Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 163
Hắn cúi đầu, bạc môi ở trên bộ ngực rất tròn của nàng, nhẹ hôn lên những vết ngân thâm tím, nhẹ nhàng qua lại, hồng quang nhàn nhạt tràn ngập trên môi hắn, từ từ thấm nhập vào da thịt nàng, khiến cho những vết thâm tím dần dần nhạt dần rồi biến mất hẳn.
“Tiểu Bối Bối, không phải sợ, ta sẽ khiến tất cả những thứ ngươi không thích biến mất hết.” Hắn thương tiếc hôn lên môi có điểm lành lạnh của nàng, cái lạnh khiến cho lòng hắn phát run, hắn không có bảo vệ nàng thật tốt, khiến nàng gặp phải kinh hách lớn như vậy, là hắn không tốt.
Trên cơ thể nàng hôn cho đến khi da thịt nàng trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu, hắn mới bắt đầu tìm một bộ quần áo mới cho nàng thay, giúp nàng đắp chăn lên người, để nàng có thể an ổn ngủ ngon.
Đưa tay lấy ra Hắc Tinh Ngọc Bội trên người nàng, hắn tinh tế quan sát cẩn thận, đây là hắn lần đầu tiên nhìn xem đến Hắc Tinh Ngọc Bội của nàng, nguyên bản thì hắn sẽ không nhìn đến nó, bởi vì người hắn muốn, một mực chỉ có một mình nàng, cùng với những thứ khác không quan hệ, đối với Hắc Tinh Ngọc Bội, hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Nhưng là, hiện tại hắn phải biết rõ ràng một việc.
Cái ngọc bội này, tựa hồ ẩn chứa năng lượng cực đại bí ẩn, hắn từng đón nhận năng lượng qua cái ngọc bội này mới có thể đánh bại Hắc Khi Dạ bọn họ.
Xoay tròn ngọc bội, hắn đột nhiên phát hiện ở trong ngọc bội đen bóng lóng lánh có một tia sáng, hình như có một tia ti đỏ như máu đang lưu động.
Hắn đưa mắt nhìn thật sát, là tơ máu…
Trong đầu hốt nhiên hiện lên khoảnh khắc Bối Bối lấy trủy thủ đâm thẳng vào tim mình, hình như bất chợt bắt giữ đến một cái gì đó, rồi lại mơ hồ vụt mất không rõ.
Tầm mắt của hắn dừng trên ngọc bội một thoáng, sau đó lại rơi vào trên mặt của nàng, lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, thấy nàng đang ngủ im lìm, ánh mắt hắn trầm lại, đưa ra một quyết định, vì vậy hắn bước cách xa giường một chút, sau đó làm phép vẽ một cái Bát Quái trận.
Nhàn nhạt ánh hồng quang ở trong Bát Quái trận rung động, chỉ chốc lát sau, thân ảnh của trưởng lão xuất hiện ở giữa Bát Quái trận.
“Vương, ngài tìm lão phu… Có phải hay không có chuyện gì xảy ra?” Trưởng lão một bên hỏi một bên nghĩ đến cái gì, sau đó lại rất khẩn cấp tiếp tục hỏi.
“Vương, lão phu nhìn thiên văn thấy Thiên Tinh (*) đã bị chấn động, có phải Bối Bối tiểu thư xảy ra chuyện gì hay không?”
Cô Ngự Hàn nhíu mi gật đầu: “Trong cơ thể Tiểu Bối Bối đột nhiên phát ra một cổ năng lượng, đánh chết một người, ánh mắt của nàng… đột nhiên biến thành màu đỏ nhạt, hiện tại lại biến trở về như cũ, hơn nữa, Hắc Tinh Ngọc Bội trên người nàng lại xuất hiện tơ máu, đây là chuyện gì?”
Nghe vậy, trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, vừa nghĩ vừa cảm thấy kỳ quái: “Chuyện này kỳ lạ thật, theo quẻ tượng của lão mới gieo gần đây, chỉ biết là tiểu thư Bối Bối có thể dẫn đường cho năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội, chỉ là muốn phát động năng lượng phải có linh lực của huyết khí của chính bản thân tiểu thư mới có thể a, ánh mắt Bối Bối tiểu thư biến màu đỏ, chính là nói lên Bối Bối tiểu thư cũng sẽ bắt đầu dùng năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội, có điều Bối Bối tiểu thư chỉ là một phàm nhân không có linh lực sao có thể…”
“Ta hiểu rồi, bởi vì trên người nàng có máu của ta, ta từng đem máu của ta rót vào trong cơ thể nàng, cho nên lúc nàng gặp nguy hiểm thì cơ thể nàng mới dẫn phát Hắc Tinh Ngọc Bội, máu của ta mới có thể khiến nàng phát ra lực lượng.” Cô Ngự Hàn rốt cục suy nghĩ cẩn thận điểm này, xem ra, nàng và hắn đúng là có số trời định sẽ cột cùng nhau, nếu như đây đúng “sự kết hợp” như quẻ tượng của trưởng lão đã bói trước đây, như vậy hắn nguyện ý tin tưởng sự kết hợp đó, hơn nữa vui vẻ chịu đựng!
“Vương, sau chuyện này chắc chắn ngài đã tin tưởng quẻ tượng khi xưa của lão phu a, chuyện gì tới sẽ tới, thủy chung có muốn trốn cũng trốn không thoát a.” Trưởng lão cười híp mắt đầu gật gật, nhắc đến quẻ tượng của chính mình một cách rất là đắc ý, tự tin. Cái vị Vương trẻ tuổi, kiêu ngạo này cuối cũng tin hắn hoàn toàn mười phần a, không còn là năm phần nữa rồi, ha hả…
Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, lập tức, ánh mắt của hắn ánh lên tia nguy hiểm nheo lại: “Trưởng lão, trong Hắc Tinh Ngọc Bội có tơ máu là chuyện gì xảy ra?”
