Wrong Impression
Chương 14
Edit: Dờ
Chung Vị Thời nghe câu "cẩn thận một chút" của hắn mà thấy hoảng hốt.
Cậu thấy Cố Lễ Châu đi về phía trước một chút, hắn nhìn xung quanh trong màn đêm, cánh tay kia vẫn che trước người cậu.
Như là... đang bảo vệ cậu.
Đây là cảm giác mà từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng được trải nghiệm.
Rất kỳ diệu, kỳ diệu đến mức...trong một khoảnh khắc, cậu quên mất bọn họ đang làm gì.
Mãi cho đến khi một tiếng chó sủa gầm gào vọng ra từ trong lối đi nhỏ nào đó, "Gâu!——"
Phản ứng đầu tiên của cả hai là, Nhị Cẩu gặp cẩu thật rồi.
Tiếng chó sủa hơi xa, cảm giác như phát ra từ lối đi bên phải.
Chung Vị Thời nhanh chóng đi về phía trước, đồng thời lại lo lắng Nhị Cẩu bỗng nhiên sẽ lao ra đánh lén bọn họ, vì thế cậu xoay người, tựa lưng vào lưng Cố Lễ Châu.
Cố Lễ Châu tự dưng bị đẩy một cái, không hiểu ra sao, tay cũng run lên, hắn quay lại khiếp sợ nói: "Cậu làm gì thế!?"
"Anh có xem phim không?" Hai tay Chung Vị Thời tạo thành chữ thập, làm một tư thế bắn súng, "Không thể để kẻ địch nhắm vào lưng mình."
Cho dù đang trong tình huống địch ngoài sáng ta trong tối rất căng thẳng, Cố Lễ Châu vẫn không nhịn được phải nói một câu: "Cậu bị úng não à!"
Chung Vị Thời thật sự không hiểu nổi người này, rõ ràng một giây trước còn che chở cậu như gà mẹ bảo vệ gà con, tình sâu nghĩa nặng, giây tiếp theo đã bắt đầu mắng chửi người ta.
Cậu cũng đang bảo vệ hắn mà!
Lưng hai người dính sát lại với nhau, cách lớp vải mỏng, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau đang không ngừng nóng lên.
Cố Lễ Châu nhíu mày, mất tự nhiên nói: "Cậu là túi giữ ấm à! Nóng chết tôi rồi, xê ra xa một chút được không?"
Đối phương không cảm kích, Chung Vị Thời bĩu môi, phẫn nộ xoay người lại. Đúng lúc ấy, một cái bóng đen bỗng nhiên lao ra từ trong một ngôi nhà, tốc độ cực nhanh, còn mang theo âm thanh thở dốc nặng nề, thậm chí còn có tiếng xích sắt lê trên mặt đất.
Nhìn theo ánh sáng từ điện thoại, con ngươi của cả hai chợt giãn lớn, hít ngược một hơi khí lạnh.
Một con chó khổng lồ toàn thân màu đen đang chạy về hướng bọn họ.
Bộ lông của nó dài thượt rối tung, gần như che hết mặt, tạo hình rất sắc bén, nhìn từ xa trông y như một con sư tử làm kiểu đầu HKT.
"Đậu má! Con gì thế này..." Chung Vị Thời nhìn thấy nó nhe răng nanh, lại còn đang chảy dãi...
Cậu có dự cảm không lành.
"Ngao Tạng." Cố Lễ Châu đáp.
Ngao Tạng HKT gầm lên hai tiếng về phía họ, âm thanh ấy như một tảng đá lớn đè xuống hai chân Chung Vị Thời.
Trước đây cậu ham chơi, nổi hứng đi chọc chó hoang ven đường, lúc đó cậu hớn hở vuốt ve đầu nó, nó "grào" một tiếng rồi ngửa lên cắn vào tay cậu.
Răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt, máu tươi chảy ròng ròng, mặc cho cậu khóc lóc thảm thiết thế nào con chó cũng không chịu buông, còn điên cuồng lắc đầu.
