Cực Phẩm Thái Tử Phi
Chương 1 : Đừng nhúc nhích, mẹ kiếp!
Khúc Dạo Đầu
Một buổi chiều nhàn tản, một đại sảnh rộng lớn, một chữ “Nghĩa” với nét bút mạnh mẽ, hiên ngang, cộng thêm một đám sơn tặc đang ngồi ngáp.
Bạn không hề nhìn lầm đâu, đúng là sơn tặc, đây chính là trại sơn tặc, tên là Thần Phong trại, nằm ngay tại biên giới nước Đại Tấn, cách huyện An Dương một trăm dặm. Tính cả trại chủ và tất cả tặc nhân gồm hai mươi bảy người, Thần Phong trại trong giới sơn tặc có tiếng tăm lừng lẫy, nguyên nhân nổi danh không phải vì thực lực hùng hậu, mà là vì Thần Phong trại gặp chuyện đều nói đến chữ “Nghĩa”, đối với huynh đệ trong sơn trại thì không cần phải nói đến chữ này, mà ngay cả đối với những con dê béo đang đợi làm thịt cũng không giết sạch, khẩu hiệu của bọn họ là: Hôm nay lưu lại một đường lui, ngày khác sẽ gặp điều tốt!
Loại tác phong này khiến cho rất nhiều người đang định dấn thân vào sự nghiệp làm sơn tặc rất khinh thường, chẳng thèm để ý, cho nên sơn trại thành lập đã hơn mười năm, từ lúc ban đầu có mười tám vị huynh đệ cũng chỉ tăng được có hai mươi bảy người mà thôi.
Lúc này trại chủ của Thần Phong trại là Phó Du Nhiên đang ngồi ngay ngắn giữa sảnh, dưới tấm hoành phi “Trung Nghĩa Đường”, nghe Tự tượng đọc to tờ “Đại Tấn thời báo” mới ra lò.
“… Đạt đuợc một thỏa thuận hữu nghị chung giữa hai nước, hai nước Tấn, Sở vĩnh viễn không khai chiến… Dưới đây là dự báo thời tiết, ở phía Nam nước Ngụy…”
Sau khi lén ngáp một cái, Phó Du Nhiên phát hiện ra các huynh đệ hoàn toàn không để tâm tới việc nghe đọc báo, không khỏi gõ gõ chiếc bàn, nhìn một đám như sực tỉnh trong mộng, Phó Du Nhiên lười biếng nói: “Tập trung tinh thần.”
Sơn tặc A vươn vai, duỗi lưng nói: “Trại chủ, chúng ta làm sơn tặc thì nghe việc quốc gia đại sự làm gì thế? Sớm chuyển sang trang chuyện những người nổi tiếng thì hơn a.”
Hắn vừa nói xong, đến tận hơn nửa tặc nhân giơ tay tán thành, Phó Du Nhiên phất tay:
“Nghe nhiều thời sự một chút mới có lợi, đừng coi chúng ta là sơn tặc, mà không phải chú ý đến mọi lĩnh vực, xem Hắc Hùng trại ở Lĩnh Nam đó, không phải lúc trước gặp đúng sinh nhật Thái Hậu, Hoàng Thượng hạ lệnh nghiêm trị do gây trọng án, bị Lãnh tử điểm giết cùng diệt tận đấy sao?”
Lãnh tử điểm là thuật ngữ giang hồ, cũng chính là chỉ bọn quan lại, nội dung chính muốn nói là lão Hùng kia cũng chẳng thức thời tí nào, giữa lúc đó lại còn gây trọng án, Huyện lệnh nơi đó báo cáo lên Châu phủ, Châu phủ lại trình báo cho Tổng đốc, kết quả là bị trở thành vụ án điển hình. Triều đình điều động tận ba nghìn quan binh bao vây cả ngọn núi, Hắc Hùng trại từ trên xuống dưới bảy mươi hai người đều sa vào chiếc lưới Pháp luật tuy thưa mà khó lọt ấy. Về sau “Đại Tấn thời báo” viết rằng, Hoàng Thượng ban phát cho gã Tổng đốc kia huân chương vinh dự, khiến cho quan viên cả nước nghe tin lập tức hành động, chỉ mong sao trong khu vực mình quản lý mọc thêm mấy hang ổ sơn tặc hoặc bọn cướp đường, chuyện này đã ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của giới sơn tặc đến gần nửa năm, còn khiến cho không ít các đoàn thể nhỏ bé tan tành theo mây khói. May mà khi ấy Thần Phong trại tự cấp tự túc, bắt đầu làm vườn trồng rau, mới vượt qua được cửa ải khó khăn này, việc làm đó, đã khiến Hiệp hội Cường đạo ban thưởng cho Thần Phong trại năm chữ “Dũng – Cảm – Tự – Cứu – Thưởng”, làm cho những sơn tặc khác vô cùng tức giận đến đỏ mắt.
