Vương quốc màu xám
Chương 38 : Ẩn tình
Ngày hôm sau, họ đi làm nhiệm vụ ở công viên Hương Hồ.
Tần Thái dạy Bạch Chỉ làm quen với quy trình, Bạch Chỉ rất thông minh, chỉ cần nói vài câu đã hiểu mục đích tồn tại của tổ chức này. Cô ta nhận nhiệm vụ ngay ngày hôm đó, giác ngộ cao hơn Tần Thái ngày trước nhiều.
Tần Thái dựa vào bức tượng đồng, nhìn họ thuê người, vô cùng nhàn nhã.
Sa Ưng đi dạo bên hồ, gần đây anh ta rất rảnh rỗi, thời gian đi làm như một thú vui.
Ngoài cửa công viên đột nhiên vang lên những tiếng huyên náo, một tổ khác đã có chuyện.
Giám sát của Trật Tự đặt tai mắt trong tổ đó, bọn họ đã bắt được một tổ trưởng thuộc tuyến ba.
Đối với giám sát của Trật Tự mà nói, tổ trưởng là một con cá lớn: Họ có thẻ hội viên của Nhân Gian, biết cách liên lạc và các trạm liên lạc của tổ chức. Biết rõ hồ sơ của cấp trên mình.
Biệt hiệu của người tổ trưởng đó là gì Tần Thái không biết, cho dù là cùng ở một tuyến, thì số người gặp nhau có thể gọi biệt hiệu ra cũng rất ít. Đó là một người con gái, diện mạo nhìn tầm hai lăm hai sáu tuổi, lúc này đã bị hai giám sát của Trật Tự bẻ quặt cánh ta sau và đè nghiến xuống đất.
Quản lý của tổ đó đã gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng Tần Thái cho rằng hi vọng rất thấp: Lúc này đã gần sáng, không biết lúc nào cảnh sát mới đến. Có lẽ không kịp cứu người.
Cô nhìn về phía Sa Ưng, Sa Ưng cũng đang nhìn cô. Sau giám sát của Trật Tự lần trước còn không bắt được Sa Ưng, nên tổ giám sát của Trật Tự vô cùng bực tức. Mấy hôm nay bọn họ tung hết sức ra để truy tìm càn quét, số giám sát xuất hiện ở công viên lúc này đã là bốn người, không biết còn bao người đang nấp trong bóng tối?
Tổ trưởng bị bắt cũng nhìn thấy Tần Thái, rơi vào tay giám sát của Trật Tự chắc chắn lành ít dữ nhiều. Trong ánh mắt của cô gái bất giác để lộ ánh nhìn cầu cứu. Tần Thái do dự, nhưng vết thương cũ của Sa Ưng còn chưa lành hẳn, nếu cô khinh suất manh động, rất có khả năng sẽ làm liên lụy tới tổ của mình.
Đành thấy chết không cứu vậy….. haizz.
Cô đang trầm ngâm, đột nhiên có người chạy tới: “Các người đang làm gì vậy?”
Là Bạch Chỉ!
Sa Ưng thoáng chau mày, anh ta cũng không ngờ Bạch Chỉ lại dám gây chuyện khi chưa có lệnh của tổ trưởng, đành lẳng lặng áp sát lại gần để quan sát tình hình.
Bạch Chỉ cũng đã có kế hoạch của mình: Cô ta cho rằng ở đây có hai người quản lý, cho dù Tần Thái không ra tay, thì thêm cô ta nữa là đã được ba người, đối phó với bốn giám sát của Trật Tự vẫn không tới mức lép vế quá.
Giờ đang là nửa đêm canh ba, giết bốn giám sát kia đi, thần không biết quỷ không hay.
Nhưng cô ta vừa lại gần, thì từ bốn phía xuất hiện thêm bảy tám người nữa, toàn là giám sát của Trật Tự. Lần trước Sa Ưng chạy mất khiến bọn họ ngượng quá hóa giận, lần này chắc chắn họ đã có chuẩn bị, đề phòng.
Sa Ưng thấy vậy, nhất thời cũng không dám manh động. Bạch Chỉ lúc này mới lo lắng, lòng bàn tay Tần Thái rịn mồ hôi, nhưng vẫn sải bước đi về phía đó: “Ai là tổ trưởng tổ giám sát?”