Đến bây giờ trên cánh tay vẫn còn vết sẹo rất rõ ràng.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Khí thế của con ngao Tạng khiến Chung Vị Thời sợ run rẩy hai chân, trong đầu cậu đã hiện ra cảnh tượng bị chó cắn nát người.
"Lúc này rồi mà còn đạp máy may gì nữa! Chạy đi!" Cố Lễ Châu túm lấy cổ tay cậu rồi đâm đầu chạy.
Chân Chung Vị Thời nhũn ra, lúc đầu gần như là được Cố Lễ Châu kéo đi, có điều rất nhanh sau đó cậu đã tự chạy với tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra, vừa chạy vừa gào ầm lên: "Tôi đánh lạc hướng nó! Anh chạy về phía kia đi!"
Cố Lễ Châu rất muốn nói một câu, đánh lạc hướng cái mông, mẹ kiếp cậu xem quá nhiều phim kháng Nhật rồi đúng không. Nhưng mà hắn chẳng còn hơi sức đâu để nói nhảm nữa.
"Chạy về bên này!" Cố Lễ Châu sải chân chạy, nghe thấy âm thanh thốt ra từ chín miệng hắn.
Đầu hắn rối loạn, kích động, sợ hãi, đủ mọi cảm xúc dâng lên như thủy triều.
Chó nhà ai?
Sao lại không xích?
Nói sẽ cắn người sao?
Tin tức trên báo ngày mai có lẽ nào sẽ là: "Ngao Tạng ở tiểu khu xxx cắn chết tươi hai người, hiện trường vô cùng thảm thiết...."
Cuối cùng chỉ còn một ý nghĩ rõ ràng nhất trong đầu: Rốt cuộc mình tạo nghiệt gì mà lại đồng ý đến quảng trường với Chung Vị Thời, giờ này đáng ra hắn đã nằm trên giường mà ngủ!
Tiếng chó sủa vẫn đuổi theo bọn họ.
Chung Vị Thời không dám quay lại nhìn, điều khiến cậu thấy sợ hãi nhất chính là tên gà mờ khi nãy không biết nhảy hàng rào kia giờ phút này lại chạy nhanh hơn cả cậu, chống lấy thanh ngang hàng rào nhảy qua trước.
Tư thế hỗn loạn nhưng nhanh như tia chớp!
Chung Vị Thời theo sát phía sau, cũng bám lấy thanh ngang rồi nhảy tít lên đỉnh hàng rào.
Phía ngoài có đèn, sáng chói muốn mù mắt.
Chung Vị Thời nắm thanh ngang trên hàng rào thở hổn hển, họng khô khốc.
Con ngao Tạng khổng lồ kia còn đang ngửa đầu nhìn bọn họ, không phục mà gầm gào: "Gâu gâu——!"
Hàng rào bị nó húc đến lung lay.
"Sủa con mẹ mày!" Chung Vị Thời thẳng lưng lên, chỉ vào mũi nó: "Có giỏi thì ra đây solo!"
Ngao Tạng nâng hai bàn chân cồng kềnh lên tựa vào hàng rào.
Chung Vị Thời "Ối giời ơi" một tiếng, sợ tới mức lại bò lên cao một chút, mũi chân trèo lên hàng rào, sợ mình nhũn chân sẽ trượt ngã xuống.
"Đần độn." Cố Lễ Châu chửi một câu, không biết nhặt thứ gì dưới đất rồi ném vào trong, con ngao Tạng lập tức lao đi.
Chung Vị Thời vẫn còn hồn xiêu phách lạc tựa vào hàng rào, thấy con ngao Tạng hít ngửi trên đất, cậu không dám hé răng.
Ngao Tạng không phát hiện ra cái gì, lại chạy ra chỗ bọn họ.
"Mau xuống đi." Cố Lễ Châu nhíu mày, cố gắng nhịn cười, "Chưa từng thấy ai nhát như cậu."
"Thế vừa rồi ai là người chạy vượt rào nhanh hơn tôi ấy nhỉ..." Cậu còn chưa dứt lời thì đã khựng lại.
Bởi vì lúc buông tay, cậu phát hiện ra mình không thể nhảy xuống.
Hàng rào có gai phòng trộm, quần áo của Chung Vị Thời không biết bị mắc vào đâu, lên không được xuống không xong.
Cậu bị treo lủng lẳng trên hàng rào!
"Trời mẹ." Chung Vị Thời quay đầu lại nhìn đỉnh hàng rào, lại "trời mẹ" thêm mấy tiếng, "Làm sao bây giờ, đm làm sao bây giờ, áo tôi bị mắc vào rồi."
Trong lúc bối rối, cậu nghe thấy người nào đó bật cười.
Chung Vị Thời vốn đang vô cùng căng thẳng, Cố Lễ Châu cười như vậy, cậu cũng không nhịn được buồn cười lây, "Anh đừng cười nữa, giúp tôi xuống đi, thít cổ đau chết tôi rồi."
Cố Lễ Châu miệng thì nói "được", tay vẫn cầm điện thoại, sợ giây tiếp theo Chung Vị Thời sẽ nhảy xuống mất.
Chung Vị Thời chỉ tay vào ống kính, chưa kịp chửi ra miệng thì đã nghe thấy liên tiếp những tiếng "tách tách tách tách tách tách".
Chụp liên tục.
Tiếng cười càng ngày càng trắng trợn.
"......" Câu chửi bậy của Chung Vị Thời kẹt trong cổ họng, tính trẻ con của lão già này đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Ngay lúc Cố Lễ Châu cất điện thoại đi, phía xa xa có vài ánh đèn chiếu tới cùng với giọng gào thét của Cường Tử: "Ca! Anh treo trên đấy làm gì thế!"
Thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào huynh đệ nhà mình, Chung Vị Thời đạp bả vai của Cường Tử đi xuống, lòng thầm nghĩ.
Sau khi xuống đất còn không quên châm chọc ai đó: "Chỉ biết xem trò vui."
Đáng tiếc, da mặt Cố Lễ Châu dày hơn thớt, "Vui mà."
Quần áo của Chung Vị Thời đã biến thành phế liệu, lúc đi xuống, lưng áo cậu đã rách ra hai cái lỗ to, xương bả vai cảm thấy rất lạnh lẽo.
15 tệ, mới mặc mấy ngày đã rách mất rồi.
Chung Vị Thời thở dài.
Điều làm Cố Lễ Châu thấy bất ngờ là Hoàng Phủ Cường còn dẫn theo cả tông ti hang hốc đến.
Năm sáu chiếc xe đạp điện dừng lại, gần mười thằng nhóc tóc tai bờm xờm, vẻ mặt vênh váo bước xuống.
Một tên đầu mào gà vàng trong đám lên tiếng: "Gã đâu? Chạy chỗ nào rồi?"
Chung Vị Thời xoay người chỉ vào, "Ngày ở chỗ này, nhưng mà có chó."
"Chó?"
Đi mất rồi thì đành chịu, Cố Lễ Châu nghĩ, kế hoạch bắt Nhị Cẩu lại phải ngâm giấm rồi. Hắn đang định về nhà tắm rửa đi ngủ thì thấy mấy tên kia liên tiếp nhảy hàng rào vào tiểu khu.
Thằng nhãi đi đầu kia còn không biết sợ, ngoắc tay gọi con ngao Tạng: "Huýt huýt huýt, sit down!"
Ngao Tạng nhìn chằm chằm thằng nhãi, không cử động.
"Thế thì mày cứ đứng đấy đi." Người nọ nói.
"Có thể là do gã thả con chó ngao này ra để hù dọa." Chung Vị Thời nói, "Nhìn xích cổ của nó đi, cởi ra chứ không phải là bị đứt."
"Hôm nay phải tẩn thằng đấy một trận no đòn nổi đom đóm mắt." Một tên đeo dây xích vàng trong đám nói.
Cố Lễ Châu thấy Chung Vị Thời nói chuyện với đám nhãi kia rất vui vẻ, hắn đắn đo liệu có nên đi vào lần nữa hay không.
"Em đang mặc váy..." Đại Phi che hai đùi do dự nói.
Đại Phi không phải con gái thật cho nên không mặc quần bảo hộ dưới váy. Thời ca của cậu ta chỉ cho mượn chiếc váy ngắn, huống hồ chiều cao ấy cũng khó mà trèo hàng rào được.
"Thế hai người ở ngoài canh chừng đi." Chung Vị Thời nhìn Cố Lễ Châu, không nói gì nữa.
Bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, cũng không cần một tên vướng chân như hắn, quan trọng hơn là cậu cảm nhận được, Cố Lễ Châu không muốn nhảy hàng rào lần nữa.
Mà Cố Lễ Châu thì lại nghĩ: Cái gì nên đến vẫn phải đến thôi...
Một luồng gió lạnh lướt qua vành tai, Chung Vị Thời nhìn thấy hắn sải bước đi về phía hàng rào.
Có lẽ vừa rồi đã có kinh nghiệm, động tác trèo rào của Cố Lễ Châu trôi chảy hơn nhiều.
Lần này Chung Vị Thời có thể nhìn thấy rõ ràng, chân người đó dài thật.
Lúc Cố Lễ Châu nhảy tới trước mặt cậu, vài lọn tóc tán loạn rủ xuống che đi khuôn mặt, ánh mắt vẫn mang theo sự uể oải mất kiên nhẫn.
"Đi thôi, đi cùng nhau."
Chung Vị Thời hơi cảm động, tự dưng không nói nên lời.
Từ nhỏ cậu đã tin rằng, càng nhiều người thì càng mạnh, không có chuyện gì không làm được. Mà giờ đây cái niềm tin ấy như đang bày ra trước mắt cậu.
"Đêm nay Nhị Cẩu chết chắc rồi, đào mười tấc đất cũng phải moi gã ra!"
Cố Lễ Châu thấy giọng dõng dạc của cậu, thuận miệng phụ họa: "Ừm, mong là thế."
Nhưng mà, ngay lúc bọn họ đã thương lượng xong kế sách và hướng đi, tiếng còi cảnh sát vọng lại từ phía xa, như gầm như thét mà xông tới.
Lưng Chung Vị Thời chợt lạnh toát, mí mắt giật dữ dội.
Quay người lại, một luồng sáng lóa mắt chiếu thẳng vào bọn họ, trước mắt là chiếc đèn nhấp nháy hai màu xanh đỏ như thắp sáng cả bầu trời đêm.
Chói quá.
Cố Lễ Châu nâng tay che ánh đèn.
Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cổng, phía sau còn có vài cảnh sát cưỡi mô tô.
Một viên cảnh sát mặc đồng phục thò người ra từ ghế phụ lái, tay cầm loa phóng thanh: "Mần cấy trò chi rứa bây! Nói bây đó, còn nỏ mau ra đây!"
Cố Lễ Châu thực sự không hiểu chuyện gì xảy ra, đợi hắn quay người lại thì phát hiện ra đám nhãi oai phong lẫm liệt ăn to nói lớn vừa rồi đã chạy tán loạn như điên.
Chung Vị Thời vỗ cánh tay hắn, "Rút!"
Rút cái gì cơ rút đi đâu chứ!?
Có phải tội phạm đâu, rốt cuộc vì sao phải rút!?
Cố Lễ Châu đứng sững tại chỗ, không biết làm sao.
Mấy phút trước, một cư dân đã báo cảnh sát rằng tiểu khu của bọn họ có mấy tên khả nghi trèo vào, điện thoại chưa cúp, người dân nhiệt tình kia còn rống to: "Ối giời ơi, lại có bọn côn đồ lưu manh đến nữa rồi! ——Xã hội đen đấy xã hội đen! Giời ơi kinh khủng quá——!!!"
"A lô? Xin chào, tiểu khu nào ạ!?" Nhân viên trực ban hỏi không ngừng.
"Ối giời ơi... Nhảy vào rồi! Chết mất!!!"
Gần đây Dự Thành tiến hành nhiều biện pháp cứng rắn để chấn chỉnh đám xã hội đen, nơi nào cũng có băng rôn biểu ngữ truy quét tội phạm, cảnh sát nghe thấy bên kia điện thoại gào thét thảm thiết chói tai, họ nghĩ đây là vụ truy quét lớn nhất năm nay.
Cảnh sát lập tức điều động lực lượng lớn, quyết tâm một lưới bắt trọn ổ tội phạm.
"Đứng lại! Nỏ được chạy ra nớ!——" Tiếng cảnh cáo vang lên như muốn xé rách không trung.
Cố Lễ Châu nhìn đám cảnh sát bắt đầu nhảy vào, hắn cảm thấy như đang nằm mơ, cần một người đến đánh thức hắn.
"Anh cũng cùng một giuộc với mấy tên kia?" Một cảnh sát lại gần đánh thức hắn.
"Không." Cố Lễ Châu không hề do dự, lắc mạnh đầu, "Tôi không quen họ."
Cảnh sát thấy mặt mày hắn nhã nhặn tuấn tú, ăn mặc lịch sự, không giống bọn xã hội đen, gật đầu nói: "Không sao, đừng hoảng. Mau về nhà ngủ đi."
"Hắn lừa đấy!" Một bà cô bỗng nhiên xông ra.
Bà cô này là vị cư dân nhiệt tình báo cảnh sát kia, có sự bảo vệ từ cảnh sát, bà có gan hơn hẳn, "Tôi thấy người này trèo rào ra rồi lại nhảy vào! Rõ ràng là cùng một giuộc với đám kia!"
Cố Lễ Châu: "......"
Cảnh sát liếc nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng vi diệu: "Theo tôi một chuyến."
Nhiều người hơn nữa cũng không địch lại cảnh sát, thỏ có chạy nhanh thì cũng không bằng con báo được huấn luyện, cổng trước và sau đều bị chặn, một đám nhãi giống như cá tôm mắc vào lưới, không ai trốn thoát.
Không tới mười phút, cảnh sát đã bắt được tất cả những người liên quan.
Vừa rồi tối lửa tắt đèn nhìn không rõ, bây giờ mới thấy, cả đám đều xăm trổ và xỏ khuyên, tóc tai đủ mọi kiểu dáng, quần áo sặc mùi côn đồ, khiến người ta vừa nhìn đã biết không phải hạng người gì đứng đắn.
Vị cảnh sát đi đầu cười như được mùa, "Đêm hôm lén lút vào đây làm gì?"
"Bọn tui đi vô để dọn vệ sinh cho người ta đó mà, thực sự hổng có làm chi hớt á.... Tin tui đi, a sir." Chung Vị Thời giả giọng phổ thông kiểu Hồng Kông.
Cố Lễ Châu giật khóe miệng.
Thằng nhóc này đang làm gì thế!?
"Không phải tội phạm thì sao phải chạy?" Một viên cảnh sát khác nhìn cậu, "Nói chuyện tử tế! Đối xử bình đẳng với nhân dân, kể cả dân Cảng Đài!"
"Tôi, à thì..." Chung Vị Thời ấp úng, "Bọn họ đều chạy hết, tôi không chạy thì có vẻ không hòa đồng."
Cố Lễ Châu: "......"
Đám cảnh sát: "......"
Truyện khác cùng thể loại
277 chương
36 chương
21 chương
164 chương
28 chương