Đám sơn tặc vừa nghe trại chủ nhắc tới việc này, không khỏi nhớ tới những ngày gian khổ trước kia, vạn phần cảm khái, sốc lại tinh thần. Phó Du Nhiên buồn cười nhìn bộ dáng vô cùng đau khổ của chúng huynh đệ, khoát tay về phía âm thanh đang vang lên của Tự tượng: “Quên đi, vẫn nên chuyển sang trang chuyện những người nổi tiếng thôi.”
Tự tượng kia… À đúng rồi, Tự tượng, cũng là một loại thuật ngữ giang hồ, là Chủ quản viết văn (giống nhà báo), nếu gặp sự kiện bắt cóc tống tiền, sẽ chịu trách nhiệm viết về tất tần tật mọi chuyện của khổ chủ trong nhà, ở trong giới sơn tặc để tìm một tự tượng tốt rất khó, nhưng nếu nhắc tới Lý Phái Sơn của Thần Phong trại, ai cũng đều phải giơ ngón cái tôn xưng một tiếng Lý sư gia. Không ngoài chuyện gì khác, đó là Lý Phái Sơn không chỉ có tài viết văn, mà còn là một người nhiều mưu trí, cao nhất là tình hình chính trị của cả nước, thấp hơn là giá cả thị trường gạo và mì, chẳng có gì mà hắn không biết. Lần trước sáng lập ra loại hình tiểu thái viên (vườn rau nhỏ), là tự hắn nghĩ ra, hắn còn tổng kết quy lại thành “Tố trí phỉ bất đương bổn tặc” (Làm cường đạo thông minh không lo kẻ trộm dốt nát), “Đả kiếp đích khả hành bạn pháp” (Những biện pháp cướp đoạt có thể thực hiện thành công), “Đãi tể phì dương đích kỉ đại loại hình” (Các kiểu đợi làm thịt dê béo). Trở thành tài liệu nổi tiếng lưu hành trong nội bộ, để các nhóm tặc nhân phân loại hành sự, làm thì ít mà hưởng thì nhiều. Sơn tặc và thổ phỉ các nơi không chỉ một lần mang món tiền lớn đến để mua chuộc, đến cả Phó Du Nhiên nhìn đống tiền ấy còn tim đập thình thịch, nhưng lão nhân gia hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm. Hắn không làm chuyện gì khác, chỉ đề ra một chữ “Nghĩa”, rồi cùng đệ nhất trại chủ Thần Phong trại, cũng chính là cha của Phó Du Nhiên – Phó Nhị Thủy kết bái huynh đệ. Lúc ấy kết bái còn có một người khác chứng kiến, chính là vị đương nhiệm nhị trại chủ Thần Phong. Phó Du Nhiên năm đó mới mười bốn tuổi, vì vậy Lý sư gia trở thành tổng quản gia của Thần Phong trại sau khi Phó Nhị Thủy mắc bệnh qua đời, tránh cho Thần Phong trại một cơn khủng hoảng, vận mệnh bi thảm bị sụp đổ.
Lý Phái Sơn sớm đã đọc trang dự báo thời tiết đến phát phiền, nghe Phó Du Nhiên cất lời, lập tức cầm tờ báo giở đến trang người nổi tiếng, tinh thần đám sơn tặc cũng lập tức tỉnh táo hẳn lên, Lý Phái Sơn hắng giọng đọc:
”Tin tức độc quyền, phơi bày chân dung chân thực nhất của người nổi tiếng trước mặt mọi người, ngày đầu tiên trong tháng nọ ở trên triều, mỗ* Thượng Thư cùng mỗ Tể Tướng ý kiến bất đồng, ra tay quá nặng, Thượng Thư giẫm lên chân Tể Tướng, Tể Tướng kéo tai Thượng Thư, tình cảnh hỗn loạn, sau đó mỗ Thượng Thư hét lớn: Ta với ông vẫn chưa xong đâu…”
*Mỗ: chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra
“Sơn ca, Đại Tấn nhiều quan Thượng Thư như vậy, mỗ Thượng Thư này là chỉ người nào a?” Sơn tặc B không hiểu liền đem nghi hoặc trong lòng nói ra.
