Ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa sổ khắc hoa tinh mỹ, vườn ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, trong yên lặng có náo nhiệt, không khí mát lạnh, còn mang theo mùi hoa nhẹ nhàng mà lan xa, làm cho người ta một loại cảm giác nhàn khi sảng khoái.
Đây là một căn phòng bố trí gọn gàng thanh lịch mà lại không mất cao quý, một bình phong có thủy mặc hoa cỏ chia trong ngoài làm hai phần, trên mặt sàn phòng trải thảm thủ công màu tím đậm thật dày, tất cả gia cụ đều là từ cây tử đàn trân quý mà chế thành. Trên tường ở gian ngoài treo hai bức tranh thủy mặc sơn thủy có vẻ xa xưa, trong phòng có một cái bàn tròn, trên mặt bàn bày một bình trà trắng có vẽ tranh hoa và chim màu xanh khảm vàng, bên cạnh là những cái chén cùng màu sắc và hoa văn theo bộ, ngoài ra còn có một lư hương chạm hình hoa cỏ màu xanh tỏa ra khói nhẹ lượn lờ.
Mà bên trong, cách hai lớp màn lụa mỏng, phía sau rèm lại là giường lớn bằng cây tử đàn khắc hoa rộng thùng thình thoải mái, giờ phút này, trong đệm chăn cẩm tú trên giường, một nam hài dung mạo như ngọc, xinh đẹp đáng yêu đang nằm, lông mi hắn rất đẹp, vừa dài lại cong, mũi thẳng thanh tú nói không nên lời, môi hồng nhuận, bởi vì ngủ say mà hơi hơi hé mở, bộ dáng rất là ngọt ngào đáng yêu.
Lúc này, cửa phòng ở gian ngoài truyền đến một trận động tĩnh nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau, một thị nữ mặc váy hồng nhạt, buộc hai búi tóc, dung mạo thanh tú dẫn theo phía sau một nha hoàn khác hai tay đang cầm chậu đồng cùng khăn cùng một bộ y bào sạch sẽ xếp chỉnh tề đi vào nội gian. Hai nha hoàn để những thứ để súc miệng rửa mặt để gọn gàng một bên, sau đó vén màn dùng dây buộc lại, thị nữ đi đến trước giường, nhẹ giọng kêu nam hài xinh đẹp đang ngủ say: “Tiểu vương gia, nên thức dậy rồi.”
Điền Quang Vũ đang ngủ say có người đang bên tai khinh gọi, liền mê mê mông mông mở hai mắt, thị nữ kia gương mặt mang theo ý cười ôn nhu liền ánh vào mi mắt hắn. Hắn cũng mỉm cười theo, nhẹ giọng đáp lại kêu tên thị nữ kia một tiếng: “Tử Yên.” Thanh âm nhuyễn nhu mang theo chút khàn khàn sau khi tỉnh ngủ, làm cho người ta trong lòng luôn sẽ đối hắn nổi lên một ý nghĩ ôn nhu.
Tử Yên đưa tay chậm rãi nâng hắn dậy, để ý tóc hắn có chút hỗn độn, sợi tóc đen nhánh bóng loáng mà lại mềm mềm giống như sợi tơ tằm đen thượng hạng, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Điền Quang Vũ ý thức vẫn còn đang đắm chìm trong mộng đẹp ngọt ngào không rút ra được, hắn mơ mơ màng màng hỏi: “Tử Yên, hiện tại mấy giờ rồi?”
“Tiểu vương gia, Tử Yên không hiểu, ngài hỏi cái gì?” Tử Yên không rõ hắn hỏi gì, vừa mềm nhẹ ôm lấy hắn, nha hoàn phía sau lanh lợi sớm đem y bào đưa đến trước mặt, hiệp trợ Tử Yên thay quần áo cho Tiểu vương gia.
Điền Quang Vũ ngáp một cái, ánh mắt rốt cục từ mông lung chậm rãi hồi phục thanh minh, đôi mắt xinh đẹp vừa đen lại tròn, giống bảo thạch màu đen lóe ra hào quang. Nghe được Tử Yên hỏi, hắn giống như bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng che dấu trừng mắt nhìn, nói: “n, ta là nói hiện tại là canh giờ gì rồi?”
Tử Yên cười cười, cài xong đai lưng cho hắn, ôm hắn xuống giường, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má đỏ bừng phấn nộn nộn của hắn, ôn nhu nói: “Gần giờ Thìn, Tiểu vương gia đừng quên giờ Tỵ phải cùng Vương gia tiến cung diện thánh nha.” Nói xong, nha hoàn phía sau Tử Yên cúi người mang vào đôi giày nhỏ viền vàng có hoa văn mây bay cho Điền Quang Vũ.
