“Ngươi… Có thể lại đây hay không?” Bối Bối mềm giọng năn nỉ, ô… Nàng rất không có cốt khí. Lại trầm mặc một hồi, âm thanh mới phát ra: “Ngươi biết sai rồi sao?” “Đã biết.” Bối Bối cắn răng, rất ngoan trả lời. Sau này… Sẽ cùng hắn tính sổ! “Vậy ngươi sai ở nơi nào?” Đạo thanh âm tiếp tục hỏi tới. “Ta làm sao biết a.” Bối Bối thốt ra, lời nói xong mới giật mình, tức đến muốn giậm chân, cái miệng nàng sao lại nhanh nhảu tai hại như vậy chứ. “Hừ.” Trong bóng tối, hắn không vui hừ lạnh, lại trầm mặc. Bối Bối cơ hồ muốn phát điên, nàng chịu không được áp lực như thế, dứt khoát làm rõ: “Cô Ngự Hàn, ngươi nói đi, ta lại làm sai cái gì, chỉ cần ngươi nói ra, ta liền nhận thức.” Lại là trầm mặc, trầm mặc mãi đến lúc Bối Bối đã cho là trong bóng tối kia đã không còn hắn ở lại, hắn mới chậm rãi hỏi: “Ngươi cùng Tuyệt Lệ nói cái gì mà vui vẻ vậy?” Tại trên công đường, nàng cũng không nhìn hắn cái nào, liền cố bám theo Thương Tuyệt Lệ nói chuyện vui vẻ, còn một mực lôi kéo ống tay áo của Thương Tuyệt Lệ, thật sự quá thân mật a! Nguyên lai hắn ghi hận chuyện này, Bối Bối vô ngữ vấn thương thiên, không, là muốn muốn ngửa mặt lên trời mà rống, vì cái việc nhỏ này, hắn dĩ nhiên liền… đem nàng mang đến nơi này “Chơi trốn tìm”! Thật nhịn không nổi mà! “Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi cái…tên nam nhân nhàm chán này, ta cùng Thương Tuyệt Lệ nói cái gì mắc mớ gì tới ngươi, chẳng lẽ ta ngay cả cùng người khác nói chuyện phiếm cũng phải trình báo từng chuyện một với ngươi sao? Nói chuyện phiếm với ai là tự do của ta, là quyền lợi của ta, ngươi dựa vào cái gì mà xen vào, hả?” Bối Bối hét to vào bóng tối. Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, cái tên nam nhân thối này, càng ngày càng quá phận, cái gì cũng đều muốn quản! Làm nàng thực tức chết mà. “Ta đích xác rất nhàm chán.” Cô Ngự Hàn cũng rất tức giận, nữ nhân này, không hiểu tâm tình của hắn thì thôi, một câu trấn an để hắn yên tâm cũng không nói. Hắn nghiêm mặt, ung dung đi tới trước mặt nàng, lời nói như đông cứng lại: “Đi thôi.” Nghe được tiếng nói gần trong gang tấc, Bối Bối ngẩn người, phản xạ tự nhiên liền vươn tay ra phía trước, mới vừa chạm vào chéo áo hắn, lập tức lại rơi vào khoảng không. Cô Ngự Hàn vọt tránh qua một bên nhàn nhạt nói: “Đi thôi.” “Đi theo tiếng của ta là được.” Hắn rất bình thản nói với nàng, sau đó bước tới trước dẫn đường. Nghe được tiếng bước chân của hắn, Bối Bối có chút bối rối theo sát đi tới, giọng nói bình thản của hắn, dường như đánh vào lòng của nàng có chút khó chịu, nhưng nàng mím thật chặt môi cánh hoa, yên lặng theo sát đi theo tiếng bước chân của hắn, giận thì giận, ai sợ ai. Rõ ràng chính là hắn quá phận! …………………………. Hai người một mạch vẫn duy trì trầm mặc đi ra hẻm nhỏ, không bao lâu, ra tới đường lớn, ban đêm, cách không xa ven đường thỉnh thoảng có vài chiếc đèn lồng, nàng có thể nhìn thấy hắn. Trên đường, thật vắng vẻ, không một tiếng động, một bóng người cũng nhìn không thấy, chỉ có hai người bọn họ, thân ảnh hư ảo dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh đèn. Nàng bước nhanh hơn đi tới bên cạnh hắn, lén lút liếc mắt ngắm một nửa bên mặt của hắn, thấy mặt hắn không chút thay đổi, không biết suy nghĩ cái gì. Có thể cảm giác được, cước bộ của hắn có điểm cố ý thả chậm, nếu không nàng đuổi theo chắc cũng mệt chết. Trong thoáng chốc, nàng muốn nói chuyện, mấp máy môi, lại quật cường