Lý Phái Sơn vuốt râu, “Dám động thủ cùng Tể Tướng đại nhân, chỉ có hai vị Thượng Thư Hình Bộ cùng Bộ Binh, giữa hai người này, lại thấy Thượng Thư Bộ Binh Yến Khai không hợp với Tể Tướng, vậy hẳn là Yến Thượng Thư rồi.”
Mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, sơn tặc B hô: “Sơn ca, tháng trước có tin đồn Thái tử có tư tình với nữ nhi của Yến Thượng Thư, năm nay Thái Tử sắc phi, người có thể đoán trước tình hình được không.”
Phó Du Nhiên khinh thường nhìn vẻ mặt hưng phấn của đám chúng tặc đang ngồi, không phải chí nam nhi trải khắp tứ phương hay sao? Nhóm người Đại lão gia này sao chẳng thấy cái chí lớn nào trước ngực vậy? Tất cả đều cảm thấy hứng thú với tin đồn tình cảm nhảm nhí này thế.
Lý Phái Sơn lắc đầu nói: “Thái tử cho dù có thích Yến tiểu thư đến đâu đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thú nàng làm phi.”
“Vì sao?” Việc này ngay cả Phó Du Nhiên đều thấy đôi chút tò mò, cái bí mật Thái tử đương triều thích Yến tiểu thư kia cả nước đều biết mà.
“Bởi vì hoàng hậu.”
“Hoàng hậu?”
“Không sai, ” Lý Phái Sơn phủi phủi bụi bặm trên người nói tiếp: “Hoàng hậu cùng Yến Thượng Thư từ trước đến nay bất hòa, sao có thể để cho Thái tử cưới nữ nhi hắn?”
Đám tặc nhân đồng loạt gật đầu, sơn tặc D trêu ghẹo nói: “Thái tử không cưới đại tiểu thư kia cũng tốt, nữ nhân yểu điệu chỉ để nhìn ngắm chứ không dùng được, nếu nói ra, nữ tử khắp thiên hạ này, người nào có thể so bì được với trại chủ chúng ta?”
Mọi người cùng ồ lên phụ họa, Phó Du Nhiên “khiêm tốn” khoát tay, “Khách khí khách khí a!”
Sơn tặc D càng nói càng có dũng khí, ” Trại chủ chúng ta không chỉ có dung mạo xinh đẹp, còn có thể đánh nhau có thể khiêng vác, bình thường ba, năm đại lão gia cũng không phải là đối thủ của nàng, còn có giọng nói…”
Phó Du Nhiên nghe có điểm không hợp ý, trừng mắt, “Thường Cửu!”
Sơn tặc D thấy trại chủ gọi đích danh tên mình, nhìn lại sắc mặt trại chủ, bỗng nhiên hiểu được mình đang nói sự thật, cười mỉa hai tiếng cúi đầu.
Lý Phái Sơn thở dài một tiếng, ” Trại chủ của chúng ta a, aiz…, bỏ đi thân phận của chúng ta, việc tuyển lựa cho ngôi vị thái tử phi cũng thừa sức.”
Nghe Lý sư gia vừa nói như vậy, mọi người đều an tĩnh lại, đúng vậy, chưa nói trại chủ là một nữ nhân rất tốt bụng, chỉ bằng thân phận đại trại chủ này, làm gì có người nào dám đến cầu hôn? Qua năm nay Phó Du Nhiên đã mười tám tuổi, đã bắt đầu bước sang cái lứa lỡ thì. Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Lý Phái Sơn chẳng biết làm như thế nào, vốn dĩ sau khi đại ca qua đời, lúc chính mình và lão Nhị tiếp nhận chức vụ trại chủ một đám người vẫn không phục, trong trại cũng có nhiều người không giỏi, bản thân ông cùng lão Nhị cố gắng đối xử đặc biệt với Thân Hữu Đoàn, luôn ưu tiên cho họ, nhưng bên Thân Hữu Đoàn kia vẫn không can tâm. Cuối cùng vì không muốn hủy hoại tâm huyết đại ca đã phó mặc, mới nghĩ ra biện pháp giữ hòa ý như vậy, không nghĩ tới lại hại cả đời Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên vừa thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu được suy nghĩ của bọn họ, không phải Phó Du Nhiên có thuật đọc tâm, mà là cái tiết mục giống như mọi lần này đã trình diễn gần một năm không dưới mấy chục lần, mỗi lần đều nhìn thấy nét bi ai của một đám người hướng tới mình, người khác không biết còn tưởng rằng chính mình còn khỏe mạnh mà lại chết sớm.
