Vương quốc màu xám
Chương 39
Cho tới tận khi Tần Thái đưa tiểu tổ ra ngoài làm nhiệm vụ về, Sa Ưng cũng chưa thấy đâu. Tần Thái sắp xếp cho tổ viên xong, nhìn họ ăn cơm rồi ngủ, mới yên tâm quay về phòng mình.
Thời gian này Tranh Phong cùng Xích Vũ đã thích ứng với chỗ này, mặc dù không tự do, nhưng không cần phải lo cái ăn chỗ ở, không bị người khác bắt nạt, nên bọn chúng tương đối hài lòng.
A Tử và Lục Châu sớm quen rồi nên không có trở ngại gì lớn. Hiện nay người thừa năng lượng nhất trong tổ là Bạch Chỉ, cô ta nhiệt tình thoải mái, bình thường thích giúp đỡ mọi người xung quanh, nên quan hệ với người trong tổ không tệ.
Tần Thái làm theo hướng dẫn, phân loại tóc mà tổ viên nộp cho mình, ghi chú cẩn thận, như thế khi giao nộp về Thông Dương quán, Đàm Tiếu và chị Hồng sẽ tính nghiệp vụ cho họ, cuối cùng là tính thành tiền lương.
Đang bận, thì bên ngoài có người vào. Tần Thái nghe tiếng bước chân biết là Sa Ưng, dột nhiên lại nghĩ đến những tấm hình của chị Hồng tối qua, mặt cô đỏ bừng.
Sa Ưng cũng vào nhìn cô một cái, thấy vậy còn tò mò hỏi: “Nghe thấy tôi về, cô đỏ mặt gì?”
Tần Thái nghe hỏi mặt còn đỏ hơn, “Cút!!”
Sa Ưng phá lên cười thành tiếng, không trêu cô nữa: “Hôm nay không có chuyện gì chứ?”
Tần Thái cúi đầu không nhìn anh ta; “Ừ.”
Cô vừa gội đầu, mới sấy khô một nửa, lúc này thả tóc ngang vai, trên người lại mặc bộ quần áo ngủ kiểu búp bê màu hồng nhạt. Cô không sơn móng tay, không đeo khuyên tai, tẩy bỏ lớp son phấn nhìn cô vô cùng thanh khiết giông như nữ sinh trung học.
Sa Ưng đưa cho cô một thỏi son, “Chị Hồng cho cô.”
Tần Thái ngẩn ra, rồi đón lấy. Thứ đó cũng toàn viết tiếng Anh, cô không biết giá.
Nhưng cô biết đó là một cách lấy lòng, cũng là lời cảnh cáo: Tự mình biết là được, đừng lắm mồm.
Lòng nặng nề, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, Tần Thái vuốt vuốt thỏi son: “Nhưng tôi chẳng có đồ gì tặng lại chị ấy.”
Sa Ưng khẽ cười một tiếng, quay người đi về phòng mình.
Ngủ không được bao lâu, Tần Thái phát hiện ra có người lén lút ra khỏi phòng. Cô còn chưa ngủ say hẳn, nhìn ra ngoài cửa, là Bạch Chỉ. Cô ta đi đâu? Từ phòng họ ra, chỉ có hai phòng, một là của Tần Thái, hai là của Sa Ưng.
Giờ này cô ta lén lút ra ngoài, không phải đi tìm Tần Thái thì đương nhiên là tìm Sa Ưng rồi.
Cô ta vào phòng Sa Ưng rất lâu không thấy ra, Tần Thái vừa bực vừa buồn cười: còn kêu vết thương chưa khỏi, vừa nhìn thấy phụ nữ là tinh thần hăng như gà chọi.
Tối qua vừa cùng chị Hồngcả ngày không đủ, vừa về đã lại
Ngày nào cũng ‘uống rượu’ như thế, không bị trúng độc mà chết lạ.
