biết làm gì giúp Lãm. Yến nhìn một tên cầm một cây dao nhọn đứng bên ngoài và hô lên:
- Anh Lãm!
Lãm nhìn sang phía Yến. Một mũi dao từ phía sau đâm tới. Lãm khựng lại và không cách nào phản đòn được. Lãm sờ vào dấu dao sau lưng mình và ngạc nhiên rất nhiều. Lãm chỉ thấy bọn chúng đang chạy thật nhanh và hoảng sợ. Trước mặt Lãm, Yến từ ở xa chạy đến với dáng vẻ hoang mang cực độ, còn có cả nước mắt nữa. Nhưng dáng Yến sao mờ và không rõ ràng, hình ảnh ấy cứ như một giấc mơ thật sự. Yến ôm chầm lấy Lãm với bàn tay đỏ máu. Có thể con dao đã cắt đứt một mạch nào đó nên máu mới nhiều như vậy. Lãm không kêu đau tiếng nào, Lãm làm thinh để nghe tiếng nói những người xung quanh bao lấy mình. Trong dáng Yến rất tội nghiệp cứ như là rất đau lòng. Lãm thều thào vài lời không rõ ràng rồi ngất đi. Những người xung quanh nhìn vẻ mặt đẹp trai của Lãm rồi chê:
- Lại là việc giành gái mà xảy ra chuyện này.
Yến nghe người ta bàn tán mà không nói gì cả. Yến cảm thấy lúc này mình rất đau lòng, tim Yến đang nhứt nhói và khó chịu. Yến cảm thấy lạnh lẽo trong người và không còn nói được lời nào nữa. Yến ngã xuống bên cạnh Lãm trước hàng chục cặp mắt của con người. Mọi người xúm lại nhanh chóng đưa hai người vào bệnh viện cấp cứu. Bởi vì chờ mãi mà chẳng thấy xe cứu thương đến. Họ hoang mang thay cho hai người. Họ bàn tán cô bạn gái nạn nhân vì quá đau lòng mà ngất xỉu, họ nói tình cảm của lứa đôi thành thị vẫn tốt thế này ư. Rồi họ thở dài với những ý nghĩ không may trong đầu. Khi ấy trời vẫn tối tâm, chỉ có đèn đường là soi rọi con người ta mà thôi. Chỉ có đèn đường soi rọi khi trước mắt là bóng đêm cuộc sống. Và trước mắt họ không biết làm cách nào để biến nỗi buồn thành niềm vui khôn tận.
Ánh đèn trên trần nhà sáng chói khiến mắt Yến mở ra. Ngồi bên cạnh Yến là ông nội, thầy Nhân và cô nàng Linh xinh đẹp ngày nào. Yến hốt hoảng la lên:
- Anh Lãm! Anh Lãm ơi, anh Lãm sao rồi.
Yến nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai khác ngoài bản thân mình. Yến thẫn thờ nhớ lại chuyện tối hôm qua rồi vội vàng xuống giường. Yến vội chạy sang phòng khác tìm kiếm Lãm, nhưng ông nội Yến ngăn lại:
- Con đi đâu thế! Ở lại cho khoẻ rồi muốn đi đâu thì đi. Con quậy thiệt!
Thầy Nhân đứng bên cạnh vội nói theo:
- Đúng rồi! Hãy khoẻ rồi hãy tính.
Yến nhìn thẳng ông thầy rồi quát lớn:
- Không cần chú lo cho tôi đâu!
Nói rồi Yến bèn chạy đến phòng cấp cứu để tìm Lãm. Yến hấp tấp đụng vào những hàng ghế và không vững vàng. Yến vừa chạy vừa khóc vì cho rằng Lãm đã chết. Yến nhìn thấy Long và mẹ Long đang đứng trước một phòng và chờ đợi với dáng vẻ sốt ruột. Họ nhìn dòng chữ cấp cứu và hi vọng bao điều tốt đẹp. Yến không nhìn thấy bên trong các bác sĩ phẫu thuật đang làm gì. Yến chấp tay lại và cầu nguyện cho những chuyện xấu không xảy ra. Yến khóc lóc nói:
- Hãy sống khoẻ nhé Lãm! Yến hối hận vì đã ép Lãm đến gặp Yến. Yến hối hận lắm. Hãy ráng sống thật khoẻ nhé anh Lãm híc híc…
Thuỷ bèn chạy lại gần và vỗ về Yến. Họ tỏ ra rất quân tâm đến Lãm vì Lãm sống rất tốt với mọi người. Lãm là một người tốt thật sự không có gì để chê Lãm được. Ở đàng xa, Linh cũng thầm quan sát Lãm và hi vọng anh Lãm sẽ không xảy ra chuyện gì. Linh không phải vô tình mà vì hoàn cảnh thì chỉ còn cách thuận theo ý trời mà thôi. Linh chảy nước mắt nhìn vào căn phòng cấp cứu mà không sao dần được nước mắt. Có bàn tay chộp lấy vai Linh khiến cô giật mình:
- Em ở đây làm gì vậy? Lo lắng cho người yêu củ ấy à?
