Một đống trái cây trong lòng bàn tay lớn, kỳ thật cũng không phải là nặng lắm. Nhưng mà, vì sao hắn lại cảm thấy đống trái cây này nặng trịch……. Không phải, là lòng hắn cảm thấy nặng trĩu. Huyên Trữ, tay chống cằm, tủm tỉm cười nhìn hắn ăn trái cây. Khuôn mặt hắn không còn cảm giác lạnh lùng nữa, ngược lại thoạt nhìn cảm thấy rất thân thiết dịu dàng, như vậy nàng cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ thật gần gũi. Bất tri bất giác, nhìn nàng có chút thất thần, khoé môi hiện lên nụ cười hạnh phúc ngọt ngào. Thấy nàng nhiệt tình chăm chú nhìn mình, Hắc Khi Phong đang ăn trái cây cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ, nuốt vào không được nhổ ra cũng không xong. Do dự một lúc, hắn ngước lên nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên dáng vẻ không được tự nhiên. “Ách……. Huyên nhi, nàng đừng như vậy nữa…….Ừm, đừng nhìn ta như vậy nữa, nàng không muốn ăn trái cây à?” Nàng nhướng mi, thản nhiên cười khẽ, vươn tay lấy một quả, cắn một ngụm, tiếng vang lên khi ăn nghe vào tai có cảm giác rất ngon miệng. “Trái cây này ăn rất ngon đúng không?” Đối với lời nói của nàng, hắn có chút chưa phản ứng kịp, sửng sốt một lúc mới lên tiếng trả lời:”Ừ.” “Vậy thì được rồi, sau này mỗi ngày ta sẽ đi hái trái cây về cho chàng ăn.”Huyên Trữ sảng khoái lớn tiếng hứa hẹn. “Không…….” Hắn mới định cự tuyệt, nàng giành trước một bước đánh gãy lời của hắn: “Không cho phép từ chối.” Đôi mắt xinh đẹp của nàng sáng long lanh nhìn hắn, khoé miệng hơi hơi nhếnh lên, ánh mắt có một chút trách cứ, giống như lời từ chối của hắn cỡ nào cũng là không đúng. Cho dù lời nói của nàng nghe qua có vẻ ngang ngược, nhưng hắn cũng không cảm thấy bài xích, ngược lại thấy dáng vẻ mím môi thanh tú của nàng thật là đáng yêu. Cứ như vậy, cuộc sống giản dị của hai người ở trong nham động bắt đầu từ đó. Những ngày hắn bị thương phải nằm đó, mỗi ngày nàng đều đi ra ngoài tìm đồ ăn, không biết ở đâu mà nàng tìm được rất nhiều đồ ăn cho hắn no bụng. Mỗi ngày khi mở mắt ra, hắn tựa hồ đã có thói quen nhìn thấy nàng tươi cười ôm một đống trái cây tiến từ ngoài cửa động đi vào, ánh nắng mỏng manh chiếu rọi phía sau người nàng, gương mặt má lúm đồng tiền của nàng tựa như tinh linh trong khu rừng hoang dã này. ………. Ngày trôi qua rất mau, hàng ngày, vẫn như cũ Huyên Trữ đều đi hái trái cây rồi thong thả trở về. Nhưng mà, khi nàng đi vào nham động thì không thấy bóng dáng Hắc Khi Phong đâu. “Bịch bịch bịch…..”Trái cây ôm trong lòng rơi hết xuống đất, ngay lập tức trái tim bị lấp đầy bởi kích động vô tận. Bước chân của nàng vội vàng tìm khắp nơi trong động, miệng lo lắng gọi to:”Hắc Khi Phong, Hắc Khi Phong…….Chàng đang ở đâu, Hắc Khi Phong…..” Mãi cho đến khi nàng cũng sắp khan tiếng, trong hang như cũ cũng chỉ có tiếng gọi của nàng vọng lại. Tìm khắp nơi mà không thấy người, nàng gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên, nàng cố nhịn không cho nước mắt rơi ra, nhanh chân chạy ra bên ngoài. Dọc theo đường đi, cỏ hoang dây leo ở trên đường nhỏ chằng chịt, nàng hoang mang hỗn loạn khẩn trương chạy, theo phương hướng trên đường mà tìm kiếm. “Hắc Khi Phong……Hắc Khi Phong……” Nàng khép hai tay lại đặt bên miệng làm loa cất tiếng gọi to, dưới chân cũng không dừng bước. Trong lúc sơ sẩy, nàng bị dây leo quấn vào chân, thân mình ngã mạnh úp sấp trên mặt đất, bàn tay bị dây chằng cắt một đường, máu đỏ bắt đầu rịn ra. Vết thương trong lòng bàn tay bắt đầu nhức nhối, nàng cắn răng nhịn xuống, bỏ lại đám dây leo dưới chân, rất nhanh đứng dậy đi tiếp. Rốt cuộc, cũng đi đến cuối đường, nàng nhìn thấy một dòng suối nhỏ, cũng nhìn thấy được người nàng muốn tìm. Nàng mừng rỡ chạy nhanh qua, lúc chạy gần tới bên hắn, nàng không cẩn thận lại bị trơn