“Chuyện ta dự tuyển thái tử phi đương nhiên không nói chơi .” Phó Du Nhiên ba lăng nhăng cười nói: “Nhưng nghe nói Thái tử rất yếu đuối, chuyện gì đều nghe lời mẫu thân, con mẹ hắn, đã thế còn thường xuyên ốm đau bệnh tật, loại này nam nhân tiểu bạch này cho ta cũng không cần, Phó Du Nhiên ta đã không lấy chống thì thôi, nếu lấy thì phải gả cho anh hùng cái thế, như vậy mới xứng với bổn vương ta đây!”
Nghe Phó Du Nhiên một phen “lời nói hùng hồn”, tinh thần chúng tặc lại tỉnh táo, nói: “Không sai, tên Thái tử trói gà không chặt kia không xứng, trại chủ chúng ta phải gả cho người nào sức lực khỏe mạnh có thể nâng cả một cái đỉnh đồng!”
Có người nói: “Đúng, gả cho người thân hình cao hơn hai trượng, lưng như cối xay!!”
Còn có người bảo: “Còn phải có diện mạo uy vũ, mắt như chuông đồng!”
Đợi một chút, đây là chuyện cá nhân sao?
Phó Du Nhiên cười toét miệng, vỗ bàn tay nói: “Tốt nhất còn có khí thế chiếm cả núi sông…”
“Có muốn cưỡi mây lướt gió, mây đen cuồn cuộn kéo đến không?” Một âm thanh lạnh lùng dưới 0° vang lên ở cửa, chúng tặc không cần quay đầu lại, lập tức thu hồi nụ cười, đứng dậy vẻ mặt nghiêm trang, nhất tề hô: “Nhị trại chủ!”
Lời nói mọi người còn chưa dứt, từ giữa cửa tiến đến một trung niên hán tử gầy gò, sắc mặt âm u, đôi mắt hẹp dài, trên người tản ra hơi tức lạnh lẽo.
Phó Du Nhiên thấy người nọ cười hì hì, không thay đổi nói: “Cốt ca.”
“Làm càn!” Cốt ca chau mày, “Thân là nữ nhi, sao có thể mang đại sự cả đời của chính mình tùy tiện bàn luận như vậy được?”
Phó Du Nhiên liên tục gật đầu, “Phải, phải, không nói chuyện đó nữa, huynh chuẩn bị thế nào rồi?” Cốt ca đại diện cho Thần Phong trại mỗi năm một lần tham gia đại hội khen thưởng của cường đạo, năm nay Thần Phong trại lại có thành tựu, nói không chừng còn có thể đạt giải thưởng.
Nhìn bộ dáng Phó Du Nhiên vô tư hồn nhiên, vẻ mặt Cốt ca lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Ta sẽ đi mười ngày, trong vòng mười ngày này các ngươi phải ở nhà, không cho phép xuống núi, đỡ phạm phải sai lầm.”
Phó Du Nhiên nhếch miệng cười, “Yên tâm, cũng chẳng phải giống như năm trước sao? Ta sẽ không phạm sai lầm, huống hồ còn có Sơn ca trông coi ta.”
Cốt ca liếc mắt nhìn Lý Phái Sơn một cái, “Có hắn ở lại ta càng lo lắng.” Ai có thể nghĩ đến một đời tài tử như hắn làm sơn tặc cư nhiên còn xảo trá hơn cả tặc nhân không?
Lý Phái Sơn cười gượng hai tiếng, Cốt ca lắc lắc đầu, lại dặn dò Phó Du Nhiên: “Tóm lại hết thảy đều phải cẩn thận.”
Phó Du Nhiên giơ hai ngón tay hướng về Cốt ca, hai đầu ngón tay tách ra, đây là biểu tượng từ Ấn Độ nàng học được của A Tam, hắn nói giơ tay như thế này “Ái chà”, nghĩa là cứ yên tâm, thành công, thắng lợi.
