Waking love up " đánh thức tình yêu"
Chương 8 : Đất nước thụy sĩ
12 tiếng sau
“Hãng hàng không XX sắp hạ cánh, quý khách vui lòng thắt dây an toàn”
“Ông là John Aderos ” Ryan nhìn người bác sĩ đang cầm tấm bảng ghi tên Ryan
“Chào cậu Tôi là John Aderos ” ông John đưa danh thiếp cho Ryan, trên môi nở nụ cười
“Rất vui được gặp ông” Ryan bắt tay chào hỏi
“Chúng ta đi thôi. Xe đang đợi” bác sĩ nhìn Eun Ji kế bên rồi quay sang Ryan
“Đi thôi”
Trên đường đi về, Ryan trò chuyện với bác sĩ
“Cậu có thể để cô ấy ở nhà, mỗi buổi sáng và tối tôi sẽ đến kiểm tra cô ấy”
“Cảm ơn bác sĩ”
“Theo hồ sơ của cô ấy thì cô ấy sẽ không có vấn đề gì chỉ là do cô ấy không muốn tỉnh mà thôi. Cậu thường xuyên dẫn cô ấy đi dạo và kể cho cô ấy nghe nhiều chuyện. Có thể cô ấy sẽ tỉnh lại” bác sĩ khuyên Ryan
“Vậy khi nào cô ấy có thể tỉnh” Ryan nhìn bác sĩ
“Một tháng, hai tháng rồi một năm hai năm cũng có thể là không.” Nghe bác sĩ nói Ryan tỏ ra lo lắng
“Đó còn nhờ vào ý thức của cô ấy nữa. Nếu tình trạng tốt sẽ sớm tỉnh lại thôi” bác sĩ nói
Do Ryan từng học tại Thụy Sĩ nên nhà ở không thành vấn đề. Ryan từng có một căn nhà trên sân thượng của một căn hộ. Anh là người thích tự do và yêu thiên nhiên, muốn nhìn thấy mọi thứ nên nhà cũng có chút khác. Trên sân thượng là một ngôi nhà do nhà thiết kế XX thiết kế được xây dựng bằng kính, xung quanh là hồ bơi, có cả ghế đá,… nơi đây rất thích hợp để nghỉ ngơi
Tiếng chuông cửa vang lên
“Cậu chủ là cậu sao?” tiếng cô giúp việc vang lên
“Lâu ngày không gặp cậu. Còn đây là?” Ryan đang định mở miệng trả lời thì cô giúp việc đã lên tiếng
“Để tôi đoán xem đây là người yêu của cậu phải không? Cô Park Eun Ji” cô giúp việc là người gốc Hàn nên việc nói tiếng Hàn cũng không khó lắm
“Bác sĩ, mời ông vào” Ryan nhìn bác sĩ
“Cô ấy bị sao vậy?” người giúp việc tò mò
“Bác Ma Ri à, bác có thể lấy nước giùm cháu được không? Còn về em ấy thì tí cháu kể bác nghe” Ryan nhìn bà Ma Ri cười
Bác Mari chỉ cười rồi đi vào trong lấy nước mời khách. Bác Mari là người giúp việc mà Ryan tin tưởng nhất. Anh là người đã thắp sáng ngọn lửa sống trong con người bác. Khi đến Thụy Sĩ, Ryan đã gặp bác ở đó, do bác nghèo khổ nên anh đã giúp đỡ và cho bác làm người giúp việc ở đây. Khi Ryan trở về Hàn Quốc thì kêu bác ở lại giữ nhà và dọn dẹp cho sạch sẽ và cho bác làm công việc quản lý nhân viên tại resort mà Ryan quản lí bên Thụy Sĩ.
Khoảng một tiếng sau khi kiểm tra sức khỏe cho nó xong thì bác sĩ dặn dò rồi ra về
“Sáng mai tôi sẽ đến kiểm tra cho cô ấy. Tôi xin phép về” bác sĩ cúi chào, tay vỗ lên vai Ryan "Cô ấy không sao đâu, cậu cứ yên tâ, đi"
“Bác sĩ đi cẩn thận” Ryan tạm biệt bác sĩ rồi kêu bác Mari tiễn khách. Anh bế nó ngồi vào xe lăn rồi đẩy nó ra ngoài. Đây là sân thượng nên có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Đây là Thụy Sĩ nên đồi núi rất nhiều.