Linh lao nước mắt nhìn thầy Nhân với ánh mắt căm giận:
- Chuyện của em không cần thầy lo. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc mà thôi.
Linh nói xong bèn quay đầu về phòng bệnh Yến, nơi ông chồng lớn tuổi của mình đang chờ đợi cháu mình. Thầy Nhân nhìn điệu bộ của Linh rất giống cô tiểu thư Yến của mình và mỉm cười. Ông cười thầm:
- Những con cá nằm trên thớt.
Đèn cấp cứu tắt đi. Hai bác sĩ phẫu thuật từ từ bước ra ngoài hoàn tất ca mỗ sau nhiều giờ mệt nhọc. Mẹ Long chạy lại gần và hỏi thông tin về Lãm. Vị bác sĩ thưa:
- Anh ta có thể đã vượt qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng chưa tĩnh lại được. Do mất máu rất nhiều nên sức khoẻ rất yếu. Hãy yên tâm đi cô.
Mọi người nghe vị bác sĩ nói và cảm ơn rối rít. Mọi người vui mừng khi nghe nói Lãm không nguy đến tính mạng. Yến chùi nước mắt và cảm ơn trời vì lời cầu nguyện đã được hồi đáp. Yến nhớ lúc Lãm nhìn mình mà máu cứ trôi ra và khóc mãi. Yến năng nỉ vào thăm Lãm nhưng các bác sĩ không cho vì an toàn của bệnh nhân. Lãm đã qua cơn nguy hiểm nhưng chưa được thăm lúc này. Các bác sĩ khuyên mọi người nên trở về rồi khi có chuyển hướng tốt thì sẽ cho hay tin. Vị bác sĩ phẫu thuật chính là cháu của mẹ Long nên Lãm rất được chú ý. Mọi người nghe nói thế cũng an tâm phần nào. Vả lại khi hay tin Lãm đã thoát khỏi nguy hiểm thì mọi người đã yên tâm được phần nào. Yến ngồi bên ngoài ghế để chờ đợi. Yến muốn mình là người Lãm thấy đầu tiên khi tĩnh dậy. Yến muốn nói với Lãm lời xin lỗi vì tính tình ngang bướng của mình. Nếu Yến không cố tình ép buột Lãm thì Lãm đã không như thế này. Yến hối hận lắm. Lúc này thì ông nội Yến lại gần và vuốt tóc cháu mình. Trông ông rất khoẻ khoắn. Ông thì thầm bên tai cháu mình:
- Nín đi con! Hãy tĩnh táo lại đi, anh Lãm con chưa chết mà! Nếu khóc thì chẳng khác nào nói Lãm đã không còn. Tĩnh lại đi!
Yến dựa vào vai ông nội mình và thỏ thẻ:
- Hiện giờ chỉ có mình anh Lãm là thân với con! Ông nội chỉ ham mê chuyện làm ăn mà không chú ý gì đến con cả. Anh Lãm là một người tốt. Anh Lãm phải sống khoẻ mạnh!
Ông nội Yến khẽ nói:
- Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Chuyện gì đến sẽ đến! Nếu không có Lãm thì con đã chết! Con hiểu không, con phải chết nếu không có Lãm ở đó!
Yến nghe giọng nói của ông mình mà không nghĩ ngợi gì. Yến đứng dậy rồi cùng ông đi về, Linh cũng đã về trước cùng ông thầy Nhân. Tất cả đã về khi hay tin Lãm bình an, còn lại chỉ là những tiếng đi đi lại lại của những vị bác sĩ nhân từ và những cô y tá cần cù với công việc. Tất cả họ tất bật với công việc của mình. Một nhiệm vụ thiêng liêng và cao quí.