Trong đáy mắt Cốt ca ánh lên một tia cưng chiều, cười khổ lắc đầu, xú nha đầu này, luôn xốc lại tinh thần cho hắn
Cứ như vậy, nhị trại chủ Thần Phong trại trong sự chờ đợi của mọi người … Không đúng, là trong ánh mắt lưu luyến, đã rời khỏi sơn trại, mà chuyện xưa của chúng ta cũng im lặng diễn ra lúc này
Chương 1: Đừng nhúc nhích, mẹ kiếp!
Nơi này, không phải đường phố rộng lớn bằng phẳng, cũng không phải con đường núi quanh co gập ghềnh, chính xác hơn mà nói,cũng là một nơi bằng phẳng, nhưng là một con đường nhỏ mọc lên trong khu rừng dân cư vô cùng thưa thớt này.
Tại đây cây cối um tùm xanh tốt, hiển nhiên là không thể nào có được một người thợ làm đường được. Sóc rừng, thỏ hoang trong đây đều nhìn ra được có vấn đề, cố ý đi đường vòng, nhưng vẫn có người khăng khăng không tin có điều kì lạ, bằng chứng là, đang có hai chú dê béo phi như bay đến đây… Khụ! Là tuấn mã, tuấn mã phi như bay đến.
Lập tức hiện ra bóng hai người ngồi thẳng trên lưng ngựa, khuôn mặt đều thông minh như nhau, hơn nữa vị dê béo bên trái này quần áo lại gọn gàng sạch sẽ… Ách… là công tử, ha ha, toát lên khí chất phú quý, vô cùng tuấn tú, khuôn mặt tốt, dáng người tốt, chất liệu may mặc cũng tốt, nhìn kỹ xem, trên yên ngựa lại còn khảm mấy viên bảo thạch, thật sự là… Muốn không phát tài cũng khó!
Gần… Gần hơn nữa, Phó Du Nhiên phất tay ra hiệu mọi người đang mai phục trong lùm cây, chớp mắt, chỉ nghe tiếng lục lạc vang lên trong rừng, một bàn tay thô ráp cầm lấy dây thừng ngáng giữa đường, ngăn cản hai người đó rời đi.
Nhìn hai vị công tử luống cuống tay chân ghìm cương ngựa, Phó Du Nhiên vừa lòng gật đầu, gỡ ngọn cỏ đang ngậm trong miệng, cao giọng nói:
“Dừng lại! Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu mà muốn qua lại, lưu lại tiền đi đường!”
Đây là lời mở đầu kinh điển của giới sơn tặc, Thần Phong trại điều động mười tám tên sơn tặc, lúc này đang vây xung quanh hai chú dê béo, lập tức đám sơn tặc tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào đống kim ngọc trên hai người —— thấy rõ loại tốt mới xuống tay, đỡ phải gặp hiểu lầm, làm tổn thương hòa khí sẽ không tốt.
Theo cuốn “Đãi tể phì dương đích kỉ đại loại hình” (Các kiểu đợi làm thịt dê béo) do Lý Phái Sơn biên soạn đã tổng kết, biểu hiện của dê béo đang đợi làm thịt khi đã thấy rõ tình cảnh của mình, bình thường sẽ có một vài phản ứng như sau:
Loại thứ nhất – miệng cọp gan thỏ, 80% dê béo khẳng định sẽ nói một câu đầu tiên thế này: Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi còn coi vương pháp là gì hay không! Cái này phải chú ý, tuy rằng lời nói giống nhau, nhưng có loại dê béo mạnh mồm mạnh miệng, loại dê béo này đa số là có chỗ dựa vững chắc, nhất định phải hỏi rõ tình hình mới được động thủ lần nữa. Mà có loại dê béo nếu trong lời nói hàm chứa ý trách móc, không đủ mạnh mồm, thanh âm run rẩy, như vậy không cần phải hoài nghi, bạn phải cướp lấy.
Loại thứ hai – run lẩy bẩy, loại người này thường bị dọa đến nỗi không thốt lên lời, nói đúng ra là nói được vài câu, thì giọng nói cũng sớm biến mất, làm cho đám sơn tặc thường đánh giá sai về lời nói của hắn, chúng tặc có thể đã gặp một vài lần, cuối cùng quay lại đánh nhau, dẫn đến tổn thương hòa khí huynh đệ, cho nên loại dê béo này là loại tối kị đối với sơn tặc, cùng lắm chỉ xin một chút chi phí ăn uống, sao phải sợ hãi như vậy?