“n, ta nhớ rõ mà.” Điền Quang Vũ ngoan ngoãn để Tử Yên nắm tay nhỏ bé của hắn đi đến chỗ rửa mặt xúc miệng, hai nha hoàn hầu hạ rửa mặt xúc miệng buộc tóc, rốt cục, một phen bận rộn xong, đứng trước gương đồng là một tiểu thế tử hoàng gia tuấn mỹ đáng yêu, quý khí dạt dào, hắn mặc cẩm bào phục màu trắng của trăng có hoa văn mây bay chìm, bên hông là một cái đai lưng có một khối bạch ngọc, trên đai lưng buộc lại một khối ngọc bội bạch ngọc long tượng trưng thân phận hoàng gia của hắn, mái tóc đen thật dài dùng một kim quan được khảm một viên đại đông châu bóng bẩy buộc thả sau vai.
Đi ra khỏi nội gian, trên bàn hình tròn ở ngoại gian đã sớm có điểm tâm nóng hầm hập, một chén cháo chậm rãi tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mấy đĩa khai vị tinh xảo một mâm điểm tâm tinh mỹ, thoạt nhìn ngon miệng cực kỳ.
Điền Quang Vũ vui vẻ hoan hô một tiếng, buông tay Tử Yên, tiến về phía bữa sáng mỹ vị của hắn. Đi vào cổ đại, đồ ăn tinh xảo mỹ vị là khiến hắn thỏa mãn vui vẻ nhất.
“Chậm một chút nhân, tiểu vương gia.” Tử Yên buồn cười lại bất đắc dĩ theo sát lên, đứng ở phía sau hắn hầu hạ.
Điền Quang Vũ hai má đã sớm căng phồng lên, bên má còn dính vết điểm tâm, hai mắt loan loan cười tủm tỉm với Tử Yên. Tử Yên không thể nề hà nhẹ nhàng lắc đầu, vừa ôn nhu lại yêu thương lấy khăn lụa lau đi vết điểm tâm cho hắn, sau đó mềm nhẹ vỗ về lưng hắn, sợ hắn bị sặc.
Điền Quang Vũ hưởng thụ loại đãi ngộ mà nếu ở hiện đại xem ra là năm sao cấp đế vương này, trong lòng cảm tạ ông trời coi như đối hắn không tệ, quả nhiên làm chuyện tốt là có hảo báo.
Nguyên là, Điền Quang Vũ là viên chức một công ty hiện đại, sinh ra không bao lâu cha mẹ đã ly dị, đều tự lập gia đình, hắn có khi ở với ba, có khi ở với mẹ, cuộc sống hai bên đều làm cho hắn cảm thấy không biết theo ai, đơn giản là vô luận thoạt nhìn từ bên nào đi nữa, hắn cũng là người ngoài quấy rầy hai gia đình kia. Cũng may tính cách hắn từ trước đến nay đều là sáng sủa rộng rãi, vào đại học rồi, hắn liền thoát ly gia đình hai bên, dựa vào bản thân mà kiếm sống, bắt đầu là có chút gian nan, nhưng người tốt nghiệp hiểu biết ít vào công ty, đãi ngộ vẫn là rất không tồi, dần dần cuộc sống đơn độc của hắn cũng chầm chậm dịu lại.
Hắn sống đơn giản, đi làm tan tầm, bình thường rảnh liền đi coi phim, xem sách, hoặc là cùng bạn bè đi ra ngoài du lịch, có đôi khi cô đơn, cảm thấy tịch mịch, nhưng cảm giác vẫn là thực thích ứng, thích cách sống tự do này. Sống đến hai mươi sáu tuổi, hắn cũng không có một người bạn gái, hắn xem như dễ nhìn, có chút đỉnh tiền, là thành phần tri thức, theo lý mà nói là thực được mỹ nữ ưu ái, nhưng mà chỉ có một nguyên nhân, hắn là Gay.
Không biết trở thành Gay là bị cái gì ảnh hưởng, có lẽ hắn trời sinh là thế, có lẽ là hôn nhân của cha mẹ cùng tuổi thơ của hắn để lại ám ảnh. Hắn là một người tình cảm đơn thuần, không như một vài người xung quanh hắn, dễ dàng trao đi tình cảm, tìm kiếm một người bầu bạn, đơn giản là quá trình trưởng thành làm cho hắn không dễ dàng trao tình cảm cho ai đó, thứ hai, hắn cũng nhìn thấy ly ly hợp hợp nhiều lắm rồi, loại tình yêu cấm kỵ này, không có gì bảo vệ, chỉ có thể dựa vào lòng tin của hai người ở cùng nhau cùng chung thủy để duy trì, tại cái xã hội xao động này, là không dễ dàng cỡ nào.