Ngày hôm sau. Yến dạo vòng quanh những shop lưu niệm để tìm kiếm một vật có thể làm Lãm vui lên. Yến không muốn giây phút này trôi đi mà không để lại chút gì kỷ niệm. Yến nhìn bóng mình đang xa dần theo từng bước chân. Những shop lớn Yến đã đi qua nhưng chẳng thấy vật gì đẹp cả. Chúng chỉ là những trái tim và tượng búp bê chẳng lí thú gì. Yến thất vọng và đi lang thang không định hướng nơi đến. Yến nghe một người rao bán:
- Ai mua quà lưu niệm không? Ở đây toàn là quà cao cấp với giá cực rẻ đây, mua đi!
Yến bèn đi lại. Một người đàn bà lớn tuổi bán dạo một số quà lưu niệm. Yến không dể tâm thời gian của mình. Yến ngồi lại và ngắm nghía một lúc. Trong mắt Yến bỗng loé lên một ánh sáng chói. Yến nhìn lại thì thấy một giọt nước nước bằng thuỷ tinh trong suốt. Yến hỏi:
- Đó là gì sao mà đẹp thế!
Bà ta cười và giới thiệu về hàng mình bán:
- Tất cả những vật này toàn bộ từ Trung Quốc sang đó. Cái cô thấy gọi là Giọt Nước Mắt Pha Lê, một vật dùng để lưu giữ những kỷ niệm khó quên nhất. Nó còn được gọi là tính vật tình yêu của nam và nữ. Nếu thích thì cứ lấy. Cô cho con đó!
Yến lần đầu nghe nói đến một chuyện kì lạ thế này. Lần đầu tiên có người bán dạo tặng cho những người mua hàng. Thường thì họ gạt tiền thiên hạ mà giờ lại cho. Yến lắc đầu và từ chối:
- Con không lấy, chỉ mua thôi!
Bà ta nói với một cách nào đó:
- Đây gọi là vật kỷ niệm, nếu dùng tiền mua nó thì mất đi ý nghĩa cao đẹp đó. Hãy lấy đi, hãy lấy mà tặng cho anh chàng dễ thương ấy đi!
Yến còn phân vân thì bà ta bỏ đi. Bà gánh trên vai những món hàng kỷ niệm rong có vẻ nặng nhọc. Bà ta quay đầu lại nhìn Yến cười:
- Tạm biệt cô tiểu thư dễ thương!
Yến cũng vẫy tay nhìn bà ta đi xa dần. Trong đầu Yến bỗng hiện ra những ý nghĩ rất lạ. Yến thì thầm:
- Tại sao lại có chuyện này. Tại sao nhìn mình mà bà ta có thể đoán mình đang cần một vật như thế này.
Yến thắc mắc về điều kì lạ đang xảy ra với bản thân mình. Yến nhìn kỹ lại cái gọi là nước mắt pha lê do một người kì lạ tặng. Hình dạng nó như giọt nước mắt của con người khi rơi xuống đất. Giọt nước rất đẹp và ánh lên một ánh sáng lấp lánh. Yến bèn chạy nhanh đến bệnh viện thăm Lãm. Yến hi vọng với món quà này có thể làm cô không còn cảm giác có lỗi nữa. Yến trên tay cằm giọi nước và cười hạnh phúc.
Lúc này Lãm đã được đưa đến phòng điều dưỡng. Sức khoẻ Lãm đã ổn định lại một phần nào. Nhưng Lãm chưa có khả năng tự ngồi dậy được, Lãm phải nhờ anh chàng Long giúp nhiều. Lãm nghe có tiêng kêu the thé từ bên ngoài phòng. Lãm nhìn Yến đang đứng nép bên ngoài trên tay cằm một vật kì lạ. Yến từ từ đi vào phòng, Long thấy thế bèn đi ra ngoài cho hai người tâm sự. Yến nhìn Lãm tỏ ra ấp úng:
- Xin lỗi!
Lãm ngạc nhiên khi nghe Yến nói thế. Lãm thì thầm:
- Sao lại xin lỗi vô cớ vậy! Yến có làm gì Lãm buồn đâu!
Yến lại nói tiếp tiếng xin lỗi với Lãm. Yến đi lại gần Lãm rồi từ từ đeo giọt nước mắt vào cổ Lãm. Yến nói:
- Đây là một vật đánh dấu kỷ niệm của hai người thương yêu nhau. Tặng Lãm làm kỷ niệm. Hi vọng Lãm thích nó!