Mấy giám sát kia đột nhiên ngẩn ngơ, ngay cả người đang chuẩn bị trói Bạch Chỉ lại cũng dừng tay: Sao người này (Tần Thai) lại biết họ (Trật Tự)?
Ánh mắt Tần Thái lạnh lùng nhìn quanh, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng giọng vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ai cho phép các người làm nhiệm vụ ở đây?” tốt xấu gì cô cũng được làm Tiên Tri mấy tháng, đối với tình hình trong Trật Tự, cô vẫn nhớ. Lúc này mấy người giám sát kia mới như bừng tỉnh: “Cô là ai?”
Tần Thái chầm chậm bước lại gần, nhờ ánh đèn thấp thoáng trong công viên, mọi người đều nhìn rõ một chiếc bình nhỏ màu xanh cô đang cầm trên tay. Mấy người giám sát kia bắt đầu căng thẳng: “Đứng lại, cô là ai?”
Tần Thái nhìn Bạch Chỉ ra hiệu, Bạch Chỉ mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô ta mím mím môi, thận trọng giật lùi về phía Tần Thái. Tần Thái thần sắc bình thản nhưng lại nói như có ý thâm sâu: “Tôi là Hà Ảnh Thu, mắt của thiếu gia không tốt, Lã gia nói chỗ này linh khí vượng, giờ Tí là giờ âm dương giao nhau, nếu lấy sương ở đây để sắc thuốc cho thiếu gia, sẽ có hiệu quả cao.”
Cô ăn nói đĩnh đạc, mấy giám sát của Trật Tự mặt biến sắc: Lã gia, không lẽ là trưởng lão của Trật Tự: Lã Liệt Thạch?
Tần Thái không có ý định nói rõ, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy người giám sát vẻ mặt đang kinh hoàng nghi hoặc trước mắt nói tiếp: “Tổ trưởng tổ giám sát đâu? Nửa đêm canh ba, sao lại gây chuyện ở đây?”
Một người bước ra, thái độ vẫn có chút hoài nghi: “Cô nói cô là Lã phu nhân, có gì làm chứng?”
Tần Thái bước lên vài bước, cho hắn một cái bạt tai rất mạnh khiến hắn phải giật lùi về phía sau một bước. Chuyện này kể ra thật nực cười, hồi cô còn được tôn làm Tiên Tri, còn là nữ chủ nhân của Trật Tự, lúc nào cũng thận trọng, sợ xung đột trong lời nói.
Giờ cô đã là trọng phạm của Trật Tự, còn bị truy đuổi như chó không nhà, vậy mà cô lại đột nhiên nổi điên, tức tối cho tổ trưởng tổ giám sát một cái bạt tai.
Xung quanh im lặng tới mức nghe được tiếng lá rơi, Tần Thái đoán không sai, những người này chưa từng gặp Lã Liệt Thạch, nhưng chuyện Lã Liệt Thạch có một cô vợ trẻ trung và một người con trai bị mù thì ai cũng biết: Tin tức ngoài lề về lãnh đạo, ở đâu cũng là đề tài bàn tán sôi nổi.
Lã Liệt Thạch vốn quản rất chặt cô vợ trẻ của mihf, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị cắm sừng. Mấy kẻ thấp cổ bé họng như họ làm sao có cơ hội được gặp?
Cô vợ trẻ của Lã Liệt Thạch tên Hà Ảnh Thu, cho dù bọn họ có điều tra, cũng không giám tới gặp Lã Liệt Thành kiểm chứng.
Cái bạt tai này khiến tổ trưởng tổ giám sát hoa mắt chóng mặt, hắn vội vàng khom lưng xuống: “Phu nhân, là tiểu nhân đã mạo phạm. Nhưng đêm khuy sương dầy, phu nhân không nên ăn mặc phong phanh thế này ra ngoài, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu….”
Ánh mắt Tần Thái cao ngạo: “Không cần mấy người giáo huấn tôi, mau cút!”
Tổ trưởng tổ giám sát cúi người còn định nói thêm gì nữa, Tần Thái quay người lại, đi về phía Bạch Chỉ.
Sa Ưng nhanh chóng đi theo, hạ giọng hỏi: “Đi à?”
Tần Thái đi rất chậm rãi, “Không, tối nay bọn chúng không bắt được người sẽ không thôi, xung quanh nhất định còn mai phục.”
