Mặt trời dần dần hé dạng xua tan mây mù, ánh nắng chiếu xuống làm tan tuyết đọng chung quanh. Trên đường mơ hồ xuyên qua hai thân ảnh chạy vội vội vàng vàng. Hai bóng dáng đó di động rất nhanh. " Khả Y, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm tẩu tử." Tiếng nói của Huyền Trữ công chúa hổn hển. " Ừ." Đáp lại là giọng nhẹ nhàng của Khả Y. Một lát sau, hai người đi vào Diễm cung. " Tẩu tử, tẩu tử, ngươi rời giường chưa? Không tốt rồi, Vương huynh mang binh đi ra ngoài đánh giặc....." Huyền Trữ công chúa vọt vào cung điện, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Bối Bối. Chỉ một lúc sau, Bối Bối ủ rũ bước từ phòng ngủ đi ra. " Ta ở trong này." Nàng như không còn sức tiếng nói buồn bã ỉu xìu. " Tẩu tử ( Bối Bối)." Huyền Trữ cùng Khả Y đi đến trước mặt Bối Bối. " Bối Bối, nàng......" Khả Y cẩn thận nhận ra cảm xúc của Bối Bối như có gì không đúng. Nâng mắt nhìn các nàng, Bối Bối thật sâu thở dài. " Cô Ngự Hàn cái tên vô lại kia dùng kết giới đem ta nhốt lại đây, hiện nay pháp lực của ta căn bản là không giải được, hơn nữa cục cưng hình như đều đang ngủ, ta gọi hồi lâu cũng không đáp lại, ta còn trông mong gì bọn họ giúp ta giải kết giới chứ." Nói xong, cúi đầu nhìn bụng mình, bất mãn bĩu môi. " Hoàng Kim đản, các ngươi còn muốn ngủ bao lâu nữa, lão nương ta đầu cũng sắp bạc trắng rồi." Khả Y chuyển tầm mắt nhìn cửa lớn, suy nghĩ một chút, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng. "Bối Bối, ta nghĩ có thể cởi bỏ được kết giới." " Khả Y tỷ tỷ, ngươi làm thế nào để cởi bỏ? Pháp lực của ngươi cùng tẩu tử cũng không hơn là bao nhiêu, tẩu tử có cục ưng hỗ trợ cũng chưa chắc có thể tháo bỏ được." Khả Y, mỉm cười đi đến bên cạnh cửa, dưới ánh mắt hoài nghi của Huyền Trữ công chúa, nàng cắn đầu ngón tay. Máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ ra. " Khả Y ( Khả Y tỷ tỷ) ngươi đang làm cái gì?" Bối Bối cùng Huyền Trữ đồng loạt kêu lên. Khả Y chính là như không việc gì khẽ cười với các nàng: " Máu của Bối Bối nếu có thể khống chế được Thiên Ti Nghi, làm thức tỉnh Hắc tinh ngọc bội, ta nghĩ có thể phá bỏ được kết giới của Hắc linh châu do Vương bày ra." Nói xong, nàng đi về phía trước đưa tay ra. Cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, chỉ thấy kết giới trong suốt nhìn không thấy dần dần xuất hiện nguyên dạng. Một bức màng mỏng màu hồng trong suốt vắt ngang trên cánh cửa, chỉ chốc lát sau, màng mỏng bắt đầu hấp thu máu trên ngón tay của Khả Y, từ từ chuyển thành màu đỏ. Hai người Bối Bối và Huyền Trữ kinh ngạc một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Khi hai người nhìn Khả Y thì thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt, màng mỏng không ngưng hấp thu máu của nàng. " Khả Y mau buông tay!" Bối Bối hô lên. " Ta.........Tay của ta không thu lại được." Khả Y cắn môi nhìn Bối Bối cầu cứu, tay nàng như có một lực níu kéo, căn bản không thể nhúc nhích. Bối Bối nóng nảy, nàng vận khí cho lòng bàn tay ngưng tụ năng lượng, sau đó động tác rất nhanh cầm tay kia của Khả Y, dùng sức kéo về. Chỉ một thoáng, tay các nàng dính chặt