Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 150
Thời gian chầm chậm trôi qua, nàng nhịn không được tò mò lại hỏi: “Cô Ngự Hàn, ngươi theo ta vào đây là để tắm rửa cho ta thôi sao?”
Hắn nhẹ nhàng vỗ về nàng, con mắt đen nhìn nàng say đắm, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên miệng nàng, nháy mắt mấy cái: “Tắm rửa và an dưỡng tinh thần cho tốt, chiều nay chúng ta mới có thể đi xem trò hay được.”
“Trò hay?” Bối Bối nghi hoặc hỏi
“Ngoan, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, ngươi sẽ thích buổi biểu diễn chiều nay mà”. Nhìn thật sâu vào mắt nàng, dụ dỗ nàng nhắm mắt lại ngủ. Tuy tò mò, nhưng nàng biết, bây giờ hắn sẽ không nói cho nàng biết đâu: “Được rồi, nể tình ngươi vừa rồi mới hầu ta tắm, ta miễn cưỡng tin ngươi lần này vậy.”
“A, hiện tại ngươi đang là người hầu của ta, vậy mà dám to gan kêu chủ tử hầu ngươi sao?” Miệng thì tả oán, nhưng ánh mắt hắn toát lên đầy vẻ sủng nịch nhu tình.
“Oa, ừ đấy.” Bối Bối chu môi làm mặt hề với hắn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ.
Tâm thực là thoải mái, được rồi, nếu sắm vai người hầu mà được đãi ngộ tốt như vậy, nàng sẽ nhẫn nại làm tiếp vậy.
An tĩnh, bóng đêm đang bao phủ mọi thứ.
Thương Tuyệt Lệ đang ngủ trên giường, đột nhiên mở mắt, cách một làn sa màn, trong trướng rèm nhìn ra, ánh mắt khôn khéo nhìn về phía cửa. Xem ra, đối phương đã bắt đầu hành động.
Thương Tuyệt Lệ nằm im không nhúc nhích, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chăm vào cánh cửa, chờ đợi hành động của đối phương, chỉ chốc lát sau, cửa từ từ mở ra một khe thật nhỏ, một ống trúc đưa vào khe cửa, mê hương từ ống trúc bắt đầu lan tỏa khắp phòng. Một lát sau, cửa từ từ mở lớn ra, từ trong bóng tối có thể thấy rõ hai thanh niên lực lưỡng nhẹ nhàng đi tới
Bọn họ xốc rèm che lên, thấy trên giường tuyệt sắc mỹ nữ đang ngủ say, nhìn nhau cười một cái, vội vàng lấy ra một bao tải to quăng lên giường, đem mỹ nhân trói lại trùm bao vào, sau đó vác lên vai, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng. Ngoài viện, trên hành lang tối đen. Vừa khiêng người, một tên vừa thở hồng hộc nói: “Này, mau kêu người tới giúp ta, nữ nhân này thật là nặng”
“Lý nào là vậy, ngươi gạt ta phải không, chỉ một mỹ nhân nhỏ bé mềm mại, làm sao mà nặng được, ngươi thật là tệ mà, nào, đưa đây cho ta.” Tên còn lại cười mỉa một tiếng, đưa tay nhận lấy bao tải, ai da, nặng thật, không nghĩ là bản thân làm không được, giả vờ thoải mái bước nhanh.
Trong một gian phòng khác Cô Ngự Hàn mở mắt, ánh mắt sáng quắc lấp lánh trong đêm. Hắn cúi đầu, đưa tay lắc lắc tiểu nữ nhân đang ngủ say: “Tiểu Bối Bối, tỉnh tỉnh, chúng ta đi xem trò hay này. Tiểu Bối Bối”
Trong giấc mộng Bối Bối chết sống cũng không muốn mở mắt, nàng đưa tay đẩy tay của hắn rớt ra, lầm bầm tả oán: ”Đừng ồn ào, người ta đang buồn ngủ mà. ”
Tiện thể, nàng rúc sâu vào lòng hắn, gương mặt dễ thương cọ cọ vào ngực hắn tiếp tục ngủ. Nhìn nàng ngủ ngon lành, hắn sủng nịch cười cười, trong chốc lát, từ ánh mắt đen giảo hoạt của hắn thoáng hiện lên tia tà ác: “Tiểu Bối Bối, tham ngủ như heo, gọi mãi mà không tỉnh, để xem bổn Vương phạt ngươi như thế nào đây”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay nắm mũi nàng, xấu xa bắt đầu đếm “1, 2. 3...”
Chưa kịp đếm đến ba, Bối Bối đã thở hổn hển bật dậy nổi giận quát: “Ê, cái tên Vương bát đản kia sao không cho ta thở hả?”