“Em nhìn xem Thụy Sĩ rất đẹp phải không? Nó là nơi có ngành khách sạn tốt nhất thế giới với lại nơi đây là nơi nghỉ ngơi thì rất thoải mái. Em mau tỉnh dậy để còn nhìn nó nữa chứ” Ryan đứng đằng sau xe lăn nhìn về ngọn núi xa
“Nó cao quá phải không em. Anh nhớ lúc anh là một người được mệnh danh là hoàng tử ăn chơi thì em đã giúp anh. Em từng nói với anh:
“Anh đó, sao anh lại không sống với con người thật của mình. Em biết anh là một người tốt lại còn lịch sự sao anh phải sống giả dối chứ. Anh học những thứ mà anh không thích sao? Năm nay là năm 12 rồi đó tuy em biết em nhỏ tuổi hơn anh nhưng em cũng có ước mơ đó” nó nhìn Ryan cười
“Vậy ước mơ em là gì? Không phải là nhà thời trang hàng đầu đó chứ’’ Ryan nhìn nó cười đểu
Anh nói không sai. Nhưng còn một thứ nữa em rất thích đó chính là ca hát. Không phải em khoe tài năng đâu mà em muốn nói với anh là ai cũng có ước mơ đó. Không phải anh rất thích bơi sao ?’’ nó nói tới đây thì Ryan bất ngờ, nhìn chằm chằm nó “Why do u know ?’’
“Anh đừng nhìn em. Em là người có giác quan thứ sáu đó nha’’ nó trêu Ryan nhưng Ryan không nói chỉ mỉm cười
“Đó ! Nụ cười này mới là thật đó’’ nó nói mà khiến Ryan phải bật cười lớn hơn
“Anh biết không anh Kang Suk từng nói với em rằng nụ cười trân thành là nụ cười xuất phát từ trái tim và tâm hồn. Em biết anh biết bơi vì em thấy khi anh bơi anh lại rất vui và sảng khoái. Nó không hề gò bó anh mà khiến anh vui hơn và hạnh phúc hơn. Em nói vậy thôi nên anh suy nghĩ đi ước mơ của anh là gì ?’’ nó cười rồi chạy đi
“Cô bé ngốc’’ Ryan nhìn nó cứ thế mà biến mất rồi anh quay người lại, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào khiến ai cũng phải mất hồn….
“Eun Ji này bây giờ anh đã có câu trả lời cho em rồi đó’’ Ryan nhìn nó mà cười
“Ước mơ anh chính là trở thành một CEO giỏi cũng như vận động viên bơi xuất xắc’’ Ryan khoác tay qua vai nó, ghé đầu vào má nó mà nói cũng không quên đặt trên má nó một nụ hôn (tg : anh này lợi dụng ghê)
“Anh leo núi giỏi lắm đấy ! Em tỉnh lại leo cùng anh đi’’ Ryan nhìn về phía trước cười. Nó như cảm nhận được điều gì đó nên sắc mặt có chút vui vẻ
Lúc này bác Mari bước vào “Cậu chủ nên đưa cô chủ vào nhà đi trời sắp có sương rồi đó. Sẽ không tốt cho cô ấy đâu’’ bác Mari nhắc nhở cậu chủ của mình
“Bác giúp con thay đồ cho em ấy được không. Em ấy rất thích sạch sẽ và gọn gàng mà’’ Ryan cười tươi
“Anh đã biết nụ cười thật là gì rồi’’ Ryan đi ra ngoài, trên môi mỉm cười “Anh sẽ cho em bất ngờ’’
I wait on you
Forever
Any day
Hand and foot
Your world
Is my world
Yeah
Ain’t no way
You ever
Gonna get any
Less than you should
Cause baby
You smile
I smile
Whoaah
Cause whenever
You smile
I smile
Hey, hey hey
(U Smile_ Justin Bieber)
Thụy Sĩ là một đất nước rất đẹp và là nơi thoải mái để nghỉ ngơi, du lịch.. Ryan đang đi dạo xung quanh để mua đồ, trên tay anh hiện giờ là quần áo, đồ ăn và anh cũng không quên mua những món đồ nó yêu thích
