19

Chương 1 : Rất vui được làm quen với cô...

“Cậu muốn nghĩ đó là sự trừng phạt…tôi còn gì để nói nữa chứ?” Nous liếc Oryl, ông vặn nhẹ cái nhẫn trên ngón áp út, mái đầu lắc thư thái theo giai điệu của cây phong cầm. Sự bực tức của “Healer” số 1 chẳng tác động được đến ông. Ông vuốt nhẹ chòm râu bạc như tơ bồng bềnh trên ngực, hạ cố liếc mắt Oryl lần thứ hai. “Tại sao ông nghĩ một kẻ như tôi có thể chữa lành ột ai đó chứ?” anh uốn đôi môi đầy nhạo báng của mình để từng lời chầm chậm được thốt ra. Tông giọng đột ngột bột phát của anh khiến cho người gảy đàn hoảng sợ lệch một nhịp. Nous khẽ nhíu mày khi những âm thanh tuyệt đẹp bị ngắt quãng liền vẩy tay cho phép người gảy đàn được lui bước. “Nếu anh nghĩ rằng suy nghĩ của tôi có thể thay đổi được luật lệ thì anh đã nhầm” từng lời của ông bay bổng đưa vào tai Oryl, hẳn ông đang rất hài lòng với sự câu nói văn vẻ của mình. “NOUS!!!” Oryl gầm nhẹ trong cổ họng. Nous khó chịu thực sự, ông đứng bật dậy khỏi chiếc ghế nạm đủ thứ đá quý với hình thù kỳ dị. Ông hạ cố liếc nhìn Oryl lần thứ ba, lần cuối cùng. Ông dám chắc vào quyết định của ông khi ông nhìn vào gương mặt anh. Không biết bằng cách nào nhưng vẻ mặt Oryl luôn khiến cho các đối thủ của anh nghĩ rằng họ đã đúng khi quyết định đày đọa anh. Ông quay lưng, Oryl rú lên vì tức giận. ÷÷÷ “Không gây phiền nhiễu, có như vậy thôi mà không thể thực hiện được? Không.thể.thực.hiện được ư? Những kẻ không chịu làm người khác hài lòng thì không thể nào sống được. Không có cách nào sống được đâu!!!” Rix nhìn vào gương mặt đỏ bừng của mẹ, cùng mái tóc xoăn rối rắm của bà. Dù đã che đậy bằng son phấn nhưng vẻ nanh nọc kia chẳng hề phai dịu mà chỉ càng chua chát thêm. Một tác phẩm xấu của tạo hóa. Lông mày quá đậm, ánh mắt được tô vẽ quá đen, môi quá đỏ. Rất nhiều những thứ “quá”. Phản ứng thái quá là cái dễ bị làm quá nhất. Rix ngồi ở ghế chờ ngoài phòng giám hiệu, từ đây nó có thể nghe thấy rõ những lời tức giận của bà hiệu trưởng có bím tóc dày như một cái chùy của dân Sparta xưa kia. Rix thấy gương mặt của bà ta trong mỗi giấc mơ của mình, với vai mụ phù thủy độc ác. “Vấn đề của con bé quá tồi tệ…” Bà phủ thủy đó bắt đầu liệt kê những thứ Rix đã làm ở lớp mẫu giáo sáng nay ột mụ phù thủy khác nghe – mẹ của nó. “Thưa cô Irriles, tôi rất tích cực mà nghĩ rằng đây chỉ có thể là một chuyện hiểu nhầm, con bé chắc chắn không thể có ý định đổ sơn màu vào người cô giáo nó…” Rix khá hiểu mẹ nó, dù mới 5 tuổi, nó biết mẹ nó sẽ không bao giờ ăn nói gẫy gọn khi bà phải chiều nịnh ai. Lúc ấy giọng bà sẽ có một thứ ngọt ngào kinh tởm đặc trưng. Bà sẽ chỉ làm tốt nếu bà chửi mắng một ai đó. “Hãy ở trong đó mà suy nghĩ đi, cho đến lúc tao tìm được một cái nhà trẻ khác nhận trông mày!” Tiếng đóng cửa ầm ầm dữ dội, sau đó, Rix bị bỏ lại trong phòng. Nó liên tục lấy hai tay dứt những sợi tóc xù rối của nó không ngừng nghỉ. Việc này khiến nó dễ chịu lạ thường, nó chỉ kết thúc khi đã quên hết những điều đã làm nó khó chịu từ buổi chiều nay. Nó tiến lại phía bàn học nhỏ trống trơn của nó. Trên đó chỉ có một tấm giấy trắng và một chiếc bút chì gỗ. Cứ tối tối, khi không có ai, nó sẽ ngồi trên bàn học, lấy bút chì tô lên tấm giấy, tô cho đến khi nào cả tờ giấy chuyển màu xám. Nó ngồi xuống ghế một cách bực dọc với ý nghĩ rằng có thể hôm nay nó sẽ tô hết hai tấm giấy. Nhưng chân nó đã vào một cái gì. Thế này, dưới mặt bàn có một khoảng trống khá lớn và nó thường để những cuốn sách nặng ở dưới đó để gác