“Khụ khụ khụ… Cái…kia… Vương, chuyện này lão phu có thể giải thích.” Trưởng lão đột nhiên cảm thấy ánh mắt Vương rất là sắc bén, khiến cái đầu đang ngẩng cao đắc ý của lão sảo sảo nhanh chóng cúi thấp xuống.
“Vậy mau giải thích cho Bổn Vương nghe.”
“Vâng… Trong lúc Vương cùng hai vị điện hạ của Hắc Phong quốc giao đấu gặp nguy hiểm, lão phu một mình triệu hoán linh hồn của Bối Bối tiểu thư, nói với người… Nói cho người biết cách dùng Hắc Tinh Ngọc Bội, Hắc Tinh Ngọc Bội cần phải có máu từ tim của người có duyên mới có thể đánh thức được năng lượng của nó, tất cả đều là duyên phận, lúc ấy trên người của Bối Bối tiểu thư vừa đúng lúc có phân thân con rắn đỏ nhỏ của Vương, chỉ cần năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội được khởi động, con rắn đỏ nhỏ sẽ tự nhiên hấp thu năng lượng Hắc Tinh Ngọc Bội, sau đó truyền vào trong cơ thể Vương, Vương có thể đánh bại hai người Hắc Khi Dạ cùng với Hắc Khi Phong.”
Cô Ngự Hàn con ngươi đen ánh lên tia lạnh lẽo, hàm răng nghiến chặt lại, giận dữ trợn mắt nhìn trưởng lão: “Ngươi có biết ngươi có thể hại chết nàng hay không!”
“Lão phu… Lão phu xấu hổ, nhưng là… Đó là phương pháp duy nhất có thể cứu Vương.”
Trưởng lão cúi đầu càng thấp, thật ra lúc ấy, lão cũng chỉ là liều thử một lần, bởi lão không xác định Bối Bối tiểu thư có nguyện ý vì Vương hy sinh hay không, nhưng mà, khi hắn thấy Bối Bối tiểu thư nghĩa khí kiên định vào lúc ấy, hắn cũng đã bị thuyết phục, Bối Bối tiểu thư kỳ thật lúc ấy có thể lựa chọn xoay hướng chuyển sang Hắc Phong quốc…
“Ngươi… Sau này không bao giờ được phép tái giựt giây cho Tiểu Bối Bối làm nên những chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi có biết ta suýt chút nữa đã không thể cứu được nàng trở về hay không … Chết tiệt, nguyên lai là ngươi đang làm trò quỷ, tức chết ta, thuộc hạ của Bổn Vương thế nhưng lại không thuần phục nữ nhân của Bổn Vương, thậm chí còn giựt dây nàng làm chuyện nguy hiểm như thế, trưởng lão, ngươi nói thử xem Bổn Vương nên xử trí ngươi như thế nào?”
Cô Ngự Hàn càng nói càng giận, hình ảnh nàng cầm dao tự đâm vào bản thân luôn khiến hắn giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, mỗi lần thức dậy như thế, hắn đều rất giận nàng, cho dù là vì hắn, hắn cũng không cho phép nàng thương tổn bản thân.
Nguyên lai đầu sỏ gây nên những cơn ác mộng gần đây của hắn là trưởng lão!
“Vương, thuộc hạ biết tội, mặc cho Vương xử trí.” Trưởng lão xấu hổ cúi thấp đầu, hắn hiện tại phi thường nguyện ý vì ban đầu đã làm Bối Bối tiểu thư bị thương mà đón nhận bất cứ sự trừng phạt nào.
“Hừ, sau khi Bổn Vương hồi cung lão nên rửa cái mông của lão chờ sẵn đi!” Cô Ngự Hàn lạnh lùng hướng về lão liếc mắt
“Vâng.”
Cô Ngự Hàn lại trừng mắt nhìn trưởng lão một cái nữa, sau đó phất tay thu hồi pháp lực, trong phòng lại khôi phục an tĩnh.
Hắn một lần nữa trở lại bên giường, đã thấy nàng hình như bắt đầu ngủ không được yên ổn, bởi vì đôi mi thanh tú của nàng gắt gao nhíu chặt lại, trong miệng đang thốt lên không ngừng những lời vô nghĩa: “Không được lại đây… Cứu mạng, Cô Ngự Hàn… Ngươi ở nơi nào? Cứu…”
Rất nhanh, hắn vội chạy đến bên người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, dùng hơi ấm bản thân bao bọc lấy nàng, thương tiếc hôn nhẹ lên mi, lên mắt, lên đôi môi hồng của nàng, làm cho nàng cảm nhận được hắn: “Tiểu Bối Bối, ta ở chỗ này, ta ở bên cạnh ngươi, không phải sợ, ta đây.”
“Cô Ngự Hàn…” Bối Bối vô ý thức mấp máy môi kêu tên của hắn, thân thể theo bản năng dựa sát vào hắn, mí mắt co giật, khóe mắt có chút ướt át, có thể thấy được nàng đang ngủ rất không an.
“Ngoan, ta ở đây.” Cô Ngự Hàn một lần lại một lần tại bên tai nàng nói nhỏ, vất vả lắm nàng mới bắt đầu bình tĩnh lại.
___________
(*)Thiên Tinh: sao thiên ti nghi hay còn gọi là thiên tinh – đại diện cho vận mệnh quốc gia và hoàng tộc
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
50 chương
715 chương
75 chương
317 chương
13 chương