“Anh Ryan nè, anh thích ăn món gì vậy”? nó từ đâu chạy lại, trên tay cầm một bịch bánh vừa nói vừa ăn
“Không biết nữa” Ryan lắc đầu, nhìn nó
“Vậy sao?” nó thất vọng nói
“Em sao thế hay là em….?” Ryan nghi ngờ nhìn nó, ánh mắt có chút vui
“Đâu có” nó nói rồi lấy bánh đút cho Ryan ăn để chặn miệng
“Anh đừng có mơ. Em nói cho anh biết nha cô ấy nhờ em hỏi anh nên em hỏi thôi” nó cười tỏ vẻ chọc Ryan, tay đang chỉ một cô gái đang nói chuyện với bạn bè (nó chỉ đại đó)
“Vậy sao? Em làm anh thất vọng quá đấy. Nếu là em anh sẽ nói còn cô ta hả anh không nói đâu mất công em ghen” Ryan ôm lấy nó nhưng nó đẩy Ryan ra
“Anh quá lắm đó” nó chống nặn
“Còn em? Nếu có cơ hội em muốn ăn món gì?” Ryan nhìn nó
“Phô mai” nó lạnh lùng nói
“Phô mai sao?” Ryan hỏi
“Em rất muốn ăn món phô mai ở Thụy Sĩ đó. Em nhớ anh Kang Suk từng mua về cho em ăn, phải nói là ngon tuyệt” nó vừa nói vừa nghĩ lại
Ryan mua đồ về liền vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối. Mặc dù biết nó hiện giờ ăn không được nhưng hi vọng mùi hương của phô mai sẽ giúp nó tỉnh lại.
“Cậu Ryan, cậu nấu món phô mai sao?” bác giúp việc chạy vào
“Ừ… hi vọng nó sẽ giống’’ Ryan nghĩ về câu nói của nó
“Giống gì?” bác giúp việc tò mò hỏi
“À…không có gì đâu. Bác giúp cháu với, cháu sợ nó không ngon” Ryan cười
“Nó ngon mà, dù gì cháu cũng là chủ tịch của resort nổi tiếng tại Thụy SĨ mà”
“Không phải đâu. Cháu đã lâu không nấu rồi”
“Bác thấy thơm đó… để bác giúp cháu đánh bột” bác giúp việc đi lại giúp Ryan làm bột
Khoảng 30 phút sau chiếc bánh phô mai thơm phức lan tỏa khắp ngôi nhà.
“Xong rồi, nó thơm quá” bác giúp việc nói
“Bác nghĩ ngơi đi, hôm nay cháu sẽ ăn chiếc bánh này bác khỏi nấu đồ ăn cũng được” Ryan nhìn bác giúp việc mỉm cười
“Được rồi. Cậu lên với cô Eun Ji đi. Chắc cô ấy cũng muốn coi cậu làm gì cho cô ấy đấy?” bác giúp việc rất hiểu rõ Ryan, từ lâu bác coi Ryan như là con mình vậy đó. Ryan chỉ mỉm cười rồi đi vào phòng nó
Nhìn nó ngủ mà Ryan như tức điên, thấy nó im lặng như thế anh không chịu nổi. Lúc trước nó là cô gái nghịch ngợm lại rất vui tính. Anh muốn thấy nó trở về như lúc trước chứ không phải im lặng như hiện giờ. Anh không thích chút nào!
“Eun Ji! Em nhìn xem anh nấu món em thích nè” Ryan cầm chiếc bánh đi lại ngồi lên giường nhìn nó
“Em thèm phải không?” Ryan nhìn nó
“Thơm thiệt. Em muốn ăn thì tỉnh dậy đi không anh sẽ ăn hết nó đấy” Ryan cười
“Em không tỉnh dậy à. Vậy anh sẽ ăn nó đấy” Ryan nhìn nó rồi cúi xuống chiếc bánh lấy một miếng bỏ vào miệng rồi nhai. Vừa nhai vừa cảm thấy ngon
“Ngon lắm đó. Em ăn không đây là món ăn làm đó. Chưa có cô gái nào được ăn đâu nha” Ryan lấy tay vuốt mái tóc của nó ra khỏi đôi mắt
“Em xem, miệng em nó còn thành thật hơn em đó, rõ ràng nó rất thèm mà, em tỉnh dậy ăn đi chứ” Ryan để tay lên miệng nó
“Nó thật mềm”
…..Quay lại quá khứ…..
