Ngày mới tờ mờ sáng, một chút ánh mặt trời chiếu sáng mật đất bằng phăng kia. Tia nắng ban mai mỏng manh đến độ dường như nhìn không tới dấu vết chiếu rọi trên những bông tuyết thưa thớt, từng bông tuyết từng bông tuyết lặng lẽ rơi xuống dừng lại trên đầu cành hoa mai. Tuyết màu trắng óng ánh, hoa mai sắc đỏ tươi, tô điểm cho buổi sáng sớm có chút yên tĩnh lại có chút u ám. Trong cung điện, hương thơm ấm áp lượn lờ xuyên qua tầng tầng trướng mạn, bên trong một mảnh an bình nhu hòa. Trong giấc mộng, Bối Bối trở mình, theo thói quen đưa tay qua ôm người bên cạnh. Nhưng mà, tay nàng sờ soạng một hồi lâu, lại không chạm đến cái ôm ấm áp. Mí mắt của nàng chớp chớp vài cái, mắt từ từ mở ta. Trước mắt vẫn còn u ám như cũ, chứng tỏ bây giờ còn rất sớm. Sau một lát, đôi mắt của nàng thích ứng với bóng tối, cũng hoàn toàn thấy rõ ràng......Nam nhân luôn ở bên cạnh thế như không có ở đó! Tay nàng sờ sờ xuống vị trí bên cạnh, kinh hoảng phát hiện độ ấm thế nhưng không còn cao. Điều này chứng tỏ Cô Ngự Hàn đã khỏi đó một thời gian rồi. Hắn đi đâu? Nếu muốn đi vệ sinh, cũng không cần phải đi lâu vậy? Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới ngày trước hắn đã nói qua. -- ta đây đi nhà vệ sinh nàng không phải cũng muốn đi cùng chứ...... Chẳng lẽ hắn thật sự đi nhà vệ sinh? Bối Bối mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, vì thế động tác rất nhanh xốc lên chăn, lấy áo lông cừu thật dày khoác lên người. Nàng cầm lấy một cái đèn lồng, liền đi ra ngoài. Ai mà biết bước chân của nàng mới đến cửa lớn, liền bị chướng ngại trong suốt ngăn trở. Nàng mở to hai mắt, không tin vươn một tay về phía trước sờ soạng. Quả nhiên, lại bị hạ kết giới! Hắn vì sao muốn giam nàng? bây giờ nàng cũng sẽ không chạy trốn, càng thêm sẽ không rời khỏi hắn. Sau một lúc suy nghỉ những điều không thể lý giải này, đầu óc của nàng chợt lóe ra ánh sáng, chẳng lẽ...... Hắn có ý định ngăn trở mình theo đuôi hắn?! Suy nghĩ đến khả năng đó đã đúng tám chín phần mười, nàng vừa tức vừa vội. “Người đâu, một người mau mau đến đây!” Nàng la lên đối với ngoài cửa, tiếng nói lo lắng ở trong buổi sáng im lặng nghe được hết sức rõ ràng. Chỉ chốc lát sau, một cung nữ liền vội vội vàng chạy chậm chạy bộ lại đây, hạ thấp người hành lễ. “Bối Bối tiểu thư có điều gì cần căn dặn?” “Ngươi có nhìn thấy Cô Ngự Hàn hay không?” Bối Bối dường như lấy cả đáy lòng ra hỏi. Đầu của cung nữ lập tức cúi thấp, xem ra giống như có cái gì khó nói. Thấy thế, trong lòng Bối Bối đột nhiên có loại cảm giác không tốt, cảm giác cực kỳ không tốt. “Nói mau, Cô Ngự Hàn hắn ở nơi nào?” Ngữ điệu của nàng bởi vì sốt ruột mà có chút nghiêm túc. Cung nữ vội vàng ngẩng đầu nhìn, sau đó lại cúi thấp, mới lí nhí trả lời: “Hồi Bối Bối tiểu thư, lúc canh ba Vương đã lĩnh quân xuất quan, Vương còn nói......” “Hắn còn nói cái gì?” Bối Bối đã sắp phát điên. “Vương còn nói bảo Bối Bối tiểu thư ngoan ngoãn ở trong cung chờ người trở về, bảo nô tỳ hầu hạ Bối Bối tiểu thư an thai cho tốt.” “An cái đầu hắn, hắn ở chiến trường, ta như thế nào yên tâm, cuộc sống hàng ngày của ta khó an ổn! Tức chết ta, thế nhưng cứ như vậy bỏ rơi ta, hắn...... hắn suy nghĩ thật tuyệt. Ngươi đi tìm trưởng lão đến cho ta.” Cung nữ kinh sợ quỳ xuống: “Bối Bối tiểu thư, trưởng