trượt bởi mấy hòn đá cuội bên cạnh dòng suối, toàn bộ thân mình ngã úp về phía hắn:”A……” Hắc Khi Phong vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thấy nàng sắp ngã, hắn vội vàng vươn tay bắt lấy nàng. Chỉ là công phu trong nháy mắt, nàng đã vững vàng rơi vào trong ngực hắn, thật là có một chút kinh hãi nhưng chưa bị gì cả. “Phù phù…….Không sao không sao, thiếu chút nữa thì bị ngã nữa rồi.”Hơi thở hổn hển, nàng nói rõ tình hình. Ngã nữa? Hắc Khi Phong nhạy bén nắm bắt ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt đảo nhanh qua toàn thân nàng, thấy bàn tay nàng bị thương chảy máu. Con ngươi đen sâu thẫm co lại, động tác của hắn rất nhanh cầm cổ tay nàng lên. “Tay của nàng bị chảy máu.” Bởi vì quan tâm nàng, đôi mày của hắn nhíu lại. Nhìn thấy khuôn mặt hắn chứa đầy vẻ lo lắng, Huyên Trữ choáng váng một chút, sau đó lộ ra nụ cười ngây ngốc. “Chàng quan tâm ta sao?” Nàng nhịn không được kinh ngạc và vui sướng trong lòng hỏi hắn. Còn chưa thấy hắn trả lời, đột nhiên nàng cảm thấy thân hình của mình bị nhấc bổng lên trời. “A…..Chàng định làm gì vậy?” Nàng mới vừa kinh hô lên một câu, liền đã thấy hắn bế nàng đi lên bờ. Đi tới bãi cỏ mềm mại sạch sẽ, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó hắn xé vạt áo của hắn ra một miếng vải. Đối với hành động của hắn, Huyên Trữ nhất thời phản ứng ngây ngốc: “Hắc Khi Phong, chàng muốn làm gì?” Hắn mím môi không nói, chỉ là kéo tay nàng qua, cẩn thận nhìn lòng bàn tay chảy máu của nàng. “Tay của nàng cần được xử lý, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Nàng ở đây chờ ta một chút, ta đi lấy nước giúp nàng rửa sạch miệng vết thương.” Nói xong, hắn chạy nhanh xuống suối lấy nước. Động tác của hắn quá nhanh, làm cho nàng muốn gọi hắn lại cũng không kịp. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã quay lại trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng, đôi mắt nhìn nàng trấn an: “Có thể sẽ có chút đau, ta sẽ cố gắng nhẹ tay, nàng cố chịu đau một chút.” “Ừm.” Nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, tâm tư của nàng đều bị cử chỉ quan tâm của hắn làm cho ngây ngẩn, cơn đau trong lòng bàn tay đã không thể tiến vào được tâm trí của nàng. Trong đầu, không ngừng bị khuấy động bởi một sự thật, hắn quan tâm nàng……. Hắn còn rất cẩn thận chăm sóc miệng vết thương của nàng, ánh mắt chăm chú tỉ mỉ, động tác nhẹ nhàng, nhất nhất cử chỉ đều tiến vào trong lòng nàng, làm cho nàng cảm động nước mắt đong đầy trong mắt. Không mất nhiều thời gian, hắn đã đem tay nàng rửa sạch sẽ, đồng thời ngắt lấy thảo dược, đắp lên tay nàng rồi băng bó cẩn thận. Động tác của hắn lưu loát liền mạch. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt của nàng mang theo lệ quang, điềm đạm đáng yêu, ánh mắt trong suốt, xâm nhập vào trái tim hắn. “Rất đau có phải không?” Hắn khẩn trương lại đau lòng cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng thổi thổi. Nàng hít hít mũi: “Không đau.” Hắn nhìn nàng, thật dịu dàng: “Vết thương chảy máu làm sao mà lại không đau, không có việc gì đâu, nếu đau thì cứ việc khóc, khóc xong sẽ thấy tốt hơn, không cần chịu đựng.” “Thật sự là không đau mà…….Hu…….” Rõ ràng không muốn khóc, nhưng thấy hắn dịu dàng như thế, dịu dàng đến độ làm nàng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt. Nàng nhào vào trong lòng hắn, cúi đầu nức nở. Hắc Khi Phong ngây người một chút, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút hồng, đối với cái ôm của nàng hắn không biết làm sao, tim đập dồn dập:”Thình thịch….. Thình thịch….”Đập ngày càng nhanh, bàn tay không biết đặt chỗ nào. Hắn cho rằng, vì đau quá nên nàng mới khóc, do dự một chút, tay hắn chậm rãi phủ lên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.