Giờ phút này, đột nhiên từ bên trong đi ra vài hắc y nhân, nâng một lão già đang ngồi trên ghế với sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực. “Chính là hắn.” Mạn Tâm chỉ tay vào người kia, lòng vẫn còn sợ hãi, rút sát vào trong ngực hắn. Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân lúc này mới nhìn về phía người vừa tới. Với bộ dáng già nua vô hồn kia, hoàn toàn không thể cùng môn chủ của Vô Ưu Đường có liên quan gì với nhau. “Môn chủ.” Nam nhân mang mặt nạ cùng toàn bộ hắc y nhân đồng loạt hành lễ. Lão già gật gật đầu, đưa bàn tay giống như bộ xương khô ra, trong tay nắm chặt một viên thuốc, gật đầu với hắn, ý bảo hắn uống vào. “Dạ.” Nam nhân mang mặt nạ hiểu được ý tứ của hắn, không chút do dự liền nuốt viên thuốcxuống , lập tức cảm giác có một luồng chân khí lưu thông trong người, độc đã được giải. Khi Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân nhìn đến viên thuốc liền biết đó là thuốc giải Phượng Hoàng. Thật không nghĩ tới bọn họ lại có thuốc giải Phượng Hoàng, xem ra ác chiến hôm nay hình như khó tránh khỏi. Kẻ đeo mặt nạ khôi phục võ công, lập tức mở quạt xếp trong tay ra: “Tới khiêu khích Vô Ưu Đường ta còn hèn hạ hạ độc như vậy, ta sẽ cho các ngươi có đến mà không có về.” “Nếu như không nắm chắc có thể trở về, ngươi nghĩ, chúng ta dám đến sao?” Mộ Dung Ưng buông Mạn Tâm ra, vỗ tay vài cái. Trong nháy mắt, Mạn Tâm liền nhìn thấy bên cạnh hắn xuất hiện bảy người mang mặt nạ, trên mặt nạ vẽ một con phi ưng giương cánh bay lên không. Người từ đâu tới đây lại có thể không hề phát ra tiếng động, thật là đáng sợ. “Thiên Sát Thất Ưng.” Có người sợ hãi kêu ra tiếng. Thiên Sát Thất Ưng là một tổ chức sát thủ đột nhiên mới nổi lên mấy năm nay trong chốn giang hồ, người trong giang hồ không người nào không biết, không người nào không hiểu thủ đoạn tàn nhẫn, so với Vô Ưu Đường năm đó chỉ có hơn chứ không kém, từ trước tới nay giết người chỉ dùng một đao đoạt mạng. Có điều bọn họ không dễ dàng ra tay, cũng không xem bạc nhiều hay ít, cho nên vô cùng thần bí, thật không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở nơi này. “Coi như các ngươi có hiểu biết.” Dương Tử Vân hừ một tiếng. “Có thể mời được người của Thiên Sát Thất Ưng, xem ra thân phận của các ngươi không hề tầm thường, vậy thì thật tốt, ta sẽ lĩnh giáo một chút bản lĩnh của bọn họ.” Nam nhân mang mặt nạ nói đùa, quạt xếp trong tay theo người bay ra ngoài. Động tác của Thiên Sát Thất Ưng đồng loạt, binh khí khác nhau trong tay bảy người vây đánh hắn. Động tác của bọn họ quá nhanh, Mạn Tâm vốn không thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy bóng người trước mắt không ngừng chớp lên. Có điều, bảy đánh một, nói thế nào cũng có phần thắng, cho nên nàng không quá lo lắng mình sẽ bị bắt lại. Mộ Dung Ưng nhìn thấy người trước mặt bị Thất Ưng vây đánh, trong lòng thầm khen ngợi. Người có thể né tránh khỏi Thất Ưng chẳng có mấy người, huống chi hắn vẫn là lấy một địch bảy, nhưng chiêu thức của hắn đã có chút hỗn loạn. Lão già ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào bọn hắn, đột nhiên hô lớn: “Rút lui, đừng dây dưa.” Nói xong liền ho khan lớn tiếng. “Môn chủ.” Hắc y nhân một bên vội vàng dâng nước trà lên. Nam nhân mang mặt nạ nghe được lời của hắn, nhưng thế cục bây giờ không phải hắn muốn rút lui là có thể rút lui được, giờ phút này đã không rút được nữa rồi. Lão già nghiêng người ra phía sau hắc y nhân bên cạnh, ghé vào lỗ tai hắn, phân phó vài câu, hắc y nhân gật gật đầu, lập tức phân phó người bên cạnh: “Nâng môn chủ trở về, hầu hạ chu đáo.” “Dạ,” Mấy hắc y nhân nâng lão già lên, trước khi đi vào bên trong hắn nhìn thoáng qua kẻ đeo mặt nạ đang giao chiến. Mộ Dung Ưng đột nhiên phát hiện tất cả hắc y nhân đối diện bất thình lình đều lui vào trong, không thấy đâu nữa, lập tức cảm thấy không ổn, liền phân phó: “Tử Vân, chúng ta rút lui thôi.” Nhưng đã không còn kịp, vô số mũi tên bắn tới bọn họ….