mà đem lời nói nuốt xuống, hắn với vẻ mặt này, nàng nói không nên lời. Trầm mặc, an tĩnh, lãnh thanh… Tuyết bỗng nhiên tuôn rơi bay xuống, đêm an tĩnh lại thêm vài phần rét lạnh, lại thêm gió tuyết từ phía đối diện thổi đến, quất thẳng vào mặt. Lạnh! Thật là lạnh a! Nàng nhịn không được run rẩy. Một đôi tay lặng yên không một tiếng động đi vòng đến sau lưng nàng, khoác áo choàng lên mình nàng, sau đó kéo nón lên che kín trên đầu, tức thì, ấm áp thay thế được rét lạnh, ấm áp một mực lan tràn đến cổ, truyền vào da thịt bên trong y phục. Bối Bối ngẩng đầu nhìn hắn, cũng chỉ có thể nhìn đến trên mặt hắn không biểu lộ chút gì, dưới ánh sáng màu cam của chiếc đèn, ngũ quan tuấn tú của hắn trên khuôn mặt toát ra vẻ nhàn nhạt âm u, thêm một vài tia thần bí tà mị, nhưng cũng…thêm một tia lãnh đạm. Cắn cắn môi, nàng tiến tới gần bên cạnh hắn thêm một chút, cảm giác hơi ấm như của ấm lô trên người hắn hơi hơi hơi truyền lại, nàng cúi đầu, an tĩnh đi tiếp. Cô Ngự Hàn mặc dù ánh mắt nhìn phía trước, đuôi mắt dư quang nhưng vẫn rơi vào trên người nàng, thấy nàng nhất định không nói lời nào, hắn cũng nhịn xuống ý nghĩ muốn ôm nàng đi, không ai mở miệng nói… Vậy không nói… ★ Không khí giữa hai người không được tự nhiên, hai người một mực đi trở về đến khu vườn riêng ở ngoại ô, Thương Tuyệt Lệ đã sớm đứng ngoài cửa không biết đã chờ bao lâu rồi. Nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối như là được cứu mạng thở ra một hơi nhẹ nhỏm, vội vã bước tới: “Tuyệt Lệ mỹ nhân, chúng ta đã trở về.” Hô, rốt cục có thể nói nói, nghẹn chết nàng, thực là một tên nam nhân tính tình bất định mà …. Nghe được xưng hô của nàng, khóe miệng Thương Tuyệt Lệ co rúm, nhìn Cô Ngự Hàn, kiên trì cũng muốn sửa lại cho đúng: “Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ hiện tại không phải mỹ nhân.” “Ha hả… Đừng khách khí với ta, ta khen ngợi ngươi tuyệt không quá, ngươi thật sự rất đẹp rất đẹp, a…” Bối Bối không khách khí nói, giờ phút này, nàng muốn tránh đi theo Cô Ngự Hàn, hít thở không khí không thông a. Thương Tuyệt Lệ buồn bực ngậm miệng, quay sang Cô Ngự Hàn cung kính nói: “Vương, có một tên dân chúng nói, ngày mai cưới vợ cho con hắn, không biết có thể thỉnh Vương qua phủ uống một chén rượu mừng không?” “…Ừ.” Cô Ngự Hàn âm thầm quét ánh mắt qua nàng, buồn bã trả lời, sau đó liền bỏ lại bọn họ, đi thẳng vào nội viện. Thương Tuyệt Lệ có chút nghi hoặc cúi đầu hỏi: “Bối Bối tiểu thư, ngươi và Vương… làm sao vậy?” “Không biết!” Bối Bối ngữ khí rất nặng nề trả lời một câu, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú thân ảnh phía trước càng lúc càng xa, trong lòng rất đau. “…” Thương Tuyệt Lệ đảo mắt qua lại nhìn hai người bọn họ, quyết định bảo trì trầm mặc. Cô Ngự Hàn đi tới trên hành lang, liền thong thả chậm bước, hai tai giương lên, lắng nghe động tĩnh phía sau, nhưng hoàn toàn không nghe thấy bước chân đi theo sau. Hắn cong đôi mày kiếm, cái tiểu nữ nhân này lại đang cùng Tuyệt Lệ âm thầm to nhỏ nói cái gì, lại đang tự do sao? Dứt khoát, hắn ngừng bước đứng ở chỗ này. Đợi một hồi lâu, còn không thấy nàng đi theo, hắn bực mình bất chợt quay đầu lại, bỗng ngạc nhiên, ngẩn ngơ, bởi vì cái tiểu nữ nhân kia đang đứng tại hành lang bên kia. Hắn không được tự nhiên lại quay đầu trở lại, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc giãn căng ra, bắt đầu cất bước đi tiếp, hơn nữa là đi càng lúc càng nhanh hơn.