Mộ Dung Ưng nhanh chóng đưa Mạn Tâm ra sau che chở, lão già này quả nhiên lợi hại. Hắn biết luận về võ công thì những hắc y nhân kia của hắn không đánh lại, nên dùng phương thức này khiến cho bọn họ không thể không lui về phía sau, còn có thể giúp cho kẻ đeo mặt nạ phân tán sự chú ý của Thất Ưng, để cho hắn nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng hắn suy nghĩ quá đơn giản về Thất Ưng rồi, nếu một trận mưa tên mà cũng không đối phó được, thì bọn hắn sao có thể sống yên trong chốn giang hồ. Trong Thất Ưng, bốn người dùng kiếm chặn tên bắn tới, ba người còn lại vẫn chăm chú bao vây kẻ đeo mặt nạ, không để cho hắn chút cơ hội chạy thoát. “Đến đây, để xem lão tử đối phó với các ngươi như thế nào?” Dương Tử Vân tức giận, hắn nhìn ra được tên này đều từ cửa động bắn ra, chỉ cần ngăn chặn nó là được rồi. Tìm cơ hội, một chưởng đánh gẫy cây đại thụ ra làm hai, dùng nội lực khiến nó bay qua hướng cửa động. Tên phóng ra đều nhanh chóng bị chặn lại, hắn lập tức phân phó: “Mau tìm củi đốt.” “Dạ.” Rất nhanh đã có người ôm rất nhiều củi trở về. “Đặt ở cửa động mà đốt.” Dương Tử Vân phân phó. “Dạ,” Thị vệ vừa định đốt lửa, Mạn Tâm liền chạy tới, ngăn cản: “Không được, ngươi không thể xông chết bọn họ, bên trong còn có rất nhiều người vô tội. Vả lại làm vậy rất táng tận lương tâm.” “Nữ nhân ngốc, ai nói ta muốn xông chết bọn họ?” Dương Tử Vân không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái. “Ngươi không xông chết bọn họ, vậy ngươi đốt lửa làm gì?” Mạn Tâm hỏi ngược lại. “Ngươi hiểu lầm rồi.” Mộ Dung Ưng đi tới giải thích: “Tử Vân là sợ lại có người từ bên trong bắn tên ra, nếu đốt khói lên, bọn họ lập tức rời khỏi cửa. Với lại bên trong lớn như vậy, nhất định sẽ không chỉ có một cửa ra vào, tuyệt đối sẽ không bị xông chết.” Mạn Tâm ngây ra một lúc, ngẫm lại lời hắn nói quả thật rất có lý, bên trong có nhiều người như vậy, xem ra không có cửa ra vào khác thì cũng nhất định có lỗ thông gió. ‘Ầm.’ Một tiếng vang lên thật lớn, liền nhìn thấy nội lực của nam nhân mang mặt nạ cùng Thất Ưng chạm vào nhau phát ra tiếng vang thật lớn, sau đó thân người hắn cấp tốc lùi về phía sau, thân người của Thất Ưng vẫn chưa có chút cử động. ‘Phụt.’ Thân thể của hắn đụng phải cây bên cạnh, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, cả người hắn mềm nhũn quỳ một chân xuống đất. Mộ Dung Ưng đi tới trước mặt hắn: “Ta vốn không muốn tổn thương ngươi, nhưng ngươi hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, ngươi nhất định phải cho họ một công đạo.” “Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu đã rơi vào trong tay các ngươi rồi, muốn đánh muốn giết tùy ý các ngươi.” Nam nhân mang mặt nạ gắng gượng, đứng dậy. “Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn làm rõ một chuyện, những nữ tử này có phải bị ngươi làm hại hay không? Nhưng cho dù không phải bị ngươi làm hại, ngươi cũng tránh không khỏi liên can. Mục đích của ta là không muốn lại có thêm những nữ tử mất tích, chứ không phải giết ngươi.” Mộ Dung Ưng nói. “Thật ra ngươi là ai? Thông thường người trong võ lâm tuyệt đối sẽ không can thiệp chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi là người trong quan phủ?” Nam nhân mang mặt nạ nhìn hắn, đột nhiên đoán ra. “Được rồi, ngươi không cần đoán, chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết.” Dương Tử Vân nhìn hắn nói: “Chẳng qua ta đối với ngươi thật có hứng thú, muốn nhìn một chút vẻ mặt bên dưới lớp mặt nạ là vẻ mặt gì?” Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay hắn đã bổ về phía mặt của nam nhân mang mặt nạ. ‘Rắc’ một tiếng, mặt nạ theo tiếng rắc mà vỡ ra, rơi xuống mặt đất, lộ ra khuôn mặt anh tuấn phi phàm. Mạn Tâm nhìn thấy khuôn mặt kia, thân thể hoàn toàn cứng đờ ra, ngẩn người sững sờ quan sát hắn.