Bầu trời đêm yên tĩnh, lấm tấm những bông tuyết bay bay, rơi xuống ở hành lang ngoài cung, giống những bông vải điểm xuyết thêm cho giấc mộng đẹp. Khả Y ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe Thương Tuyệt Lệ nói chuyện, khóe môi của nàng vẫn giữ lại một chút ý cười nhàn nhạt, nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, Thương Tuyệt Lệ cảm thấy đây là lần nói chuyện nhiều nhất từ trước tới giờ của mình. Đi không bao lâu, đã đến nơi, Thương Tuyệt Lệ đừng lại, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đen trong trong đêm tối thế nhưng lại càng lộ ra tràn đầy ánh sáng. Lần này Khả Y không tránh ánh mắt của hắn, đôi mắt dường như có thể nói chuyện, nó như nói lên tình cảm lưu luyến không rời. Trong ánh mắt của nàng có tình ý, làm cho Thương Tuyệt Lệ cả người giống như có một luồng nhiệt chạy qua, hắn căng thẳng nắm chắt tay lại, giọng nói trầm thấp ôn hòa:“Khả...... Khả Y, không bằng ta ở bên ngoài chờ nàng, chờ sau khi nàng gặp công chúa xong ta sẽ đưa nàng trở về, ban đêm trời tối, một nử tử như nàng mà trở về một mình ta...... ta không yên tâm lắm.” Có lẽ, đây là lời thổ lộ cảm tình gần gũi nhất mà hắn từng nói qua, vừa mới nói xong, hắn cảm thấy cổ mình đã nóng lên. Nghe vậy, gương mặt như hoa như ngọc của Khả Y lại bay lên hai đóa mây hồng, e lệ nhưng không lùi mà nhìn thẳng hắn, dịu dàng nói nhỏ:“Được, ta...... Ta rất nhanh sẽ đi ra.” Hắn hít một hơi thật sâu, thật vất vả mới áp chế tình cảm đang nhảy nhót trong lòng, giọng khàn khàn nói:“Vào đi thôi.” “Uhm.” Khả Y gật gật đầu, lại dịu dàng liếc nhìn hắn, sau đó mới xoay người đi vào bên trong cung điện. Thương Tuyệt Lệ yên lặng nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng, bất tri bất giác khóe miệng cương nghị không tiếng động hé mở, lộ ra nụ cười ngây ngô khờ khờ. ...... Khi Khả Y đi theo đường mà cung nữ chỉ, lúc rẽ trái lúc rẽ phải mới đi vào được bên trong, nhìn thấy không chỉ có mình Huyên Trữ công chúa, còn có...... Quan Hoa tiểu Hầu gia cười đến thèm nhỏ dãi, nàng âm thầm hít vào một hơi, bỗng nhiên có chút hiểu được công chúa vì sao lại triệu kiến nàng. Nàng miễn cưỡng bản thân đừng hoảng hốt, chầm chậm đi về phía trước hành lễ:“Khả Y khấu kiến công chúa, khấu kiến tiểu Hầu gia.” Không đợi công chúa nói, Quan Hoa tiểu Hầu gia vội vã đứng lên nghênh đón Khả Y, cười đến ánh mắt lóe sáng lên:“Ha ha a...... Mỹ nhân không cần giữ lễ tiết như thế, đêm nay chúng ta chính là mời mỹ nhân đến uống rượu mua vui thật thoải mái, mỹ nhân trăm ngàn lần không cần câu nệ.” Khả Y âm thầm nghiêng qua một bước, tránh tiếp cận quá gần với Quan Hoa tiểu Hầu gia, mi tâm âm thầm nhíu lại, không thích tiểu Hầu gia luôn thất lễ gần sát vào nàng như vậy, gần đến nàng dường như có thể ngửi được mùi hương phấn son của nhi nữ nồng đậm trên người hắn, làm cho nàng rất khó chịu. Mùi hương trên người nam tử hẳn là giống Thương hộ vệ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, mà không phải mùi hương phấn son nồng đậm dung tục như vầy. Nghĩ đến Thương Tuyệt Lệ, mi tâm của nàng từ từ thản ra. “Mỹ nhân, mỹ nhân...... Nàng đang suy nghĩ gì?” Quan Hoa tiểu Hầu gia không cam lòng bi nàng thất thần lạnh nhạt, lại tới gần. Khả Y đột nhiên hoàn hồn, lịch sự từ chối khéo léo:“Thực xin lỗi, Khả Y không biết uống rượu.” “Ha ha...... Vậy lấy trà thay rượu cũng không sao cả a.” Quan Hoa tiểu Hầu gia gặp khó liền có kế ứng phó. Nghe được giọng điệu của hắn có mấy phần giống tên vô lại, Khả Y cố gắng nhịn xuống không cho biểu hiện bất mãn