La hét, đồng thời vừa mở mắt ra thấy Cô Ngự Hàn phạm tội rõ ràng tay hắn đang thu về nửa chừng, nàng đưa tay vuốt mặt, ráng cho mình thanh tỉnh, sau đó bực mình trợn mắt nhìn hắn.
“Cô Ngự Hàn, chẳng lẽ ngươi ăn no không có việc gì làm, ngủ không được liền kiếm chuyện với ta, thực không quang minh chính đại chút nào, nếu ngủ không được thì đi xuống giường ra ngoài hóng mát đi”
Nửa đêm bị hắn phá không cho ngủ, quả thực là không thích chút nào, xoay người hướng khác, nàng trùm chăn lại tiếp tục ngủ, thân thể lại dán sát vào đại ấm lô ở phía sau, hôm nay trời quá lạnh mà
Cô Ngự Hàn nheo mắt, đưa tay nắm lấy thắt lưng của nàng, dùng sức kéo mạnh nàng đến bên người hắn, thân thể hai người lập tức áp sát vào nhau
“Uy.. ” Bối Bối muốn mắng hắn, môi lập tức bị ngón tay hắn chặn lại
“Hừ. Tiểu Bối Bối nghe ta nói, Tuyệt Lệ mỹ nhân bị người ta bắt đi rồi.” Hắn nhàn nhạt thong thả nói. Bối Bối cổ dài ra, ánh mắt trợn to: “Cái gì, Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân đã bị người ta bắt? Ai bắt? Bắt khi nào?”
“Có muốn theo ta cứu người hay không?” Cô Ngự Hàn không đáp mà hỏi ngược lại, ánh mắt có chút thần bí.
Chuyển chuyển đầu óc, mắt Bối Bối sáng lên:”Chuyện hôm nay và quốc gia đại sự có liên quan với nhau sao?”
Đưa tay nựng mặt nàng, Cô Ngự Hàn chuẩn bị khởi hành, thuận tiện ôm nàng vào lòng: “Không sai, chúng ta hiện tại đang làm chuyện quốc gia đại sự”
“Tốt tốt, nhớ chờ ta, ta cũng sẽ đi cứu Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân” Bối Bối hăng hái bước xuống giường, mang hài vào. Trong lúc nàng đứng dậy, nhịn không được rùng mình một cái, ban đêm hàn khí còn rất nặng.
Cô Ngự Hàn đã chuẩn bị xong, chú ý đến cái rùng mình rất nhỏ của nàng, hắn nhíu mày, đi đến cuối giường, không biết từ đâu lấy ra một chiếc áo choàng thật dầy, xoay người đi đến bên người nàng khoác vào, buộc lại dây lưng
Áo choàng mềm nhũn khoác trên vai, rất nhanh chóng trở nên ấm áp. Bối Bối đưa tay sờ sờ lớp da mềm mại của áo choàng, ngước mặt lên nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi không có áo choàng, vậy ngươi có lạnh không?“
Hắn chớp chớp mắt phượng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi như cánh hoa anh đào của nàng, sau đó đưa tay ôm nàng vào lòng: “Như thế này sẽ không lạnh, ôm một người so với y phục quả ấm hơn rất nhiều a”
“Thì ra ta cũng có thể trở thành cái ấm lô à? Bối Bối bĩu môi, tên nam nhân này lý do ngụy biện một đống
“Đi nào” Hắn vừa dứt lời, nàng thấy bên hông được ôm chặt cứng, hắn thi triển công phu, trong nháy mắt hai người theo đường cửa sổ phóng ra ngoài
Trên không trung nhìn xuống không thấy gì ngoài một mảng tối đen như mực, Bối Bối gắt gao ôm lấy cổ hắn, nàng nuốt một ngụm nước bọt
“Cô Ngự Hàn, ta đã nói qua với ngươi chưa, bây giờ là ban đêm, so với ban ngày thật khác xa lắm, nếu té xuống có khả năng là sẽ gãy cổ, cho nên.... “
“Yên tâm, tuyệt đối ta sẽ không để cho nàng té đâu.” Hắn tự tin cắt ngang lời nàng
Bối Bối mím mím môi, còn dám nói, không phải lần trước hắn cũng nói sẽ không để nàng té đó sao, kết quả là cả hai cùng té xuống hồ.
Trong bóng tối, hắn vẫn thấy vẻ mặt nàng rất rõ, biết hiện tại trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, hắn cười cười, kéo đầu nàng ngả vào lòng hắn, kéo áo choàng lên che mặt nàng không cho gió lạnh chen vào, quyết định lấy hành động chứng minh pháp lực của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
45 chương
26 chương
100 chương
13 chương
2 chương
22 chương
18 chương