Loại thứ ba – chủ động phối hợp, so sánh với hai loại trên, loại này cũng rất được chúng tặc thích, kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, ta muốn tiền họ muốn sống, đôi bên đều có lợi, mục đích đều đạt được như ý muốn, bình an tiễn họ rời đi, như vậy có phải tốt không? Còn không bị tổn thương hòa khí. Lần sau lại đến a ~
Loại thứ bốn – liều mạng quyết không giao của, đúng là có loại người như thế, keo kiệt vắt cổ chày ra nước. Aiz! Ta nói lão huynh nghe, ngươi ngay cả tính mạng cũng không giữ được, còn muốn cầm tiền thì có lợi ích gì? Phì! ~ sơn tặc chúng ta khinh, loại này không cần phải tính kế dùng chiến thuật gì hết. Chú thích: Trừ những người có võ nghệ cao cường, gia thế hùng hậu =.=’’
Loại thứ năm – khóc lóc kêu trời kêu đất, đây là loại làm cho Thần Phong trại đau đầu nhất, bạn còn chưa bắt đầu cướp bóc, hắn đã khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa đem tổ tông tám đời nhà hắn bắt đầu kêu gào một lần, cuối cùng lại chỉ trích bạn không có lương tâm, không hề có nhân tính, ngay cả tiểu thư sinh đáng thương như hắn cũng cướp bóc, giết hắn sao? Không đoạt được chiến lợi phẩm lại còn đụng phải một tên thối tha. Thả hắn? Thực sự thả đi hả? Đuổi khỏi núi không những hắn không đi, lại còn mang bộ dáng đáng thương kể lể thêm vài lần nữa, khóc đến khi nước mũi chảy lòng ròng. Thần Phong trại chúng ta vĩ đại như thế, không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, để cho hắn ăn uống một bữa no nê, cuối cùng lại đem cả tiền bạc đưa cho hắn để hắn mua thuốc cho mẹ già đang ốm đau, chỉ có như thế mới tiễn được ôn thần đi.
Về sau chuyện này luôn bị nhắc tới ở đại hội tổng kết được tổ chức mỗi năm một lần của giới sơn tặc giới, báo hại Thần Phong trại trở thành trò cười cho thiên hạ, nghe nói hiệp hội Cường Đạo còn thành lập “Niên độ tối soa kinh doanh tưởng” (Giải thưởng cho tổ chức kém cỏi nhất hàng năm), chuẩn bị trao tặng cho Thần Phong trại, tuy nhiên lại ngại Thần Phong trại từ trước đến nay luôn luôn giữ chữ “Nghĩa” hàng đầu, thanh danh ở trong giới sơn tặc rất tốt, cho nên mới bãi bỏ.
“Các ngươi là… Sơn tặc?” Hai chú dê béo đồng thanh hỏi, xem biểu tình kia thì biết, hẳn đây là lần đầu tiên bọn hắn… bị cướp!.
“Không sai!” Phó Du Nhiên từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt họ, “Tại hạ bất tài, là đại trại chủ sơn trại, hai vị soái ca, xin mời xuống ngựa.”
Chú dê béo đầu tiên Tề Diệc Bắc khó mà tin được, nhìn Phó Du Nhiên trước mặt cười xán lạn đến bất thường, thế giới này quả thực quá điên rồ, nữ tử này cùng lắm mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, vậy mà lại là người cầm đầu đám sơn tặc? Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mình vừa mới thoát khỏi đội thị vệ siêu cấp cẩu tử (chó con) bí mật đi theo hắn, ở giữa giải nhất, nếu bình thường, không chừng hắn đã vô cùng kích động, nhưng hiện tại thì…
Do được bồi dưỡng tốt từ nhỏ nên sau một phút kinh hoàng ngắn ngủi, Tề Diệc Bắc lập tức hạ quyết định, cổ nhân nói rất đúng, kẻ thức thời mới là người tài giỏi, cùng một bang phái hung hãn cứng chọi cứng (ví với dùng thái độ cứng rắn đối phó với thái độ cứng rắn) không phải là ý hay, chi bằng trước tiên cứ thuận theo ý bọn họ, nếu vẫn không được, sẽ nghĩ biện pháp phá vòng vây.