Lãm nghe nói thế bèn giơ tay chầm chầm chỉ vào trán Yến:
- Đồ ngốc! Ai lại không thích quà bạn gái mình chứ! Lãm cám ơn Yến nhiều lắm.
Nói xong Lãm buông tay xuống và tỏ ra đau nhói sau lưng. Lãm nhìn kỹ khuôn mặt Yến một hồi lâu. Lãm nhớ lại những khoảnh khắc hai người gặp mặt. Lần đầu thì tình cờ gặp nhau trên một chuyến xe, lần thứ hai là nắm nhằm tay Lãm tại chợ hoa, rồi gặp nhau ở quán bar của Yến. Tất cả như một giấc mộng kéo dài mà Lãm thật sự không muốn tĩnh lại. Ai cũng ao ước có một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu. Họ cho rằng mình không bao giờ đầy đủ. Và họ nói đúng. Nếu được cái này thì lại mất một cái khác có khi là tình cảm, có khi là vật chất… nhưng cuối cùng ở bên mình luôn có một thứ rất quan trọng mà khi bình tĩnh lại thì mới nhận ra. Con người sinh ra là không đầy đủ, thật sự là không đầy đủ.
Bản thân Lãm là một chứng minh sống. Lãm không có gì khác ngoài cô bạn thân Linh. Gia đình không có, tiền bạc không có, ngay cả nghề nghiệp cũng không có. Nhưng khi mất đi Linh rồi thì Lãm lại tìm được một thứ rất quan trọng. Đó là nửa phần sau của mình và một tình cảm chân chất. Nhưng để có điều đó thì Lãm đã vất vả rất nhiều. Nếu Lãm từ bỏ tất cả thì Lãm không có ngày hôm nay. Lãm buồn tủi nhìn lại thân mình. Lãm chẳng còn gì đáng ghi lại cả. Giờ đây Lãm đã có một cô bạn tri kỷ, một mái gia đình của người bạn nhưng lại làm Lãm hạnh phúc rất nhiều. Yến kề tai Lãm nói nhỏ:
- Lãm hãy nhớ kỹ nướt mắt này nhé. Chừng nào hiểu được ý nghĩa thâm sâu của nó thì nói cho Yến nghe nha.
Lãm gật đầu và nhắm mắt lại. Có lẽ Lãm đã mệt vì vết thương đang hành hạ. Yến thấy thế bèn ra về. Vẻ mặt Lãm ngủ mà cứ như là đang cười và trò chuyện cùng Yến. Long bên ngoài nhìn hai người và thầm chúc phúc cho Lãm gặp nhiều may mắn. Long rất biết ơn Lãm nên không bao giờ xem Lãm là người ngoài. Long thì thầm với cô bạn gái mình:
- Hi vọng Lãm sẽ gặp nhiều điều may mắn há Thuỷ.
Thuỷ cũng gật đầu và nhìn nhận lời Long nói. Thuỷ chỉ mới quen Lãm gần đây mà cũng thầm ngưỡng mộ Lãm. Khi nghe nói về những chuyện mà Lãm đã làm cho Long Thuỷ càng ngưỡng mộ hơn. Thuỷ gật đầu:
- Người tốt sẽ không bao giờ bị thiệt vào những phút sau cùng!
Long nghe người yêu nói thế khen:
- Rất hiểu ý, được! Tối nay thưởng cho Thuỷ một bữa ăn do Long nấu.
Thuỷ tỏ ra hoảng:
- Í ẹ! Xấu, nấu ăn gì dỡ tệ mà còn đòi làm nữa hả?
Long suỵt khẽ ra dấu đừng làm ồn. Yến cũng từ trong phòng đi ra và cùng ra về. Cả ba người cùng về và lặng im không nói chuyện. Thuỷ có rủ Yến nhưng Yến hiểu ý nên không muốn làm phiền bầu không khí của hai người. Đôi khi nhiều người sẽ vui, nhưng có lúc thì hai người sẽ vui hơn. Hai người sẽ dễ dàng nói chuyện và tâm sự hơn. Yến nghĩ lại lúc mình và Lãm mà cười. Yến thỏ thẻ:
- Hai người quả thật là vui nhất.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
60 chương
614 chương
70 chương