lão đang bế quan, nô tỳ không dám tiến đến quấy rầy.” “Bế quan? Vì sao lúc này lại bế quan, sẽ không phải là Cô Ngự Hàn căn dặn ngươi nói như vậy chứ?” “Nô tỳ không dám lừa gạt Bối Bối tiểu thư, trưởng lão thật sự là bế quan, mỗi một lần chỉ cần có chiến sự, trưởng lão đều bế quan cầu phúc cho tướng sĩ, để cầu bình an.” Nghe vậy, mặt của Bối Bối suy sụp. Ngay cả trưởng lão là người lựa chọn hi vọng có thể giúp đỡ nàng nhất cũng không có mặt, bây giờ nàng ra ngoài như thế nào a? Nàng phiền chán đi trở về trong phòng. “Cô Ngự Hàn, chàng đồ xấu xa này, lần nào đều dùng đến chiêu này!” Mày nhíu lại khó chịu, nàng lại thì thào tự nói: “Ta nên đi ra ngoài như thế nào đây? Có cách nào đi ra ngoài đây? Bây giờ đã không có Hắc tinh ngọc bội, pháp lực lại thường thường, như thế nào mở kết giới của tên gia hỏa đó?” Đi qua đi lại một hồi, nàng lại ngồi xuống. Phiền chán vô cùng tâm trạng lo lắng rất nhanh rơi vào trong lòng của xà đản đản. “Đại ca ca, bây giờ mẫu thân không ngủ được, đang làm cái gì đây? Như vậy không vui, làm hại người ta cũng ngủ không được theo.” Giọng nói buồn ngủ đáng yêu của Tiểu xà đản lão Tam vang lên. Quả cầu ánh sáng nhỏ của Lão Đại phát ra một chút kim quang:“Mẫu thân đang lo buồn làm sao giải kết giới do phụ thân thiết lập.” “Vậy chúng ta giúp mẫu thân tháo bỏ a, như vậy mẫu thân sẽ không khổ sở.” Lão Tam đương nhiên nói. “Không được đâu, pháp lực của phụ thân rất cao, khả năng của chúng ta không giải được.” Giọng nói trẻ con bên trong có sự trưởng thành của Lão Đại nặng trĩu. “Vậy...... Chúng ta làm sao bây giờ đây, tâm trạng mẫu thân không tốt, ta ngủ không được.” Lão Tam không vui ồn ào, sau đó cầu ánh sáng của mình bắn lên một chút, bắn một chút hướng tới lão Nhị còn đang ngủ nhiều vù vù. “Nhị ca ca, nhanh, mau tỉnh dậy thôi, mẫu thân không vui.” Nhưng mà, lão Nhị cũng một chút phản ứng đều không có, vùi trong giấc ngủ say như cũ. Hơn nữa quái dị là, kim quang trên người hắn bắt đầu lập lòe nhấp nháy. “Muội muội, đừng ầm ỹ đệ đệ, bây giờ đệ đệ đã tiến vào trong ngủ đông, rất nhanh sẽ trưởng thành, lần này hắn cần ngủ thật lâu, mới có thể bảo tồn thể lực lớn lên.” “Nhị ca ca như thế nào so với đại ca ca còn muốn lớn mau hơn chứ?” Lão Tam cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. “Bởi vì năng lượng của đệ đệ trưởng thành nhanh hơn so với ca ca a.” Lão Đại mang giọng trẻ con giải thích muội muội nghe. “Hai người chúng ta đây như thế nào giúp mẫu thân mở kết giới do phụ thân thiết lập đây.” Quả cầu ánh sáng Lão Tam xụ xuống, biểu hiện của nàng rất nhiều rất nhiều không biết làm sao. “Không bằng bảo mẫu thân tìm người bên ngoài đến giúp chúng ta thôi.” Lão Tam nói ra thật hồn nhiên. “Ừ...... Tìm người...... A...... Buồn ngủ quá.” Lão Đại rất muốn duy trì tỉnh táo, nhưng lại lâm vào giấc ngủ. Chỉ chốc lát sau, quả cầu ánh sáng của lão Đại cũng bắt đầu lóe sáng không ngừng, biểu hiện lão Đại cũng tiến vào trạng thái trưởng thành. Lão Tam nóng nảy, quả cầu ánh sáng nho nhỏ không ngừng mà gọi tới gọi lui. “Đại ca ca, nhị ca ca, các huynh đều ngủ, vậy muội muội nên làm sao bây giờ? Muội muội nên làm sao bây giờ đây?” Nhưng mà, lão Đại cùng lão Nhị đều không có lên tiếng, chỉ còn lại có quả cầu ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối.