Diễm phúc
Chương 1 : Tai nạn xe cộ
Con đường Tân Sinh, nằm sát ngay bên rìa thành phố U, điều kiện đường xá tương đối khá , hai bên vỉa hè của vòng đường vừa mới được làm xong, người ít xe thưa, xe thông hành qua đường tốc độ luôn luôn đều và nhanh, vì nằm ở ngoại ô của thành phố, trên đường không có dải phân cách, thường xuyên có người đi đường qua đường, cho nên thỉnh thoảng có tai nạn xảy ra.
Ngày mùa hè sau giờ ngọ, dưới ánh mặt trời nóng bức chiếu xạ làm cho thân thể con người sinh uể oải , tinh thần và cảm giác cũng không được tập trung triệt để, giờ này cũng là thời điểm trên đường ít người qua lại nhất, tốc độ xe cũng nhanh nhất, mà các tài xế cũng mệt mỏi nhất trong ngày, tại thời điểm này đoạn đường cũng thường xuyên xảy ra nhiều sự cố giao thông ngoài ý muốn.
Phúc Bá, ông chủ cửa hàng Yên Tửu đang nghiêng mình dựa trên ghế, hưởng thụ chút gió nhẹ của ngày hè sau giờ ngọ, đang nhàn nhã nhắm mắt lim dim, bỗng một tiếng phanh xe chói tai truyền đến, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết, tiếng va chạm, cùng lùng bùng vô số âm thanh hỗn độn, Phúc Bá đang nửa ngủ nửa tỉnh bừng bật dậy, cảm giác đầu tiên biết là đã có chuyện xảy ra.
Nơi này không phải lần đầu tiên phát sinh tai nạn xe cộ, mọi người đưa ánh mắt nhìn về hướng đầu phố nơi thanh âm phát ra, mặc dù là đã xảy ra không ít tai nạn nhưng những người dân vẫn sợ đến ngây người vì tình huống vừa phát sinh trước mặt, một vài người nhát gan không khỏi bụm miệng nhắm mắt, một cậu bé chỉ khoảng tầm hơn mười tuổi đúng lúc đang đi ngang đường, bị chiếc xe tải chở hàng đang chạy với tốc độ cao trực tiếp đâm thẳng tới, cả người bị chấn bay bổng lên không hàng chục mét văng tuốt ra xa , máu tươi theo thân thể bị văng đi tung tóe bắn ra thành vệt dài.
Chiếc xe tải đụng vào người cũng không vì thế mà dừng lại, như mất đi sự khống chế tiếp tục lao về phía trước, tài xế đã không thể khống chế sự cân bằng, chiếc xe xiêu vẹo nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng tà tà đâm sầm vào chiếc Santana đỗ ven đường, chiếc Santana bị đâm vào lập tức biến hình như tờ giấy vo tròn.
Đâm vào chiếc Santana , chiếc xe tải vẫn như cũ theo quán tính tiếp tục lao về phía trước mang theo cả chiếc Santana, tiếp tục quẹt vào hai chiếc xe khác rồi đâm thẳng vào bồn hoa phía trước mới dừng hẳn lại, chỉ nghe “bồng” một tiếng, khói đặc tỏa ra mù mịt.
Toàn bộ thảm kịch tai nạn phát sinh bất quá chỉ có hai ba phút đồng hồ, nhưng cảm giác đánh vào trong tâm khảm mỗi người lại vô cùng dài lâu, mỗi một phần, mỗi một giây, đều tựa như sống một ngày bằng một năm, chiếc xe tải đã dừng hẳn lại được một lúc lâu mọi người mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, bốn phương tám hướng xô nhau chạy tới trung tâm vụ tai nạn, một vài người nhiệt tâm thậm chí đã bắt đầu bấm số 999, 120, đương nhiên , cũng không thể thiếu tiếng chửi mắng của mấy vị chủ xe vừa bị đâm - tai bay vạ gió, xe đỗ ở lề đường cũng không tránh khỏi….
Phúc Bá là đương nhiệm tổ trưởng tổ dân phố, từ trên ghế đứng bật lên chạy tới đầu tiên, bởi vì ở ngay gần nhất, hắn chạy tới trước chiếc xe tải, chiếc xe tải khá kiên cố, va chạm kịch liệt như vậy mà đầu xe chỉ có hơi chút biến hình, khói đặc bay ra, bất quá không có tia lửa, không có gì trở ngại.
Hai gã tài xế của xe tải cũng chỉ bị vết thương nhẹ, không nghiêm trọng, vẫn có thể nói chuyện bình thường, xung quanh dưới sự giúp đỡ của mọi người bắt đầu xử lý sơ qua miệng vết thương, hiển nhiên hai gã tài xế này uống không ít rượu, đi đường vẫn còn ngã siêu ngã vẹo, nói năng lộn xộn . Mấy chiếc xe bị đụng ven đường đều không có người bên trong, ngoại trừ xe bị hư tổn cũng không có thương vong nào khác.
Nhìn hai gã tài xế vẫn đang lải nhải phân bua nói năng lộn xộn, Phúc Bá âm thầm nguyền rủa:
“Mấy thằng mamen chết tiệt, cứ nốc đẫy rượu rồi lái xe làm sát thủ đường cái, bao nhiêu người chết tại đây cũng là do những kẻ như bọn chúng, bọn chúng lại thường thường chẳng bị làm sao, mong Phật tổ phù hộ, để cho cậu bé vừa rồi không có việc gì là tốt rồi.”
Phúc Bá hấp tấp chạy đến bên cạnh cậu bé, lúc này đã có nhiều người đứng xung quanh cậu bé, lại chẳng có ai biểu lộ gì, toàn thân cậu bé nằm soãi trên mặt đất, đầu bị đập xuống nền đất, nhìn bên ngoài thì như không thấy dấu hiệu to tát gì, nhưng dựa theo lẽ thường suy đoán, bị xe tải đang chạy với tốc độ 80 km/h đâm phải bắn xa hàng chục mét, hơn nữa lại là đâm chính diện, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Ôm suy nghĩ vạn nhất, Phúc Bá vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên người cậu bé từ từ kiểm tra khắp thân thể, Phúc Bá cảm thấy cao hứng chính là, tuy khuôn mặt của cậu bé thịt máu dàn dụa, nhưng hơi thở vẫn còn, không biết chấn thương là ở chỗ nào, toàn thân cậu bé trên đầu cùng với trên người vẫn không ngừng xuất huyết.
Phúc Bá trong lòng âm thầm kinh ngạc, bị thương nặng đến như vậy mà vẫn còn sống, cậu bé này thật sự mạng lớn, cảm tạ Phật tổ phù hộ, hắn rất muốn lập tức đưa ngay cậu bé đến bệnh viện, bất quá ý niệm thoáng lên trong đầu rồi bỏ ngay, hồi còn trẻ hắn đã từng làm nhân viên phòng cháy chữa cháy, phi thường rõ ràng, không biết tình trạng cụ thể của nạn nhân, tốt nhất là giữ nguyên hiện trạng chờ xe cứu thương tới.
Phố Tân Sinh tuy nằm ở ngoại ô, có chút hẻo lánh, nhưng khoảng cách đến chi nhánh bệnh viện nhân dân cũng rất gần, giao thông cũng rất thuận tiện, chỉ chốc lát xe cứu thương đã tới, toàn bộ hiện trường mọi người liền tản ra một bên, y sinh vừa đến rất nhanh xác định được thương thế của cậu bé, thương thế rất nặng, cũng rất nguy hiểm, thiết bị cấp cứu trên xe thô sơ, cho nên trước hết dùng dược phẩm đơn giản xử lý qua, đeo bình dưỡng khí rồi dụng cáng khiêng cậu bé lên xa cứu thương.
Đám người Phúc Bá thấy các y sinh sơ cứu cho cậu bé, bắt đầu dùng cáng khiêng lên xe, cũng liền tiến lên hỗ trợ nâng cáng khiêng cậu bé leo hẳn lên xe cứu thương, Phúc Bá lo lắng liền quyết định đi theo xe, từ trong đáy lòng, hắn cảm thấy được này cậu bé rất đáng giá đồng tình, bản thân là qua đường cái, bị tai họa bất ngờ đánh bay, vạn hạnh cũng không có mất mạng, bây giờ có thể đưa đến bệnh viện, chính mình đi theo cùng, cũng nên hết tâm tận lực, cứu một mạng người còn hơn cả xây bảy tầng chùa, là công đức vô lượng.
Còi báo của xe cứu thương vang lên, những người vây xem xung quanh cũng dàn mở thành một con đường rộng cho xe cứu thương nhanh chóng rời đi, đúng lúc đó tiếng còi của xe cảnh sát cũng tới , hai gã tài xế bị thương nhẹ sau khi qua xử lý đơn giản một chút cũng không có gì đáng ngại, hai gã tài xế lúc này vẫn còn chưa tỉnh hẳn rượu , hẳn là đã uống khá nhiều, viên cảnh sát giao thông phụ trách xử lý dị thường phẫn nộ, từ đầu tháng bảy đến nay, phụ cận đã phát sinh ba vụ tai nạn xe cộ , trong ngành cảnh sát giao thông từ trên xuống dưới áp lực rất lớn, vốn định chuẩn bị tiến hành tổng hợp kiểm soát lại mấu chốt khu vực này, tai nạn đã lại xảy ra..
Tai nạn xe cộ rất đơn giản, nguyên nhân sự cố rất nhanh điều tra xong, xe tải chạy quá nhanh, lấn chiếm lòng đường, vượt đèn đỏ, uống rượu rồi lái xe, tất cả các điều trên đều trái với luật lệ giao thông , lái xe phải chịu toàn bộ trách nhiệm, đương sự người lái xe sau khi vết thương được xử lý xong , bị hình sự giữ lại, đợi chờ hắn chính là hình sự cùng với sự phán quyết của tòa án.
Sự tình đã rõ ràng, xử lý cũng đã xong, là ai chịu trách nhiệm thì người đó phải đứng ra gánh vác, bất quá cậu bé vô tội kia bị xe tải đụng bắn văng ra những chục mét, hiện tại nằm ở bên trong bệnh viện, sống chết chưa biết , hắn sai ở chỗ nào, sẽ có ai tới gánh nặng trách nhiệm?
Lưu Dương là một cô nhi, cha mẹ nó chết do tai nạn xe cộ lúc nó mới mười tuổi , từ bắt đầu mười tuổi, nó dựa vào tiền bảo hiểm bồi thường của cha mẹ cùng với chút ít di sản , cuộc sống hàng ngày cũng nhờ vào bạn bè của cha mẹ chiếu cố, cha mẹ đều mất, tất cả trong mắt của nó như trời sụp đổ , nếu là người thiếu chút năng lực thừa nhận hẳn đã sớm sụp đổ .
Lưu Dương cũng không ngoại lệ, phải trải qua suốt một tháng sau, Lưu Dương mới đứng được lên, cố nén tưởng niệm về cha mẹ xuống tận đáy lòng, dụng tâm hoàn thành những gì cha mẹ đã từng thúc dục chờ mong , ra sức học tập, nó tự đặt ra tiêu chuẩn đối với chính mình rất cao.Vừa rồi tham gia cuộc thi tuyển, lấy được thành tích cực tốt, thông qua tiêu chuẩn của ban giám khảo đánh giá, tổng điểm của các môn đạt hơn 565 điểm là đỗ, nó được 590 điểm, ở thành phố U muốn vào bất cứ trường trung học trọng điểm nào cũng không có vấn đề.
Lưu Dương lấy được thành tích tốt như vậy, liền nảy sinh ý tưởng muốn qua bái tế cha mẹ, mấy năm qua, chính mình đã không phụ lòng cha mẹ kỳ vọng, bắt xe bus đi tới đường Tân Sinh, sau khi xuống xe, chờ đèn xanh sáng , hắn liền băng qua đường cái, mộ của cha mẹ được chôn cất phía bên khu vực đường đối diện kia.
Từ khi bắt đầu xuống xe, Lưu Dương đắm chìm hoài niệm về cha mẹ, không chú ý tới xung quanh, cũng thật không ngờ, có người lái xe vượt đèn đỏ, đợi cho đến khi bên cạnh ầm ầm tiếng xe vọng vào tai, giật mình trong mắt đầu chiếc xe tải loáng như bay nhằm mình đâm thẳng tới, không hề chuẩn bị, Lưu Dương căn bản không thể phản ứng, tức thì bị chấn văng bổng ra xa.
Lưu Dương chỉ nghe “phanh” một tiếng, cảm giác chỉ thấy bị một lực lượng thật lớn va mạnh vào người, lực lượng thật lớn, vào giờ khắc này, trước mắt hiện lên duy nhất ấn tượng là giọng nói và dáng điệu nụ cười của cha mẹ, chẳng lẽ là cha mẹ đang gọi mình đi, tiếp đó là một mảng hắc ám bao chùm.
Bị chiếc xe tải chạy với tốc độ cao đâm thẳng trực diện, toàn thân Lưu Dương nhiều chỗ xuất huyết nồng đậm , kèm theo dòng máu đặc sệt từ trên đầu chảy xuống nhoe nhoét. Y phục của nó ướt đẫm, lực va đập khổng lồ phá hư thân thể của nó, nhưng cũng không có ai phát giác, khối ngọc bộ trông rất bình thường đeo trên cổ Lưu Dương sau một lúc bị ngấm máu liền phát ra hồng quang rất quỷ dị, không ngừng lóe ra, lóe ra, liên tục nhấp nháy, mà từ trong ngọc bội, tựa hồ có một âm thanh già nua kinh hô: " A?"
Ngọc bội run rẩy không ngừng, giống như có chức năng tự vận động, hơn nữa, càng lúc càng nhanh, dụng mắt thường nhìn không thấy tốc độ rung động của nó, bất chợt, quang mang màu trắng nhũ phát ra trên bề mặt ngọc bội, hơn nữa càng lúc càng sáng.
Mọi người đều bị thảm kịch tai nạn hấp dẫn sự chú ý , cho nên không có thấy được cổ hào quang, mà làn quang mang cũng nhanh chóng dịu đi, ngọc bội bắt đầu sáp nhập vào giữ lồng ngực của Lưu Dương , toàn thân Lưu Dương tựa hồ bao phủ trong một tầng hồng quang, cỗ hồng quang này tựa hồ như một loại giảm xóc, nhịp nhàng xoa dịu lại các chấn động, lực va đập khổng lồ trong nháy mắt này đều tiêu thất, tất cả biến hóa chỉ tại một cái chớp mắt, trong chớp mắt, hết thảy đều khôi phục bình thường, có thiếu đi, chính là mảnh ngọc bội đeo trên người hắn , hết thảy lại như bình thường .
Xe cứu thương đã đi rồi, xe cảnh sát 999 xử lý xong hiện trường, áp giải hai tên tài xế về trụ sở, con đường lại khôi phục vẻ bình thường, đám đông xem náo nhiệt cũng chậm chậm tản đi, mấy chiếc ô tô bị xe tải đâm quẹt phải cũng được kéo đến các xưởng sửa chữa, hết thảy đều như không có phát sinh việc gì, chỉ có những người chứng kiến sự tình vừa phát sinh, trong đầu còn lưu mãi ấn tượng một màn tai nạn kia.
Như mộng, không dấu vết!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
89 chương
439 chương
31 chương
63 chương
1595 chương