Đi trên đường nhỏ ở hoa viên, hương hoa thoang thoảng từng đợt làm lòng người cảm thấy dễ chịu. Khả Y khẽ nở nụ cười ấm áp rạng ngời: "Thương hộ vệ, cám ơn ngươi đã tiễn ta." Lúm đồng tiền của nàng hiện ra khiến Thương Tuyệt Lệ ngừng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng, đáy mắt lướt qua một tia thẹn thùng, hắn không được tự nhiên buông mí mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Không cần khách khí." Ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt kiên cường của hắn, nàng có chút e lệ cắn cắn môi, dịu dàng nói nhẹ: "Uhm... Bối Bối gần đây có khỏe?" "Rất tốt, Vương sẽ không để Bối Bối tiểu thư có việc gì." Trong mắt Thương Tuyệt Lệ lại lướt qua một chút yêu thích và ngưỡng mộ, chuyện vui của Vương và Bối Bối tiểu thư gần đến, hắn cảm thấy vui mừng thay cho bọn họ, bọn họ hữu tình nhân thành quyến thuộc*, không thể tốt hơn. Đột nhiên, hắn như là nhớ ra chuyện gì đó, bước chân ngừng lại. Khả Y cảm thấy nghi hoặc, cũng dừng lại: "Thương hộ vệ, làm sao vậy?" "Ta... Kỳ thật không phải Bối Bối tiểu thư bảo đến, ta chỉ phải.. Chỉ là vừa vặn... Khụ... Vừa vặn đi ngang qua, thấy nàng bị tiểu Hầu gia ngăn cản, cho nên..."Thương Tuyệt Lệ vẫn chưa nói hoàn chỉnh câu, đã nói không được nữa, từ trước đến giờ hắn chưa từng nói dối. Khả Y ngẩn ra, lập tức hiểu lời nói của hắn, nàng gật đầu với hắn cười một tiếng: "Cám ơn ngươi đã giúp ta giải vây." Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Thương Tuyệt Lệ cũng không tự giác giương khóe môi: "Ta rất vui." Nét tươi cười của hắn, rất nhạt, người khác không thể nhận ra, nhưng Khả Y thấy được, ánh mắt của nàng nhịn không được dừng ở trên gương mặt của hắn, trên khuôn mặt cương nghị nhạt ý cười, thì ra cũng có thể thật bình dị gần gũi. "Vậy, Hà cô nương sau này nhìn thấy Quan Hoa tiểu Hầu gia tránh được thì nên tránh, hắn... Có chút phong lưu." Thương Tuyệt Lệ cân nhắc nói, dù sao cũng là thân quyến của Vương, hắn dùng từ không thể quá mức hà khắc. Khả Y nhẹ nhàng gật đầu: "Được, ta biết." "Thương hộ vệ, ngươi biết chừng nào Bối Bối thành thân không?" trong lòng Khả Y luôn nhớ đến chuyện này. "Bối Bối tiểu thư chưa nói với nàng?" Thương Tuyệt Lệ theo trực giác liền hỏi câu này, dáng vẻ lộ ra kinh ngạc. Nghe được nghi vấn của hắn, con mắt Khả Y nhịn không được tối lại đôi chút, nàng gượng gạo lộ ra một nụ cười: "Bối Bối hiện tại ở Xích Diễm cung nghỉ ngơi lấy lại sức, bất luận kẻ nào cũng không tiếp kiến, ta cũng vậy mới từ trong miệng cung nữ biết nàng và Vương sẽ thành thân." Có chuyện như vậy? dựa vào giao tình giữa Bối Bối tiểu thư cùng Hà cô nương, mà Hà cô nương cũng không gặp được? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì? Thương Tuyệt Lệ nhíu chặt mi tâm, theo trực giác nghĩ bên trong chuyện này nhất định là có cái gì kỳ hoặc. Thấy hắn tập trung suy nghĩ, hồi lâu cũng không trả lời nàng, Khả Y nhịn không được khẽ gọi: "Thương hộ vệ, Thương hộ vệ... Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng không biết ngày kết hôn của Bối Bối sao?" Thương Tuyệt Lệ đột nhiên hoàn hồn, hắn dừng lại trong giây lát trả lời: " Tiệc cưới của Bối Bối tiểu thư và Vương là 10 ngày sau." "Nhanh như vậy?" Khả Y hơi hơi kinh ngạc, sóng gió trong lòng nhịn không được càng thêm chuyển động, Bối Bối tương lai thành vương hậu, chỉ sợ càng không có rãnh rỗi lại gặp nàng? "Hà cô nương, ta...