Mộ Dung Ưng nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ thống khổ, tia nhìn khẩn trương vài phần, vươn tay ra, “Tử Vân, đưa giải thuốc giải cho ta.” “Đại ca.” Dương Tử Vân không cam tâm, miễn cưỡng lấy ra một bình sứ từ trong người, đặt vào trong tay hắn. “Một tay giao người, một tay giao thuốc.” Mộ Dung Ưng cầm trong tay thuốc giải, chậm rãi đi qua hắn ta. “Không được, làm sao ta biết chính xác trong tay ngươi có phải là thuốc giải thật sự hay không?” Nam nhân mang mặt nạ gọi hắn lại. “Ngoại trừ tin tưởng, ngươi lựa chọn được sao?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm hắn. Nam nhân mang mặt nạ trầm tư một chút, mới lên tiếng: “Được, ta đồng ý.” Hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen. Lúc này Mộ Dung Ưng mới lại từ từ đi qua, Mạn Tâm nhìn dõi theo hắn, đột nhiên rất cảm động, giờ phút này hắn tựa như bạch mã hoàng tử đến cứu công chúa gặp nạn, nàng thật sự muốn lấy thân báo đáp. Nam nhân mang mặt nạ một tay nắm lấy nàng, một tay chậm rãi vươn ra lấy thuốc, Mộ Dung Ưng một tay chầm chậm đưa ra bình thuốc, một tay muốn giữ chặt nàng. “Buông tay.” Hai người đồng thời hô, ngay vào thời khắc này, Mộ Dung Ưng đột nhiên ném bình dược đang cầm trong tay lên trên không, thân người lại phi nhanh qua ôm lấy Mạn Tâm vào lòng, đứng qua một bên. Trong khoảnh khắc Dương Tử Vân thấy thuốc văng ra, liền phi thân lên cướp lại bình dược, kẻ đeo mặt nạ bởi vì trúng độc, võ công căn bản không thể thi triển được bao nhiêu, cho nên rất dễ dàng bị hắn cướp đi giải dược. Mộ Dung Ưng ôm Mạn Tâm đứng qua một bên, cởi áo khoác choàng lên người nàng, hỏi một câu: “Bọn hắn có đối xử như vậy với ngươi không?” “Không có. Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta.” Mạn Tạm lấy tay ôm cổ của hắn, ngẩng đầu tựa vào lồng ngực của hắn, giờ khắc này thật sự cảm giác rất an toàn. Mộ Dung Ưng có hơi cứng người lại, muốn đẩy nàng ra, lại phát hiện nàng đang ôm siết lấy mình. “Các ngươi không giữ lời hứa, đã nói giao người ra, các ngươi lập tức đưa thuốc giải cho thiếu chủ của bọn ta.” Thuộc hạ của Vô Ưu Đường đứng một bên, đồng loạt giương kiếm, nên lấy lại công đạo cho thiếu chủ. “Thuốc giải chúng ta đã đưa, là do các ngươi không có bản lĩnh để lấy.” Dương Tử Vân cố ý lắc lắc giải dược trong tay. Hắc y nhân bị chọc giận, gầm lên giận dữ: “Giúp thiếu chủ đoạt lại thuốc giải.” “Đứng lại.” Nam nhân mang mặt nạ lại hét lớn. “Không được tự tìm cái chết một cách vô ích, tất cả trở về, chúng ta chờ cơ hội sẽ báo thù.” “Thiếu chủ.” Thuộc hạ có chút không cam lòng. “Trở về.” Nam nhân mang mặt nạ lại ra lệnh một lần nữa, “Bây giờ bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.” “Dạ, thiếu chủ.” Thuộc hạ không cam lòng, nhưng không dám không tuân mệnh lệnh. “Còn muốn chạy, cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không chứ?” Dương Tử Vân lập tức giơ kiếm lên, thầm nghĩ coi như họ hôm nay đến phá án, cuối cùng cũng phải đòi lại công đạo cho những nữ tử vô tội này. “Ngươi còn muốn thế nào? Lấy mạng ta sao?” Tia nhìn của nam nhân mang mặt nạ phát ra thù hận. “Ngươi cảm thấy ta không nên lấy mạng ngươi sao? Nhiều nữ tử vô tội cũng đều bị ngươi lấy ra luyện công, cho dù ngươi có chết cũng không đủ để đền mạng cho bao nhiêu người như vậy.” Dương Tử Vân nghiến răng nghiến lợi nói. “Không phải.” Mạn Tâm nghe hắn nói như vậy, đột nhiên hô lên một tiếng: “Người hút máu luyện công không phải hắn, mà là người khác.” “Không phải hắn?” Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân cùng nhìn về phía nàng. “Phải. Không phải hắn, mà là môn chủ của họ.” Mạn Tâm gật gật đầu, tuy rằng bắt cóc nữ tử, hắn quả thật có dự phần, nhưng nàng không muốn đổ oan cho người khác. “Môn chủ?” Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là người mai danh ẩn tích hai mươi năm trước…