Hơn bốn mươi phút sau, Bạch Chỉ lại lén lút đi ra. Tần Thái vừa buộc tóc xong, không lâu nữa Thông Dương quán sẽ cho người mang đồ dùng hàng tháng tới, khi ấy đưa cho người đó mang về hộ là được.
Còn cả tiền xe cũng phải thanh toán, nên cô ngồi dậy để sắp xếp hóa đơn.
Đang dùng băng dính hai mặt để dính, đột nhiên QQ nhảy liên hồi. Tần Thái vừa xin lại số QQ mới, là QQ dành cho công việc, cô mới chỉ add ba người, một là Đàm Tiếu, một là chị Hòng, người còn lại là Sa Ưng.
Vừa mở ra thấy Sa Ưng gửi tin nhắn: “Ngày mai tôi đưa cả tổ đi tăng ca.”
Tần Thái bĩu môi, cô gõ máy tính chậm, chỉ đáp lại rất đơn giản: “Hừ”
Sa Ưng không trả lời cô, phòng anh ta đã tắt đèn, có lẽ ngủ rồi. Tần Thái còn đang dính hóa đơn lên bảng thanh toán, thấy sắp xong, đột nhiên QQ lại vang lên. Cô mở ra, là một yêu cầu kết bạn, bên trên chỉ ghi hai chữ: Thông gia.
Mắt Tần Thái trợn tròn: Ông ta.add QQ của cô làm gì?
Cũng chỉ là QQ để làm việc thôi, add cấp trên của mình, là hợp tình hợp lý chứ?
Tần Thái click chấp nhận.
Phía bên kia Thông gia rất nhanh gửi cho cô một tin nhắn: “Chưa ngủ à?”
Tần Thái thật thà trả lời: “Đang sắp xếp hóa đơn, ngày mai nhờ Tiểu Hải mang về.”
Tiểu Hải là chân chạy vặt ở Thông Dương quán, nếu nhất định phải có chức danh, thì gọi là liên lạc, chuyên phụ trách liên lạc giữa Thông Dương quán với bên ngoài.
Thông Dương Tử chỉ điềm đạm hỏi một câu, Tần Thái nói chuyện với ông ta vẫn rất thận trọng: “Thông gia, ngài còn chuyện gì nữa không?”
Tần Thái không nhìn thấy vẻ mặt của người kia, Thông Dương Tử chỉ đáp: “Không”
Tần Thái thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tôi ngủ đây, tạm biệt Thông gia”
Bên kia gửi ra một loạt chấm chấm () Tần Thái không biết như thế là đồng ý hay phản đối, đợi mãi không thấy ông ta nói gì nữa, bèn out khỏi QQ.
Hôm sau là thứ bảy, Sa Ưng đưa tiểu tổ đi tăng ca thật. Thời gian tăng ca không phân sáng tối, mười hai giờ hơn họ xuât phát. Tần Thái vui mừng vì được rảnh rỗi, lúc này mới quay lại căn phòng mình đã thuê.
Căn hộ cô thuê có một phòng khách một phòng ngủ, lần trước sau khi đối phó với Bạch Lộ xong, vẫn luôn để trống. Đàm Tiểu xử lý rất sạch sẽ, không những cảnh sát không tới, mà ngay cả hiện trường cũng được thu dọn không còn hạt bụi nào.
Tần Thái đứng giữa phòng, đóng hết cửa vào, không bật điện.
Cái chết của Bạch Lộ cứ lần lượt xuất hiện trong đầu cô hết lần này tới lần khác, hình ảnh ngày hôm đó lại xuất hiện. Sau gáy thấy lạnh, lưng cũng lạnh, người bắt đầu nổi da gà. Tần Thái biết mình sẽ sợ, nhưng cô vẫn nhất định giữ nơi này lại.
Để luyện độ bạo gan sao?