Cô đia tới bên cạnh vườn hoa trong công viên, tiếp tục cầm chiếc bình nhỏ màu xanh, nho nhã thu thập những giọt sương trên cánh hoa.
Đám giám sát kia đâu còn giám nói gì nữa, lập tức kéo tổ trưởng của Nhân Gian lên xe. Cô gái đó bỗng dưng hét lên: “Đừng tin cô ta, cô ta là tổ trưởng của một tổ khác, tôi biết cô ta!!”
Cô ta tức giận vì Tần Thái không chịu ra tay cứu giúp, nên quyết tâm kéo bằng được Tần Thái vào chuyện này. Mấy giám sát kia nghe thế, lập tức đuổi theo.
Nhưng cách đó không xa, Tần Thái đang ngồi xổm giữa những khóm hoa hứng sương, đám người trong Trật Tự anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai dám xông lên trước. Tổ trưởng tổ giám sát vừa ăn một cái bạt tai, mặt vẫn còn sưng vù.
Tần Thái giơ chiếc bình đã hứng được một nửa nước sương lên đèn soi, cuối cùng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Tổ trưởng tổ giám sát gật đầu khom lưng không chút tự nhiên: “Không có gì không có gì, chỉ muốn hỏi xem phu nhân còn dặn dò chuyện gì khác nữa không?”
Tần Thái tiếp tục cúi đầu, hứng những giọt sương trên lá hoa vào lọ, “Tôi thấy anh như muốn tôi đi cùng các anh một chuyến thì phải?”
Cô giơ tay về phía Sa Ưng, Sa Ưng ngẩn người, Tần Thái tiếp tục nói: “Chuyện này cũng không có gì lạ, có điều nếu tối nay tôi về muộn, chỉ e Liệt Thạch sẽ lo lắng.”
Sa Ưng đột nhiên móc di động từ trong người ra, đưa cho Tần Thái. Tổ trưởng tổ giám sát thấy thế, đâu dám để Tần Thái gọi điện, lập tức gật đầu khom lưng: “Không dám không dám, không dám làm phiền phu nhân.” Hắn quay người biến mất rất nhanh, hét lớn: “Còn không mau đi.”
Tần Thái chẳng thèm quay đầu lại, “Im lặng mà đi, đừng gây ồn ào.”
“Vâng vâng….làm phiền phu nhân…..” tổ trưởng tổ giám sát gật đầu như gà mổ thóc, cuối cùng mười mấy giám sát lên ba chiếc xe công vụ, tổ trưởng Nhân Gian bị bắt cũng bị áp tải lên xe, không dám ho he một tiếng, quả nhiên im lặng mà đi.
Lên xe rồi cô gái thuộc Nhân Gian đó vẫn còn hét: “Các người là đồ ngốc, bị lừa hết cả rồi!” tổ trưởng tổ giám sát nhét một chiếc găng tay dùng để lái xe vào miệng cô ta, rồi rón rén đóng cửa, lái xe rời đi.
Tần Thái mồ hôi ròng ròng, ném chiếc lọ trên tay đi, Sa Ưng nhìn chiếc lọ: thuốc bổ sung can xi và kẽm, do xưởng Ha Diệp Lục sản xuất, lọ màu xanh.
Lúc này Tần Thái mới quay lại mắng Bạch Chỉ: “Lần sau không được tự tiện hành động.”
Bạch Chỉ cũng sợ một phen mất vía, lúc này hơi ấm ức: “Tôi cũng đâu biết lại có nhiều giám sát như thế.”
Sa Ưng không muốn nói nhiều: “Chỗ này không thể ở lâu, mau đi thôi.”
Cuối cùng tiểu tổ chẳng làm được nhiệm vụ, sau khi rời khỏi công viên, Tần Thái lập tức báo cáo với chị Hồng chuyện tổ trưởng một tiểu tổ khác bị bắt.
Chị Hồng nghe điện xong, mỉm cười nói với Tần Thái: “Làm tốt lắm.”
Tần Thái biết chị Hồng rất hài lòng: Chuyện này nếu cô báo cáo trực tiếp với Thông gia, chắc chắn cô sẽ đắc tối với chị Hồng.
