Không biết ngủ say bao lâu, Hắc Khi Phong mơ mơ màng màng mở mắt. “Đây là đâu?” Hắn mới mở miệng, lại phát hiện cổ họng cực khàn, cơ hồ phát không ra tiếng. Mới hơi động một chút, hắn chỉ cảm thấy cả người đều đau, nhất là cái đau sau gáy, đau đến mức nhịn không được rên ra tiếng. Hắn đưa tay sờ gáy của mình, cảm giác được nhiều tầng vải bọc quanh đầu, hắn vuốt ve mảnh vải, đối với một thân thương thế của mình cảm đến mờ mịt. Nhưng vào lúc này, Huyên Trữ ôm trái cây dại đi đến. Khi nàng thấy Hắc Khi Phong đã mở mắt, trái cây trong tay đều rơi xuống:“Bịch bịch…” Nàng kích động nhìn hắn, quên mất phải đi qua, chỉ đứng tại chỗ sâu sắc nhìn hắn, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt chảy xuống má. Hắc Khi Phong nghe tiếng quay qua, đối với mặt nàng hắn cảm thấy có chút quen thuộc lại xa lạ, hắn chần chờ khàn khàn giọng hỏi:“Nàng… Là ai?” (BB: Ai da Phong ca của ta bị đụng hỏng não ròy huhu…) Nghe vậy, cả người Huyên Trữ cứng đờ, rất nhanh bước qua. Hắn giãy dụa muốn đứng lên, nàng vội vàng đỡ lấy hắn:“Chàng bị thương rất nghiêm trọng, đừng manh động.” Nàng vừa nói, tiếng nói mang theo nghẹn ngào kèm theo vui mừng. Cuối cùng hắn cũng đã mở mắt, đã qua bao nhiêu ngày, nàng vẫn sợ hắn sẽ không mở mắt. Chờ đợi, hóa thành sự dày vò mỗi ngày. May mắn, hắn tỉnh lại. Nàng kích động nhẹ nhàng ôm hắn, quá vui mừng mà khóc:“Thật tốt quá, chàng rốt cuộc đã tỉnh, ta rất lo lắng.” Sau đó, nàng vội vàng thối lui, dùng ống tay áo lau nước mắt loạn xạ:“Chàng ngủ lâu như vậy, bụng nhất định rất đói, ta lấy thức ăn cho chàng.” Rất nhanh, nàng đi nhặt lên những trái cây hái được đưa đến trước mặt hắn:“Đây là trái cây ta vừa hái được, còn rất tươi.” Nàng liên tục thay đổi cử chỉ, làm ánh mắt Hắc Khi Phong càng thêm quái dị, hắn nhìn nàng một hồi lâu, sau đó lại nhìn trái cây trong tay nàng, cuối cùng lại đem ánh mắt tập trung ở trên mặt nàng. “Cô nương, chúng ta… quen biết sao?” Hắn… Không biết nàng? Ánh mắt của Huyên Trữ bỗng dại ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời, tất cả ngôn ngữ tựa hồ đều đã rời nàng mà đi. Hoảng thần trong chốc lát, nàng mới từ từ tiêu hóa ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng miễn cưỡng giương lên nụ cười lạc quan. “Hắc Khi Phong, chàng đừng dọa ta như vậy được không, ta biết chàng không thích ta đi theo chàng, hay là thế này, chờ thương thế chàng chuyển biến tốt, ta liền rời đi, sẽ không xuất hiện trước mặt chàng nữa, ta thề, được không? Cho nên… chàng mau khỏe lại…” Nói xong lời cuối cùng, nàng nghẹn ngào cơ hồ nói không được nữa, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, khủng hoảng trong lòng dần dần mở rộng, lan sang toàn thân. Hắn quên nàng… Nhưng mà, lời nói kế tiếp của hắn lại càng thêm làm nàng chấn kinh – “Nàng gọi ta là Hắc Khi Phong? Ta tên Hắc Khi Phong? Cô nương, nàng… Ta làm sao biến thành như vậy? Ta đã xảy ra chuyện gì, vì sao trên người ta có nhiều vết thương như vậy, ta rốt cuộc là ai…” Câu hỏi của hắn một câu tiếp một câu, hơn nữa càng hỏi càng nhanh. Vì sao đầu óc hắn trống rỗng… Đối với tất cả vấn đề hắn đều không biết khiến tim hắn cảm thấy vô cùng khủng hoảng, hắn cố gắng muốn suy nghĩ một cái gì đó. “A!” Mới