Cô Ngự Hàn kích động vội vã ôm Tô Bối Bối đang run rẩy nằm trên mặt đất vào lòng, cởi áo khoác bao lấy thân hình nàng, sau đó ôm nàng thật chặt, rồi lại không dám dùng sức, rất sợ sẽ làm bị thương đến nàng. Tầm mắt hắn rơi xuống bộ y phục đã bị cắn xé gần hết của nàng, tâm hắn như bị ai xé nát, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn: “Tiểu Bối Bối, trong người thấy thế nào?” Bối Bối đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn hắn, nước mắt ủy khuất lại lần nữa rơi xuống, nàng mãnh liệt ôm lấy hắn, gục mặt vùi vào trong lòng hắn: “Ô ô ô… Cô Ngự Hàn, ta sợ, cái kia xà quấn lấy ta, cắn xé y phục ta, muốn đối ta… đối ta… Ta rất giận, rất rất giận, ô ô ô… Ta muốn giết hắn, ta chán ghét hắn, ghét hắn tận xương tủy, ô ô ô…Nhưng là … ta giết người…” Nàng lời nói không có mạch lạc khóc lóc kể lể, đem sự sợ hãi, hoảng loạn phát tiết ra hết. “Tiểu Bối Bối, xin lỗi, thật xin lỗi, ta đã tới chậm, xin lỗi nàng…” Hắn không ngừng mà hôn lên những sợi tóc rối của nàng, càng lúc càng thấy xót xa. “Ô ô ô… Hắn muốn xâm phạm ta, ta sợ lắm… Ta giết người, làm sao bây giờ? Ô ô ô…” Bối Bối vừa khóc vừa đem khuôn mặt đầy nước mặt vùi vào lồng ngực hắn, ôm hắn thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay, hắn liền biến mất vậy. “Ngoan, không có việc gì, có ta ở đây, cái gì cũng không phải sợ, ta ở đây…” Hắn trấn an nàng, đã nhìn thấy y phục bị cắn xé tả tơi của nàng, hắn cơ hồ không thể kiềm chế ý nghĩ muốn giết người, hắn cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tuấn tú tức đến xanh tái, hắn sẽ giết cái tên dám có ý đồ bất chính với Tiểu Bối Bối của hắn kia, tuyệt giết không tha ………… Đợi một chút, Tiểu Bối Bối nói nàng giết người? Đôi con ngươi đen của hắn đột nhiên trở nên tinh nhuệ, nhìn quanh bốn phía, hắn thấy dưới gốc đại thụ bên kia đang nằm… một khối thi thể. Hắn nheo mắt lại, xem xét tình huống, tựa hồ như là bị chấn thương ném tới thân cây sau đó rớt xuống đất tử vong, Tiểu Bối Bối thật có thể đem một cái nam nhân đánh văng đi? “Tiểu Bối Bối, ngoan, đừng sợ, cho ta nhìn xem.” Hắn dỗ dành nàng, đưa tay ôm nàng nhẹ nhàng đẩy ra một chút, để hắn có thể thấy rõ ánh mắt của nàng. Nhìn vào đôi mắt đầy lệ của nàng, hắn nghi hoặc, ánh mắt của Tiểu Bối Bối tại sao lại chuyển sang màu đỏ nhạt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tuy nhiên, Bối Bối chỉ nhìn hắn một cái, gương mặt quen thuộc ấy, mùi vị quen thuộc ấy, ánh mắt khiến nàng an tâm, sau đó hoàn toàn buông lỏng, nàng cảm giác được trước mắt tối sầm, cả người thả lỏng yếu đuối tại trong ngực của hắn, nhắm mắt ngất đi. “Tiểu Bối Bối…” Cô Ngự Hàn đỡ lấy nàng bối rối kêu lên, không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ linh tinh chuyện khác được nữa, liền cúi xuống ôm lấy nàng, lập tức phi thân rời đi, cũng không rảnh để ý đến những thứ khác Trở lại biệt viện, Cô Ngự Hàn lớn giọng hô to: “Tuyệt Lệ, Tuyệt Lệ…” “Có thuộc hạ.” Thương Tuyệt Lệ rất nhanh hiện thân. “Nhanh đi thỉnh đại phu.” Cô Ngự Hàn vội vã bỏ lại một câu nói liền ôm Bối Bối đi vào trong phòng. “Vâng” Thương Tuyệt Lệ cũng đã nhìn ra Bối Bối đang trong tình trạng hôn mê, cuống quít đi ra ngoài tìm đại phu. Không lâu sau, một tên đại phu được Thương Tuyệt Lệ lôi đến, lắc mình đi vào, đại phu bị Thương Tuyệt Lệ lôi kéo phi đến, mệt nhọc thở phì phò, nhìn kỹ, chính là vị đại phu ở y quán lúc trước. “Đại phu, mau nhìn xem nàng.” Cô Ngự Hàn một tay kéo ngay vị đại phu chân vừa chạm đất nhanh lại giúp Bối Bối xem mạch …. Cô Ngự Hàn nín thở ngưng thần chờ đợi, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của Bối Bối, ánh mắt liếc qua đại