Khi ở trung học, hắn thầm mến một cậu bạn cùng lớp, nhưng chỉ là thầm mến mà thôi, không có bất cứ chuyện tình gì phát sinh cho nên cũng không có kết quả gì. Vào đại học, hắn vội vàng học tập cùng kiếm tiền, cũng liền dần dần đem thầm mến ngắn ngủi biến thành một ký ức ngây ngô. Sau lại nghe nói cậu bạn này tìm được một bạn gái cao gầy xinh đẹp, trong hai năm đã kết hôn, đáy lòng hắn cũng không còn dao động gì nữa.
Vốn nghĩ cuộc sống của hắn sẽ cứ như vậy coi như bình thản lại vẫn có tư vị một mình chậm rãi trôi qua, nhưng hai tháng trước bị tai nạn xe cộ lại làm cho linh hồn hai mươi sáu tuổi của hắn xuyên qua thời không, đi tới một quốc gia cổ đại văn sở vị văn, thành một Tiểu vương gia năm nay mới mười hai tuổi.
Nghe nói Tiểu vương gia này là một lần ham chơi một mình cưỡi ngựa chạy như điên ngã xuống, khi mọi người đưa hắn quay về vương phủ cứu trị, đã sắp trút hơi thở cuối cùng rồi. Cũng không biết vì cái gì, Điền Quang Vũ sau tai nạn xe cộ tỉnh lại liền phát hiện mình thành Tiểu vương gia này, lúc vừa mới đầu hắn hoàn toàn không thể tin có loại chuyện thần kỳ này phát sinh, sau lại mới chậm rãi bình tĩnh mà thích ứng, rốt cục bắt đầu thử nhận ông trời an bài như vậy, khiến cho mình được một lần sống lại.
Hắn bắt đầu mơ hồ cùng với thời không không hợp nhau đều bị mọi người tự động quy kết là vì té xuống ngựa bị thương ở đầu, đầu tiên Tiểu vương gia mới mười hai tuổi, vẫn là đứa nhỏ, thứ hai Vương gia phủ cũng không chỉ có mình hắn là con, cho nên hắn có một ít hành vi lệch lạc cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý. Hắn dùng một thời gian thật dài mới chậm rãi tìm hiểu ra sự tình ở thời không này, hiện giờ, hắn tận lực làm cho chính mình thích ứng sắm vai một tiểu hài tử thân thế tôn quý, hắn không muốn bị người phát hiện hắn không giống người thường, nghĩ đến nếu là bị coi như yêu quái cột vào hình đài đốt chết cháy, hắn bắt đầu run chân.
Nghĩ đến đây, Điền Quang Vũ không khỏi khe khẽ thở dài.
“Như thế nào êm đẹp lại thở dài như vậy?” Tử Yên cười nhìn hắn. Tử Yên là thị nữ bên người Tiểu vương gia, năm vừa mới mười tám, được an bài hầu hạ Tiểu vương gia có thời gian năm sáu năm rồi, thiện lương mà ôn nhu. Điền Quang Vũ ban đầu tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tử Yên, lúc ấy nàng lau nước mắt, đối với hắn hấp hối, không, hẳn là là đời trước của hắn, tiểu vương gia chân chính kia khóc đến tiều tụy.
Có lẽ là giống như tình huống của chim non ấy [ý nói là bé Vũ nhìn thấy Tử Yên đầu tiên ấy mà], có lẽ là do Tử Yên săn sóc chiếu cố trải nghiệm được ấm áp bảo vệ quan tâm trước nay chưa có, Điền Quang Vũ dần dần xem Tử Yên như muội muội của mình, luôn thân hơn với nàng; tuy rằng trước mắt mà nói, đúng là “Muội muội” này chăm sóc “Tiểu hài tử” hắn đây bắt đầu cuộc sống hàng ngày.
“Bởi vì ăn quá ngon.” Điền Quang Vũ ấn hạ nỗi lòng hỗn độn bắt đầu bốc lên, cười tủm tỉm nhìn Tử Yên đáp.
Hai người nhìn nhau cười, cũng không nói thêm gì.
Ăn điểm tâm xong, Điền Quang Vũ cùng Tử Yên đi ra khỏi phòng, bước vào tiểu viện hoa cỏ xanh um thuộc về hắn, hắn hít thật sâu một hơi không khí tươi mát ngọt ngào, nhìn mặt trời vừa lên, lộ ra tươi cười sáng lạn.
Lại là một ngày mới bắt đầu. Hắn, hiện tại là thế tử nhỏ tuổi nhất của Bắc Nguyệt quốc Kim Tước hoàng triều Bắc Thần hoàng tộc Hoành vương phủ, Bắc Thần Quang Vũ.
Hết chương thứ nhất
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
157 chương
10 chương
93 chương
73 chương
9 chương