động não, sau gáy liền truyền đến một trận đau thấu xương, làm cho hắn đau đầu rất khó chịu đựng. Hắn ôm đầu, đau đến khuôn mặt tuấn tú cơ hồ muốn vặn vẹo. Rốt cuộc, Huyên Trữ đều tiêu hóa hết thảy lời nói, cử chỉ của hắn, cũng tiếp nhận một sự thật tàn khốc. Hắn cái gì cũng không nhớ, bao gồm chính bản thân hắn. Một đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mà kéo xuống, sự ấm áp dịu nhẹ từ bàn tay truyền sang hắn, trái tim đang khủng hoảng của hắn dần dần bình tĩnh lại. Trực giác, hắn cảm thấy mình có thể tin tưởng nàng. Hắn ngẩng đầu một lần nữa chăm chú nhìn nàng, con ngươi đen lưu chuyển vẻ hoảng hốt, tín nhiệm cùng nghi vấn. Huyên Trữ nắm chặt bàn tay to của hắn, cố ngụy trang kiên cường, trấn an hắn: “Không sao, chàng chỉ vì đầu bị thương mới tạm thời nhớ không nổi chuyện trước kia, chỉ cần thương thế của chàng phục hồi, chàng sẽ không sao nữa.” Tiếng nói nàng thực dịu dàng, cái mỉm cười nhẹ nhàng treo bên môi, thực bình tĩnh. Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng văng vẳng bên tai, không biết sao lại làm hắn cảm thấy an tâm. “Vậy cô nương tên gì?” Giọng của hắn rất khàn, đi vào tai nàng xuyên qua màng nhĩ, phảng phất như truyền đến tim nàng, đau đớn tột cùng. Nàng rủ mắt xuống, thu lại lệ quang trong đáy mắt. “Ta tên Huyên Trữ, chàng có thể gọi ta là Huyên nhi.” Tha thứ cho tính ích kỷ của nàng, nàng hy vọng biết bao được nghe hắn bình bình thường thường gọi một tiếng tên nàng, mà không phải là gọi công chúa, lạnh nhạt như vậy, xa cách như vậy khiến nàng cảm thấy chua xót. “Huyên nhi?” Hắn nhẹ giọng thì thào, nhấm nuốt câu xưng hô này, ánh mắt không khỏi dừng lại tại đôi tay họ đang nắm lấy nhau, trong lòng cảm giác thực phức tạp. Nghe hắn thì thầm, giọng nói từ tính khàn khàn gọi tên nàng, cảm giác rất thân mật. Cái loại cảm giác thân mật này, khiến nàng cảm động muốn khóc.Nàng nuốt nuốt nước bọt, nuốt xuống cái nghẹn ngào trong cổ họng, nghẹn ngào vì vui mừng “Đúng vậy, Huyên nhi, về sau cứ gọi ta là Huyên nhi.” Nhìn đôi mắt nàng tràn đầy chờ mong, hắn bất giác lại kêu một tiếng: “Huyên nhi.” Lúc này đây, ngữ điệu của hắn không hề mang theo nghi vấn. Nàng vui mừng cười rộng lộ ra lúm đồng tiền, vui sướng thuần túy làm cho hắn chỉ cảm thấy lồng ngực bị chấn động. Nàng đối với tiếng gọi của hắn thực rất chờ mong sao? “Để ta xem vết thương của chàng nào.” Tiếp theo, nàng kéo tay hắn qua, nhấc ống tay áo lên, xem dải băng trên cổ tay, phát hiện không có dấu hiệu xuất huyết, sau đó lại xem xét những vết thương khác, một chỗ cũng không thiếu. Hắn im lặng tùy ý để nàng vì hắn kiểm tra tất cả vết thương, bao gồm những vết thương trên người, động tác nàng thực thành thạo, tựa hồ sớm đã thành thói quen. Không biết vì sao, hắn cảm thấy phong thái nàng nghiêm túc kiểm tra vết thương khiến hắn có chút cảm động. Rốt cuộc kiểm tra xong, nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, rất nghiêm túc nhìn hắn, dặn dò:“Thương thế của chàng vừa mới phục hồi, sau này đừng manh động, để tránh vết thương lại nứt ra.” Tiếp theo, nàng không ngừng lại tiếp tục lấy trái cây đặt trên tay hắn, thúc giục:“Ăn một chút gì đi, ăn no vết thương mới có thể phục hồi nhanh hơn.”