Nghĩ vậy, Tề Diệc Bắc nhanh tay tháo túi tiền trong người, quẳng cho Phó Du Nhiên, “Tiền cho cô, thả chúng ta đi.”
Phó Du Nhiên suy nghĩ về túi tiền trong tay, ừm… đã đủ phân lượng, tuy nhiên… Nàng rất khó giait thích, nếu là người qua đường bình thường hoặc đoàn thương nhân, bằng này tiền đã đủ vừa lòng các huynh đệ, nhưng hôm nay, quan sát tỉ mỉ bộ dạng của hai người này, ngay cả ngựa cưỡi đều thể hiện ra ta rất có nhiều tiền, tình cờ tóm được hai chú dê béo siêu cấp này, chỉ cho có một túi tiền, rất khó báo cáo kết quả làm nhiệm vụ, cho dù nàng là trại chủ, cũng chỉ muốn tận lực mang lại phúc lợi cho các huynh đệ mà thôi.
Nghĩ vậy, Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, “Trước hết, thái độ của ngươi rất tốt của ngươi, tuy nhiên, ngươi xem chúng ta nhiều người như vậy, một chút tiền này của ngươi, ăn được hai ngày đã hết, đến lúc đó chúng ta lại phải xuống núi cướp tiếp. Các ngươi thân là con dân nước Đại Tấn, vì một Đại Tấn ổn định và hoà bình lâu dài, có phải nên góp một phần sức lức hay không?” Phó Du Nhiên giơ ngón tay cái lên, cố gắng biểu hiện thành ý của mình…thật ra chỉ có chút chút thôi.
Tề Diệc Bắc còn chưa kịp lên tiếng, Tề An bên cạnh đã vò đầu bứt tóc hô: “Cô có ý gì?”
Tề Diệc Bắc liếc mắt khinh thường người từ nhỏ đã đọc sách ăn cơm cùng mình, bình thường hắn rất thông minh, không ngờ còn có tố chất của kẻ khờ thế, Tề Diệc Bắc nhẫn nại giải thích:
“Ý của nàng ta đó là, số tiền kia vẫn chưa đủ, phải đưa thêm.”
Phó Du Nhiên lập tức nhiệt liệt vỗ tay:
“Vẫn là soái ca thông minh nhất, chúng ta cũng không nhiều lời nữa, để lại hai con ngựa quý, bỏ những đồ được khảm nạm xuống, hễ là đồ vật cứ dính đến vàng bạc châu ngọc đều bỏ xuống đây hết đi, vậy là các ngươi có thể bình an rời khỏi nơi này .”
“—–Không được.”
Tề Diệc Bắc vừa nghe đến việc bỏ ngựa lại, lập tức phản đối, không có ngựa, thì đi đường bằng gì? Người nào truy đuổi? Nếu lấy võ công của hắn, cho dù phá vòng vây rời đi cũng không thành vấn đề, chỉ là lúc xuất môn sao hắn lại mang theo cái tên “Thư đồng cao cấp” Tề An ngốc nghếch chỉ biết đọc tứ thư ngũ này, đến lúc chỉ có hắn chạy thoát, thì Tề An đáng thương sẽ khó thoát khỏi vận mệnh bi thảm bị đám sơn tặc giựt tiền cướp sắc mất.
Vừa nghe thấy dê béo có ý định phản kháng, đám sơn tặc từ lớn đến bé của Thần Phong trại lập tức đều giơ giơ đại đao sáng quắc trong tay, nhất thời, vang lên một tiếng động huyên náo, Phó Du Nhiên giơ tay ra hiệu chớ có nóng vội: “Tố chất! Chú ý tố chất!”
Sau khi trấn an chúng tặc, Phó Du Nhiên khoát tay về phía Tề Diệc Bắc:
”Soái ca, thật ngại quá, vừa rồi là ta báo cho ngươi biết, chứ không phải cùng ngươi thương lượng.”
Bây giờ Tề An cuối cùng mới hiểu được tỉnh cảnh của bản thân, vẻ mặt đỏ bừng tức giận, chỉ vào Phó Du Nhiên nói:
“Cô… Cô thân là nữ tử, sao lại có thể bày ra chuyện chặn đường cướp bóc như vậy, cô không biết xấu hổ sao?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1073 chương