phu, trên mặt rất là khẩn trương. “Vương, Bối Bối tiểu thư xảy ra chuyện gì, các ngươi không phải là đi uống rượu mừng sao?” Thương Tuyệt Lệ thấp giọng hỏi. Nhớ lại chuyện xảy ra tại Điền gia, Cô Ngự Hàn nắm chặt nắm tay lại thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bối Bối ở nơi đó thiếu chút nữa bị người ta… xâm phạm.” “Cái gì!” Thương Tuyệt Lệ không còn vẻ điềm tĩnh thường thấy, khuôn mặt giật giật, ngạch tế gân xanh thoáng co giật, dám làm như thế đối với Bối Bối tiểu thư, nếu có thể gặp hắn không ngại phanh xác người đó ra. “Bối Bối đã giết tên dám xâm phạm nàng rồi, ngươi đi Điền gia điều tra xem đã xảy ra chuyện gì…” Cô Ngự Hàn cau đôi mày kiếm, phẫn nộ, hỏa diệm từ trong miệng muốn phun ra, chuyện lớn như thế này, hắn nhất định sẽ tìm Điền gia tính sổ! “Vâng.. Ách… Bối Bối tiểu thư… Giết người?” Thương Tuyệt Lệ cảm giác được khó có thể tin nổi, Bối Bối tiểu thư tay trói gà không chặt, như thế nào có thể… giết người?!! Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn mãi vào khuôn mặt Bối Bối, tay phất lên ý bảo Thương Tuyệt Lệ đi ra ngoài, tỏ vẻ tạm thời không muốn nhắc tới chuyện này. Thương Tuyệt Lệ lĩnh mệnh đi ra ngoài, cho dù người nọ không chết, hắn cũng sẽ thay Bối Bối tiểu thư giết chết tên đó! Hồi lâu sau, đại phu xem xong mạch của Bối Bối đem tay bỏ vào trong chăn, cúi đầu trầm ngâm… Nhìn thấy đại phu mang vẻ mặt trầm ngâm, Cô Ngự Hàn cẩn thận hỏi: “Đại phu, nàng hiện tại thế nào?” “Vị công tử này, ách… Tiểu thư có hiện tượng rất kỳ quái, sức khỏe của nàng cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là bị hoảng sợ quá độ, nhưng là trong cơ thể của nàng tựa hồ… có một nguồn năng lượng rất lớn đang di chuyển, thân thể của nàng chưa kịp thích ứng, mới có thể bị làm cho té xỉu, hơn nữa trên người nàng có hai chủng loại dòng máu bất đồng đang từ từ dung hợp, năng lượng trong cơ thể tựa hồ đang đi theo hai dòng máu bất đồng ấy tạo nên phản ứng không giống nhau… Ai… Tình huống như thế…” Đại phu rất lấy làm phức tạp nhíu mày thật chặt. Cô Ngự Hàn nghe thấy Bối Bối không có gì đáng ngại, liền thở dài một hơi, hắn ngồi vào mép giường, ôn nhu vuốt ve mặt của nàng, nhớ ra không lâu trước đây, nàng tự đâm mình bị thương, bản thân chảy rất nhiều máu, hắn vì cứu nàng, nên hắn đã truyền máu từ cơ thể hắn thông qua vết thương chuyển dời đến trên người nàng. Từ đó, đương nhiên trong cơ thể nàng phải chảy dòng máu của hắn… “Đại phu, nàng trong cơ thể có máu lạ đang chảy, đó chính là máu của ta, còn như chuyện năng lượng, đại phu có phải, không có cách nào khác giải thích cụ thể cho ta hay không?” “Thảo dân vô năng.” Đại phu xấu hổ cúi đầu, hắn làm nghề y nhiều năm như vậy, đích xác chưa từng gặp qua tình huống như thế, không thể nào giải thích, người có tu pháp, thông thường đều là dùng huyết khí của bản thân tới dẫn đường cho năng lượng dịch chuyển, chính là cái bệnh nhân này lại có đến hai dòng máu luân chuyển, thật kỳ quái. “Tốt lắm, ta chỉ muốn xác định nàng là bình an là tốt rồi, ngươi đi xuống đi.” Ánh mắt Cô Ngự Hàn vẫn không rời khỏi Bối Bối, chỉ cần nàng là bình an là tốt rồi. “Vâng, thảo dân sẽ kê một đơn thuốc an thần cho bệnh nhân uống.” Đại phu nói xong, cúi mình vái chào, liền đi ra ngoài, tỳ nữ ngoài cửa rất nhanh theo sát đại phu đi lĩnh phương thuốc. Cô Ngự Hàn bưng nước nóng tới, thay bộ y phục rách nát của nàng ra, tinh tế chà lau mặt của nàng, sau gáy, xương quai xanh, lần lần di chuyển xuống thấp hơn, trông thật sự tỉ mỉ nghiêm túc. Nhìn trên da thịt trắng noãn của nàng, hiện lên những vết bầm đỏ, hắn nắm chặt nắm tay, thật sâu hít một hơi cố gắng đè xuống cỗ lửa giận.