Cảnh tượng đó không ngừng tái hiện đi tái hiện lại trong não, từng chi tiết từng hình ảnh rất rõ ràng, Tần Thái nhắm mắt ngồi xuống giữa phòng, bắt đầu luyện công. Lúc nhập định tâm phải tĩnh, ban đầu tâm cô rối loạn, căn bản không thể bình tĩnh được. Cô chỉ lẳng lặng niệm Tâm pháp khẩu quyết, không ngừng bái thần tiên bốn phương tám hướng.
Hai tiếng sau, sự hỗn loạn trong lòng cô lắng xuống, cô bắt đầu nhập định.
Làm sao để khắc phục được nỗi sợ hãi tịch tụ trong lòng?
Tần Thái không học tâm lý học, cô không biết. Cô chỉ dùng cách ngốc nghếch nhất, lấy độc trị độc. Sau khi tập trung tư duy cao độ, những kí ức về Bạch Lộ biến mất, cô bắt đầu không còn biết gì tới xung quanh và không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Thứ duy nhất cô ghi nhớ là tâm pháp.
Tần Thái tỉnh lại sau khi nhập định, đã hơn tám giờ tối. Bụng đói reo ùng ục, Tần Thái xuống nhà, đi tới bến xe bus gần đó, ngồi xe về kí túc.
Về kí túc vừa đúng chín giờ, Bạch Chỉ tới tìm cô: “Chị Lam, đây là nghiệp vụ ngày hôm nay, còn cả hóa đơn xe nữa, em đã làm xong cả rồi.”
Tần Thái gật gật đầu, tiện tay nhận lấy. Cô ta đúng là một cô gái rất cẩn thận, phân loại tóc, và hóa đơn xắp xếp rất ngay ngắn.
Tần Thái nhận xong không cần phải làm gì thêm nữa, có thể giao thẳng cho Tiểu Hải.
Tần Thái cảm thấy hơi lạ, nhưng không hiểu mình thấy lạ điều gì.
Thành tích nghiệp vụ của Bạch Chỉ càng ngày càng tốt, cư xử lại nhiệt tình, dần dần ngay cả Tiểu Hải mỗi lần tới kí túc cùng tìm cô ta nói chuyện một lát, đương nhiên toàn nói những chuyện gì màcô không quan tâm nổi.
Do tần suất tới tiểu tổ của Tiểu Hải ngày một dầy, ngay cả Sa Ưng cũng trêu: “Hay là chúng ta đổi vị trí đi, cậu đến làm người quản lý tiểu tổ này cho xong.”
Tiểu Hải mới hai tư hai lăm, vừa tốt nghiệp đại học được một năm, còn chưa mặt dày được như Sa Ưng: “Em.anh Sa Ưng, anh đừng trêu em nữa.”
Dần dần, Tần Thái bắt đầu hiểu ra mình thấy lạ ở chỗ nào. Bạch Chỉ trong tổ quan hệ với với Lục Châu và A Tử ngày một tốt, ngay Tranh Phong và Xích Vũ cũng coi cô ta như chị gái, tần suât cô ta vào phòng Sa Ưng ngày một nhiều. Tiểu Hải tới truyền đạt việc ở Thông Dương quán cũng đều do Bạch Chỉ nói lại cho Tần Thái biết.
Giờ mỗi lần đi làm nhiệm vụ, đám lười biếng Lục Châu đều theo thói quen đưa tóc của ‘con mồi’ cho Bạch Chỉ, rồi lại do Bạch Chỉ giao lại cho Tần Thái. Còn Bạch Chỉ trước khi giao cho cô luôn phân loại đàng hoàng, sắp xếp trật tự, thỉnh thoảng Tiểu Hải tới, cô ta còn đưa thẳng cho Tiểu Hải.
Đối với Tần Thái, cô ta không có chỗ nào để chê trách, vẫn ngày ngày ngọt ngào gọi chị Lam.
Nhưng Tần Thái thấy rất không thoải mái: Có phải cô bị. trở thành tổ trưởng bù nhìn rồi không?!