chân. Thỉnh thoảng nó sẽ đã vào gáy một cuốn sách. Nhưng hôm nay nó không đá vào một cuốn sách nó chắc chắn thế. Hình như… ừm, nó đã phải một người. Nó rụt chân lại. Yên tĩnh. Nó đưa chân ra chầm chậm lại gần vật thể đó. Một bàn tay chộp lấy cổ chân nó. “Á Á Á Á……………………..” Ghế bổ nhào, hai chân nó giơ lên trời, miệng mở rộng và gào thét. “Này…” Đó là một thứ tiếng người. Nó ngồi dậy, nhìn vào kẻ đứng trước mặt nó. Một thằng bé, làm thế quái nào mà một thằng bé có thể vào được phòng nó và chui xuống dưới hộc bàn của nó. Một thằng bé có đôi mắt màu xanh lục như yêu tinh mà nó thấy trong những cơn ác mộng hàng đêm. Nó nhìn thằng nhóc không chớp. Thằng nhóc đứng chống hai tay, nhìn xuống một cách khinh bỉ. “Mẹ ơi…” nó gọi, cố gắng điều chỉnh giọng nói theo một mức độ khẩn thiết nhất định. “Tin tôi đi, cô Rix, mẹ cô không giúp nhiều cho cuộc nói chuyện của chúng ta đâu” thằng bé nghiêng đầu như một quý ông lịch lãm. “MẸ…” nó ngoác miệng. “Sao cô không kể cho tôi nghe về những giấc mơ của cô?” giọng thằng bé lịch sự, và cậu ta bắt đầu đi lại quanh phòng như thể cậu ta sắp chuyển về đây ở đến nơi. Mắt nó mở to kinh ngạc. Nó không nói cho ai cả về những giấc mơ của nó, làm sao mà thằng nhóc này, một kẻ xa lạ hoàn toàn lại có thể biết những điều ấy??? “Cô Rix, tôi xin được thông báo rằng từ ngày hôm nay tôi – Healer số một của Superium - sẽ đến đây để làm nhiệm vụ của mình. Thực ra chúng tôi không được phép nói cho những người phải điều trị, nhưng mà đối với trường hợp của hai ta thì chắc chẳng có nghĩa lý quái gì cả đâu, thưa cô. Tôi tin rằng trường hợp của tôi có vẻ đã không cứu chữa được, nên họ cố tình làm ra chuyện này để tống tôi đi khỏi Superium ấy mà. Cô nghĩ xem, còn sự tiện lợi nào hơn thế này không? Tóm lại là cô cứ nhớ rằng từ ngày hôm nay tôi sẽ đến đây hàng ngày với cô, như một người bạn, phải, một người bạn. Tôi tin rằng chúng ta sẽ là những người bạn tốt. Mặc dầu thực ra tôi cũng chẳng quan tâm điều đó có nghĩa là gì, ý tôi là chữ “bạn” ấy, với cái chữ “yêu” của các cô nữa, rõ ràng là có vấn đề trong cách định nghĩa những chữ ấy… ý tôi là…Ồ, cô đã biết tên tôi chưa nhỉ, tôi là Oryl, 15090 tuổi, tôi đùa đấy, tôi có 5 tuổi thôi…” “MẸ ƠI!!!!!!” Nó gào toáng lên với hai hàng nước mắt chảy dài. “Tôi đã nói với cô là…” RẦM Bà mẹ xuất hiện với một chiếc khăn tắm duy nhất trên người, mái tóc bà ướt nhẹp bám vào hai vai u đầy thịt, mắt bà long lên. “CÁI GÌ?” giọng bà thực sự kiềm chế. “Có một cái gì đó…” nó mếu máo. “Tôi không nghĩ là mẹ của cô lại cho rằng đây là một cách xuất hiện phù hợp của một quý bà đã có tuổi…” Oryl nhún vai. “Mày làm đổ ghế đấy à? Có cái quái gì sai với mày vậy, có ở trong phòng cũng không yên sao???” bà chỉ vào Rix, nạt nộ. Nó chỉ về phía Oryl, cậu đáp lại bằng một cái nghiêng đầu lịch thiệp. “Cái gì? Đâu???” Nó chỉ lần nữa, ánh mắt hoảng sợ dính vào Oryl. Bà tức giận, đi tới phía Rix, ấn đầu nó xuống. “Đừng có làm phí thời giờ của tao vào những chuyện ngu dốt của mày” Oryl đứng nhìn, lộ vẻ lúng túng. Nó lại chỉ lần nữa, miệng liên tục nói “Có cái gì lạ lắm?” Mẹ nó thì cứ liên tục ấn đầu nó xuống, miệng không ngớt chửi rủa. “Cô nên nhận ra là mẹ cô không thể nhìn thấy sự tồn tại của tôi. Chỉ có người điều trị mới có thể” Nó nín thinh khi nghe thấy điều ấy. “Đừng có làm loạn nữa, tao nhức đầu lắm rồi” mẹ nó bước ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại Rix 5 tuổi và Oryl “5” tuổi. Cậu lại lịch sự chào “Ồ, rất vui được làm quen với cô, Rix”.