đưa nàng trở về trước." Thương Tuyệt Lệ nhìn chân trời màu trắng bạc, không biết khi nào đã tung bay những bông tuyết, rơi lên mái tóc mây của nàng, chắc là rất lạnh. "Uhm." Khả Y nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó cúi thấp đầu đi bên cạnh hắn, nỗi lòng không yên, sau này... Nàng có phải sẽ phải trở thành một người buồn tẻ khô khan ở cung điện đó hay không? Bối Bối thành thân, nàng phải cảm thấy vui mừng cho Bối Bối mới đúng, chính là giờ phút này nàng dĩ nhiên bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, một tương lai mù mịt mê loạn hư không chiếm trụ trong lòng của nàng, không biết đi đâu về đâu. Trong Xích Diễm cung, hơi ấm vương vấn khắp nơi, hệ thống sưởi hơi dường như tràn ngập đến mỗi một ngõ ngách trong cung điện, căn bản trong cung thất rất an tĩnh, đột ngột vang lên một tiếng —— "Phốc!" Cô Ngự Hàn mới uống một ngụm trà thì lập tức phun ra. Ánh mắt của hắn khác thường, một cặp mắt không dám lấy lòng nhìn tiểu nữ nhân đứng ở trước mặt hắn, bạc môi nhịn không được giật giật vài cái: "Tiểu Bối Bối, không phải? Nàng đương nhiên muốn ta... Làm chuyện ấu trĩ như vậy?" Bối Bối mặt nhăn mặt nhăn mũi, không phục nhéo khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Cái gì ấu trĩ a? Đây chính là trình tự cần thiết ở nhân gian chúng ta khi nam nhân cầu hôn nữ nhân chứ, nếu không ngươi cho là tùy tiện nói mấy câu đã muốn mang khuê nữ nhà người ta về làm lão bà a." Tay sờ sờ trên má hắn, nhịn không được lấy lòng bàn tay dán sát vào, cảm thụ đường nét trên khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn, nghĩ chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú này sau này nhất định làm lão công của nàng, nàng nhịn không được ý cười lộ ra trong đáy mắt. Cô Ngự Hàn cầm lấy bàn tay mềm đang làm loạn của nàng, nắm trong lòng bàn tay khiến nàng vô phương lại "làm xằng làm bậy” Nhìn thấy một đôi mắt thể hiện ý không được thương lượng của nàng, tuấn mi của hắn nhăn lại một chút, có chút khổ não: "Tiểu Bối Bối, nàng đã đáp ứng gả cho ta, những...trình tự này coi như tỉnh lược đi? Chẳng lẽ nàng thật sự nhẫn tâm để ta - đường đường một Đại Vương cầm một bó hoa hồng thật mất mặt a? Vi phu mất mặt, nương tử cũng không còn mặt mũi a có phải hay không "Mất mặt? Chàng cảm thấy nghi thức thánh thần này là mất mặt? Cô Ngự Hàn, chàng.. chàng rất lạc hậu! Hừ, cổ nhân vẫn cứ là cổ nhân!" Bối Bối dùng sức rút tay của mình về, bực mình nghiêng đầu liếc hắn.. "Tiểu Bối Bối, ta không phải cổ nhân, chỉ là không sống cùng chiều không gian với nàng." Hắn cau mày chỉnh lại lời của nàng, mặc dù hắn hiện tại đã sống mấy ngàn năm, nhưng mà, vẫn anh tuấn phóng khoáng như trước, kết duyên với nàng là cực kỳ tốt nhất. "Chàng nhất định là cổ nhân, cổ nhân, cổ nhân... "Ta không phải." Cô Ngự Hàn đứng lên, nhìn từ trên cao xuống rất nghiêm túc trừng nàng, bạc môi cong lên, mày kiếm cũng nhăn lại thành hình ngọn núi nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, đối với lời này của nàng để ý cực kỳ. Dưới ánh mắt bức người của hắn, Bối Bối rụt đầu lại, cũng không cam tâm khuất phục: "Vốn nhất định là như vậy, nhân gian chúng ta rất khai hóa, cầu hôn phải thành tâm thành ý nha, cầm hoa hồng quì gối là hành vi của kỵ sĩ, một chút cũng không mất mặt." "Trong TV, bạch mã Vương tử đều diễn như vậy, bao nhiều là thâm tình lãng mạn a." Nàng nói thầm tiếng rất nhỏ, không dám để hắn nghe thấy, được rồi, hắn hiện tại nghiêm mặt, nàng chính là rất nhút nhát không dám lớn tiếng Tuy nhiên, thanh âm gì có thể thoát được lỗ tai của Cô Ngự Hàn, khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm căng thẳng, ánh mắt đe dọa bắn thẳng đến tâm hồn của nàng, tràn ngập ghen tức ép hỏi: "Bạch mã vương tử là cái gì? Tình nhân cũ của nàng? Hắn ở nơi nào?” Bối Bối ngẩn ra, quả thực bị khuôn mặt ghen tị đen kịt của hắn làm chấn động một chút, khi nàng có phản ứng lại, nhịn không được phì cười: "A... Cô Ngự Hàn, chàng là đang ghen phải không?" ___ Hữu tình nhân thành quyến thuộc*: những người yêu nhau cuối cùng cũng nên vợ thành chồng