ra ngoài. Nhưng vào lúc này, Huyên Trữ công chúa nói chen vào:“Hà Khả Y, ngươi ngồi xuống đi.” Giọng điệu của công chúa mang theo mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt, Khả Y nắm chặt tay, khiến mình đừng sợ hãi, nhẹ giọng trả lời:“Vâng.” Sau đó mới lách ra khỏi sự quấy rầy của tiểu Hầu gia, cố ý chọn ngồi xuống ở góc có khoảng cách xa nhất với Quan Hoa tiểu Hầu gia. Huyên Trữ công chúa nhíu mày, lại mở miệng:“Hà Khả Y, ngươi ngồi xa như vậy làm gì, ngồi nơi đó đi.” Nàng chỉ vào vị trí bên cạnh Quan Hoa tiểu Hầu gia, giọng nói cứng rắn lại ra lệnh lần nữa. Tim Khả Y bị dọa đến độ dập rơi mất nửa nhịp, nàng âm thầm hít một hơi, miễn cưỡng duy trì biểu hiện trên mặt, kiên trì đi đến vị trí kia, ngồi xuống. Dường như lập tức, Quan Hoa tiểu Hầu gia liền phát huy bản lĩnh tỏ vẻ ân cần của hắn, hỏi han ân cần đối với nàng. “Hà cô nương, nàng lạnh hay không, muốn chuyển nhiều ấm lô vào hay không?” Bước đầu tiên của hắn là tỏ vẻ ân cần, giọng điệu rất là lịch sự, thân người lại nghiêng qua. Khả Y vẫn cố gắng duy trì nụ cười lịch sự, buộc mình đừng chạy trối chết, giọng điệu khéo léo nói:“Không cần, như vậy tốt lắm. Cám ơn tiểu Hầu gia quan tâm.” “Ha ha......ta xác thực là rất quan tâm đến nàng.” Quan Hoa tiểu Hầu gia nhân cơ hội ám chỉ một cái gì đó. “Uhm hừ!” Huyên Trữ công chúa nhẹ nhàng hắng giọng, nhắc nhở sự hiện diện của mình, đường huynh này thật đúng là kiến sắc vong hữu* , thấy mỹ nhân đến liền đem nàng vứt qua một bên, tốt xấu gì cũng phải chờ nàng đi rồi lại buồn nôn như vậy được không. Quan Hoa tiểu Hầu gia nghe tiếng vội quay đầu lại, nói vài câu tốt đẹp với công chúa. Nhìn thấy khoảng cách giữa tiểu Hầu gia và mình từ từ rộng ra, Khả Y trong lòng thật cảm kích đối với công chúa, nàng âm thầm thở ra, ánh mắt thành khẩn nhìn về phía công chúa, tự nói với mình, công chúa ở trong này, hẳn là sẽ không có việc gì. ...... Trong bàn tiệc, Quan Hoa tiểu Hầu gia chú ý cả hai bên,vô cùng phấn khích. Thời gian trôi qua, lòng Khả Y dần dần yên ổn xuống, công chúa hẳn là luôn luôn ở đây. Nhưng mà, ý nghĩ của nàng còn chưa được bao lâu, công chúa lại đột nhiên buông chiếc đũa, lòng của nàng căng như dây đàn, có chút lo sợ bất an nhìn động tác của công chúa. Huyên Trữ công chúa đưa tay nhu nhu mi tâm, giả bộ không thoải mái:“ Đầu của bản công chúa đột nhiên có chút choáng váng, các ngươi dùng trước đi, ta đi thoa chút dầu dược.” Nói xong, nàng liền đứng lên rời khỏi ghế, đưa tay tới cho cung nữ nâng đỡ mình. “Đường muội, muội không sao chứ?” Quan Hoa tiểu Hầu gia âm thầm nháy mắt với Huyên Trữ công chúa, giả bộ khẩn trương quan tâm. Thấy Khả Y muốn đứng lên, Huyên Trữ công chúa khoát tay, lấy ánh mắt cứng rắn ngăn động tác của Khả Y lại, sau đó quay ngược lại nhìn Quan Hoa tiểu Hầu gia:“Bản công chúa nghỉ ngơi một chút là tốt thôi, trước hết ngươi giúp ta chiêu đãi Hà Khả Y cho thật tốt, không được chậm trễ.” Công chúa cố ý nhấn mạnh, hoàn toàn không cho Khả Y rời đi. “Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của công chúa.” Quan Hoa tiểu Hầu gia giả vờ kinh sợ. “Hà Khả Y, bản công chúa có ý tốt mời ngươi đến, ngươi cũng đừng làm cho bản công chúa bị bẽ mặt nga.” Một lời nói của Huyên Trữ công chúa, dường như thoải mái, lại dường như cương quyết. Khả Y nắm thật chắt tay đặt ở trên đùi, các đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng đáp lại:“Khả Y không dám.” Gật gật đầu, Huyên Trữ công chúa được cung nữ dìu đỡ mới rời khỏi đó. ___ Kiến sắc vong hữu*: thấy người đẹp quên bạn bè