“Anh hai ơi! Anh Ryan bắt nạt em kìa” nó chạy lại chỗ anh hai mình mếu máo
“Ryan sao? Em đừng chơi với Ryan nữa chơi với anh nè” Kang Suk ôm lấy em mình
“Anh đó nha. Chọc em suốt ngày à” nó nhìn anh hai nó, gương mặt tức giận
“Nè! Cậu cũng ở đây sao?” Ryan đang đuổi theo nó thì thấy nó chạy lại chỗ Kang Suk nên đi thong thả lại
“Sao cậu ăn hiếp em mình vậy?” Kang Suk nhìn Ryan mà trách, nó cũng ùa theo lè lưỡi trêu
“Em nói rồi mà. Anh đừng chọc em nữa nghe chưa không thì ăn sẽ….” nó giơ tay lên cổ mình, lấy tay xẹt ngang qua cổ ám hiệu rằng sẽ chết đó
“Cậu cứ bệnh vực Alex suốt. Mình chỉ đi với Kang Mi một tí thôi mà em ấy ghen chạy lại chọi bọc nước vô mặt mình chứ” Ryan giơ bọc nước mà nó chọi ra, nó chỉ gãi đầu
“Cũng may là thân thể mình tốt chứ không ướt như chuột lột rồi” Ryan nhìn nó cười, chọi bọc nước lại cho nó, nó nhanh tay chụp lại
Kang Suk đang tức giận nhìn em gái của mình
“Em đó. Thật là con nít mà” Kang Suk nhìn nó rồi bỏ đi
“Nè! Anh hai, đừng giận em nữa’’ nó định chạy theo thì Ryan nắm lấy tay, kéo nó lại ôm nó vào người
“Anh làm gì đó, thả tôi ra” nó đang cố gắng giãy giụa nhưng không sao thoát ra được
“Em im chút đi. Cứ như thế này anh biết phải làm sao?” Ryan đặt nụ hôn trên má nó khiến nó bất ngờ
“Anh dám sao?” nó cô gắng lấy chân đạp vào chân Ryan để thoát ra nhưng không ngờ lại trúng chỗ hiểm của Ryan khiến Ryan như sắp khóc. Nó thoát ra khỏi bàn tay của hắn, gương mặt nở nụ cười
“Coi anh còn dám nữa không?” nó lè lưỡi rồi chạy theo anh mình
“Em được lắm. Anh không tha cho em đâu” Ryan nhìn bóng nó khuất dần mà tức
………
“Em lúc đó thiệt là quá đáng đó nha. Làm anh đau muốn chết lại còn cười anh nữa chứ” Ryan nhìn nó nằm trên giường mà đau đớn
“Em đó! Em đừng bỏ anh một mình được không? Anh nhớ em lắm đó. Tỉnh lại đi” Ryan nắm lấy tay nó, đặt lên nụ hôn thể hiện tình cảm của anh rằng cho nó. Ngón tay của nó có chút động đậy khiến Ryan vui lên
“Em tỉnh rồi sao?”
Ryan đặt tay lên gương mặt nó thúc giục nó tỉnh lại
“Em tỉnh lại rồi phải không?”
“Tỉnh lại đi đừng bỏ anh mà được không?”
Đôi mắt nó có chút chớp khiến Ryan càng vui thêm
“Em tỉnh thiệt rồi” Ryan ôm lấy nó vui vẻ cười
I wonder how,
I wonder why,
I wonder where they are,
The days weve had,
The songs weve sang together
And oh my love,
Im holding on forever,
Reaching for a love that seems so far
(MY LOVE-WESTLIFE)
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
16 chương
22 chương
33 chương
114 chương
180 chương