với nhau, tia sáng màu hồng bắn ra, làm chói loà tầm mắt. " A........" Khả Y bay trở về, lảo đảo vài bước mới đứng vững. Cùng thời gian đó, màng mỏng màu hồng trong suốt kia đột nhiên thu lại thành miếng nhỏ, sau đó từ từ biến mất ở trong không khí. Các nàng ba người nhìn nhau vui mừng. Bối Bối thử vươn tay về phía trước, không còn bị ngăn trở, lại đi nhanh bước qua cửa, cũng không còn chướng ngại. Nàng vui vẻ đi nhanh ra ngoài. " Ta đi ra, ta có thể đi ra ngoài, thật tốt quá, kết giới thật sự đã không còn!" Huyền Trữ giúp đỡ Khả Y đi ra, nàng cao hứng mặt mày hớn hở: " Tẩu tử, chúng ta nhanh đi tìm Vương huynh." " Được." Bối Bối cũng rất cao hứng phấn chấn. ............ Ba người lén lút đi tới bên bờ tường. Huyền Trữ sắc mặt như gặp nạn nhìn lỗ nhỏ ở góc tường: " Tẩu tử, ngươi nói không cần đi bằng lối cửa cung là có thể chuồn êm ra bên ngoài chính là..... Chui qua lỗ chó này sao?" " Đúng vậy, lỗ này cũng lớn vừa đủ cho chúng ta chui ra ngoài." Bối Bối tủm tỉm cười ngồi xổm xuống, thăm dò xem xét bên trong. " Nhưng mà.......Đây là lỗ chó nha, bên ngoài không chừng còn có chó hoang." Huyền Trữ công chúa cố gắng lấy lí do uyển chuyển cự tuyệt. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng làm những chuyện như thế này. Nhìn sắc mặt của Huyền Trữ, Bối Bối không cần nghĩ cũng có thể biết, chuyện gì đã làm Huyền Trữ không được tự nhiên. " Được rồi, ngươi không cần chui ra ta cùng Khả Y chui, ngươi ở trong cung thay bọn ta trông nhà là tốt lắm." Bối Bối không để ý bĩu môi. Ngay tại thời điểm Huyền Trữ muốn phản bác, Khả Y đã giành nói trước. " Bối Bối, ta ở trong cung chờ các ngươi trở về." Nàng ôn nhu uyển chuyển nói. " A! Ngươi không đi? Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Thương đầu gỗ?" Bối Bối kinh ngạc hỏi. Khả Y lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn bầu trời bên ngoài, vẻ mặt ôn nhu yên tĩnh. " Ta đã đồng ý với hắn, ta sẽ ở tại rừng mai chờ hắn trở về." Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Khả Y, gương mặt dịu dàng, cuốn hút nàng. Bối Bối không khỏi dõi theo ánh mắt của Khả Y nhìn về phía chân trời, một loại cảm giác ngọt ngào chờ mong chảy vào lòng nàng. Nàng nghĩ, nàng biết cảm giác của Khả Y. Khẽ cười cười, nàng cầm tay Khả Y. " Được rồi......Nàng nhất định phải chờ hắn về." " Ừ." Khả Y ôn nhu mang theo kiên định. Huyền Trữ công chúa nhìn các nàng, ánh mắt cũng nhìn theo nơi mà mới vừa rồi hai người trông ngóng xa xa, nàng không khỏi dấy lên một tia hi vọng chờ mong. Một lúc sau, Huyền Trữ thu hồi tầm mắt, nói nhắc nhở:" Tẩu tử, chúng ta đi nhanh đi, nếu như bị cung nữ phát hiện chúng ta trốn đi, sẽ không thoát được đâu." " Bối Bối, các người nhanh đi đi, nhất định phải bảo trọng!" Khả Y lưu luyến có chút không muốn xa các nàng. " Được." Bối Bối ôm Khả Y, trong mắt cũng là không nỡ rời đi. Sau đó, nàng cùng Huyền Trữ lần lượt chui ra ngoài. Trong không gian, còn có thể nghe thấy giọng oán giận của Huyền Trữ:" Thật là tò mò, đời này lần đầu tiên đi chuồng chó, ta hoài nghi chính mình biến thành con chó nhỏ, tẩu tử thực là biết chọn chỗ."