Nhưng Bạch Chỉ lại thấy tất cả đều là đương nhiên, thỉnh thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ, căn bản không cần Tần Thái đi cùng, cô ta chỉ gọi Sa Ưng, Sa Ưng sẽ đưa cả tổ xuất phát.
Nếu bảo cô không để ý thì là nói dối. Tần Thái thấy mình bị người ta phớt lờ tới nghiêm trọng. Nhưng nếu tức giận, thì không biết mình tức giận điều gì.
Cảm giác bị người khác phớt lờ thật không dễ chiu, trước kia Tần Thái đều mong đến thứ bảy để được nghỉ, nhưng thời gian này cô có thể nghỉ ngơi nhưng lại như kiến bò trong chảo.
Cuối tháng, họp tổng kết, Tiểu Hải thông báo với Tần Thái: “Thông gia nói đưa Bạch Chỉ theo.”
Bạch Chỉ là tổ viên xuất sắc tháng này, nhưng nếu tổ trưởng chưa đề cử, sao có thể trở thành tổ viên xuất sắc?
Về sau, Tần Thái cuối cùng cũng đã hiểu ra nguyên nhân: Tiểu Hải họ Đàm, gọi là Đàm Hải, là em ruột của Đàm Tiếu.
Lần họp tổng kết đó, người mát mặt nhất là Bạch Chỉ. Bộ dạng vui vẻ thoải mái lên nhận thưởng và nói lời cảm ơn mọi người đó để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng những người có mặt trong cuộc họp, cả hội trường vỗ tay không ngớt.
Tần Thái cũng vỗ tay, lúc tới lượt cô phát biểu, cô nói mình rất vui vì có một tổ viên xuất sắc như thế.
Khi nói câu này cô nhìn chị Hồng, chị Hồng cúi đầu nghịch di động, chẳng tỏ vẻ vui hay không vui
Đây là lần đầu tiên Tần Thái thấy mình giả tạo, thực ra không vui, không vui chút nào cả. Cô đưa Bạch Chỉ lên xe, lại cảm thấy mình như thế không đúng, dù sao một người có năng lực là chuyện tốt. Giao tế cũng là một loại khả năng.
Cô đang ghen tị với Bạch Chỉ ư?
Tại sao lại ghen tị với cô ta, tển thế giới này những người mạnh hơn cô giỏi hơn cô rất nhiều, lẽ nào gặp ai cũng đố kị ghen tuông?
Nhưng cô không vui lên được. Khi công việc của mình bị cấp dưới tiếp quản hoàn toàn, có cảm giác trong tổ sự có mặt của cô là thừa, cô nhận lương mà hổ thẹn.
Mỗi lần Tiểu Hải đến, là ở lại hơn tiếng đồng hồ, anh ta vừa đi Bạch Chỉ sẽ sang phòng Sa Ưng ‘báo cáo công việc’, Bạch Chỉ còn bận hơn Tần Thái.
Tần Thái tự làm công tác tư tưởng cho mình: đừng nghĩ lung tung, làm tốt công việc đi.
Tần Thái cố gắng nỗ lực vì tiểu tổ, lần nào đi làm nhiệm vụ cũng đích thân đưa đi, chuyện gì cũng tự tay làm. Nhưng cô vẫn không băng Bạch Chỉ. Ví dụ khi Sa Ưng chơi game, cô ta có thể không do dự mà chui vào lòng Sa Ưng, thì thầm nói chuyện với anh ta.
Tần Thái cảm thấy hơi tự ti, tự ti xong thì lại thấy hơi bực bội: Ít nhất cho tới bây giờ, cô vẫn là cấp dưới của tôi, là thuộc hạ của tôi.
Có thể giữ lại cho tôi chút thể diện, và một chỗ dung thân không?
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
16 chương
109 chương
25 chương
87 chương
27 chương