Mặc dù bây giờ chị Hồng không phải cấp trên trực tiếp của cô, và chức vị của Thông gia cao hơn. Nhưng bây giờ chị Hồng ở bên cạnh Thông gia, có thể sẽ thì thầm bên gối. Nói một cách khác thì là, chị ta không phải sếp trực tiếp, nhưng còn có thể quyết định sự sống chết của Tần Thái hơn cả sếp trực tiếp.
Không biết do đâu, mà chuyện tổ trưởng bị bắt khong ảnh hưởng tới Thông Dương quán. Tất cả vẫn như bình thường, cấp trên không hề có ý yêu cầu các tiểu tổ khác phải thận trọng khi đi làm nhiệm vụ.
Sa Ưng đang tắm, Tần Thái dựa vào vách kính của nhà tắm, vẫn không thể hiểu được: “Chúng ta không cần phải rút lui ư?”
Bên trong vọng ra tiếng nước và tiếng Sa Ưng: “Ngủ đi, không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu.”
Tần Thái lắc đầu, hễ nghĩ đến mười mấy giám sát vừa rồi là cô lại toát hết cả mồ hôi, tiếng nước trong nhà tắm im bặt, Sa Ưng đột nhiên nói một câu: “Tôi còn tưởng cô sẽ yêu cầu tôi cứu cô ta.”
Tần Thái thoáng ngẩn người, sau đó đáp thản nhiên: “Nhưng vết thương của anh còn chưa lành hẳn.”
Sa Ưng cười: “Tôi có thể hiểu thành, cô đang quan tâm đến tôi phải không? Tổ trưởng của tôi?”
Mấy hôm nay Tần Thái đã quen với cái kiểu trêu chọc đó của Sa Ưng, nên không để ý. Cô ngồi xuống trước máy tính của anh ta: “Tôi cần phải quan tâm tới anh, nếu không anh mệt rồi ốm ra đó, một mình tôi quản lý tổ, chẳng phải sẽ mệt chết à?”
Đang nói, cô thấy QQ của Sa Ưng nhảy ra. Tiện tay bấm mở, Tần Thái ngẩn người tại chỗ; là chị Hồng. Gửi cho Sa Ưng một tập ảnh toàn tự chụp, có mấy cái ảnh chỉ mặc nội y. Nội y chị ta mặc cái nào cũng đầy gợi cảm, có cái thẩm chí chỉ che được mấy núm cần che nhỏ xíu trên người.
Quần lót bằng ren, Tần Thái nhìn mà đỏ bừng cả mặt.
Bên dưới còn gửi thêm một câu: “Anh thấy bộ nào đẹp? Ngày mai em mặc cho anh ngắm được không?”
Tần Thái hận tới mức chỉ muốn khoét mắt mình ra: Làm thế nào bây giờ, tôi có thể coi như không nhìn thấy được không?
“Ngồi ngẩn ra đó làm gì?” Sa Ưng hỏi vọng ra, Tần Thái như không nghe thấy. Thì ra chị Hồng, tới giờ vẫn còn với Sa Ưng….
Nếu cô không ngồi đây, Sa Ưng tắm xong đi ra nhìn thấy, liệu có….làm cái trò ấy…..ngay tại chỗ không…
Sa Ưng tắm xong đi ra, nhìn thấy Tần Thái đỏ mặt tía tai đứng ngẩn ra trước máy tính của mình, đột nhiên buồn cười: “Cô giúp tôi cãi nhau với ai rồi?”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, Tần Thái lại ôm mặt bỏ chạy.
Sa Ưng vừa lau đầu vừa ngồi xuống trước máy tính, ngay sau đó anh ta biết Tần Thái nhìn thấy cái gì. Những bức ảnh đó đẹp tới hồn siêu phách lạc, cho dù có Tần Thái ở đây, thì anh ta vẫn ngây ngất trả lời: “Đều thích.”
Chị Hồng nhanh chóng gõ lại: “Tham lam.”
Ngày hôm sau, Sa Ưng nghỉ phép, không quay về ký túc.
Tần Thái nhớ đến những bức ảnh tự sướng cùng lời nhắn của chị Hồng tối qua, mặt vẫn đỏ bừng bừng: Sa Ưng đi đâu, lòng cô thừa biết.
Nhưng chị Hồng chẳng phải cùng Thông gia….có quan hệ đó sao, Sa Ưng và chị Hồng như vậy, không sợ Thông gia biết ư?
Tần Thái không sao hiểu nổi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
34 chương
94 chương
66 chương