Vương phi vô tâm

Chương 8 : Thế giới mới, cuộc sống mới

Ríu rít... ríu rít... Tiếng chim hót trên cành cây đánh thức mọi sinh vật trong khu rừng tỉnh dậy chào đón một ngày mới, từng tia nắng chíu len lỏi qua các nhánh cây khiến cho khu rừng như khoác lên một màu áo mới ươm màu vàng nắng tuyệt đẹp. Trong khung cảnh mỹ miều như thế, ấy vậy mà, ở phía xa, sau một gốc cây đại thụ lại xuất hiện bóng dáng của một tiểu cô nương ước chừng mười tuổi, nếu như có bất cứ ai bây giờ bắt gặp thì ắt hẳn sẽ ngạc nhiên sao lại có một bé gái như thế xuất hiện trong khu rừng này, mà hơn hết chính là trên thân quần áo tuyết trắng mà đứa bé đó đang mặc lại nhuốm phải một màu máu đỏ tươi, phối hợp với nó chính là dáng vẻ dung nhan tuyệt thế, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ắt hẳn sau này khi lớn lên sẽ khuynh đảo nhân tâm hết thảy mọi người. Đúng vậy, mọi người đã đoán không sai, đứa bé gái này không phải ai khác đó chính là Lãnh Tâm Băng, sau khi lời nguyền khế ước ma quỷ được thực thi, thì vầng sáng ấy đã đưa nàng đến một thời không khác, khác hẳn với thế giới lúc đầu của nàng. _”Này lão già, ông thử nhìn qua bên đó coi, hình như đằng sau gốc cây kia có người kìa.” Một giọng nói khàn khàn vang lên trong khung cảnh khu rừng tĩnh mịch phá lệ rõ ràng, nương theo giọng nói ấy thì thấy cách không xa nơi Lãnh Tâm Băng đang ngất là một đôi vợ chồng già, một thân áo vải thô sơ, lưng đeo bó củi, dường như là thôn dân sống gần đây lên rừng nhặt củi, vô tình lại đi vào đúng nơi khế ước ma quỷ thả Lãnh Tâm Băng. _”Ừm, bà nói đúng đấy hình như đó là một bé gái thì phải, nhanh chân lại xem còn sống hay không.” Dứt lời, đôi lão phu thê ấy nhanh chân tiến lại chỗ Lãnh Tâm Băng, thoạt đầu họ cũng choáng ngợp trước dáng vẻ của nàng, nhưng sau đó lại nhanh chóng tỉnh táo lại vì thấy y phục nàng dính đầy máu, họ nhanh chóng kiểm tra sơ qua cho nàng thì thấy ngoại trừ y phục ra thì hoàn hảo là không có vết thương gì. Bà lão quay sang hỏi ông lão: _”Ông này, đứa bé này không biết con của ai nhỉ, sao quần áo lại dính đầy máu thế kia. Tôi thấy nó chắc là đi lạc trên đây. Ông này, vợ chồng mình hiếm muộn con cái hay là... mình đưa nó về nhận làm con nuôi được không.?” Ông lão hết nhìn vợ mình rồi quay lại nhìn bé gái thì thấy ý kiến của vợ mình khá hay, nhưng ông lại lo là gia đình đứa trẻ này chắc cũng đang sốt sắng đi tìm con mình lắm. Nhìn dáng vẻ ông lão nhíu mày, bà lão như đã đoán được suy nghĩ trong lòng của ông, kì thực thì đó cũng chính là điều mà bà lo lắng. Một lúc lâu sau, ông lão ngẩng mặt lên quay sang nhìn bà lão và nói: _”Hay là vầy đi, trước chúng ta cứ trước cứ mang theo đứa trẻ này về nhà đi, chờ nó tỉnh lại thì sẽ hỏi gia đình con bé ở đâu rồi đưa về, ngược lại nếu nó không có gia đình thì ta thu nhận con bé làm nghĩa nữ.” _”ừm,cứ quyết định vậy đi.” Bà lão lắng nghe ý kiến của ông lão một hồi rồi cũng gật gù đồng ý, thảo luận xong một hồi hai vợ chồng cùng đưa đứa bé gái ấy về nhà mình, là một căn nhà tranh nhỏ trong một thôn dân không tính là lớn dưới chân núi, sau lưng nó là khu rừng mà hai vợ chồng ngày ngày đi kiếm củi xuống dưới chợ đổi miếng cơm ăn. Tuy rằng không dư dả gì bao nhiêu nhưng cuộc sống bình bình đạm đạm ấy cũng khiến cho hai người thỏa mãn, và cuộc sống của họ dường như sẽ càng thêm tốt đẹp nếu như có thể nhận nuôi lấy đứa trẻ này. --- ------ ------ ------ ------ ------ ----phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ------ (đoạn trên đây là khoảng thời gian Lãnh Tâm Băng đến một thế giới khác trước khi cuộc thảo luận về việc chọn thái tử của Nguyệt quốc diễn ra, phần dưới đây sẽ là cuộc hành trình của nàng bắt đầu sau khoảng thời gian 8 năm, lúc này nàng đã được tròn 18 tuổi, và nam chính cũng đã rời khỏi hoàng cung, ngao du giang hồ như nói ở chap trước.) _”Kẹo hồ lô đây, mua đi mọi người ơi.” _”Rau ngon đây, đậu hũ trắng đê mấy cô, mấy bác ơi.” Tiếng rao mời của người bán hàng vang lên từng hồi làm cho khu chợ nơi đây dường như càng thêm sự tưng bừng, náo nhiệt và tấp nập. Trên con đường đi chợ, chung quanh đầy ấp người mua bán hàng, thì thấy có một bóng người gầy gò, dáng mảnh khảnh, vận một bộ bạch y, trên đầu đội một chiếc mũ sa che dấu đi khuôn mặt của mình, nhưng nhìn dáng vẻ thì dường như người ấy chính là một nữ tử. Bước trên con đường náo nhiệt, đông đúc ấy, Lãnh Tâm Băng nhìn từng dòng người qua lại sắm đồ đi chợ, mẹ dắt con, chồng phụ vợ xách đồ,… nơi nơi tràn ngập tiếng nói cười thì không khỏi một hồi ngẫm lại khoảng thời gian đã qua. Tám năm trước, khi mà tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, nàng không khỏi cảm thấy thắc mắc tại sao bản thân mình ở đây, không phải là bản thân nàng đã chết rồi sao, nhưng rất nhanh sau đó nàng liền đã bình tĩnh lại vì nàng nhìn thấy từ giữa không trung ấy, đột nhiên xuất hiện ba dòng chữ: Lời nguyền thứ nhất: vô cảm Lời nguyền thứ hai: bất tử Lời nguyền thứ ba: sẽ chết khi nào yêu một người. Lần lượt hiện lên , rồi sau đó hóa thành một đạo bạch quang hướng tay nàng mà bao lấy, khi bạch quang dần tản mát đi thì từ nơi đó hiện ra ba đóa mạn châu sa hoa đỏ rực tựa như màu tươi của máu, tượng trưng cho ba lời nguyền vĩnh cửu từ khế ước ma quỷ không cách nào xóa nhòa được. Nàng nhìn những đóa mạn đà la yêu diễm trên cổ tay trắng nõn hồi lâu thì không khỏi bật lên từng tiếng cười tự giễu, ha ha ha kết quả là cũng không tránh khỏi được số kiếp bị nguyền rủa, Lãnh Hạo Thiên a~, Lãnh Hạo Thiên, có phải bây giờ người cảm thấy rất là vui không khi biết ta không có cách nào trốn thoát khỏi khế ước ma quỷ này? Chắc hẳn là có đi, vì ngươi rất là hận ta mà, cũng như... ta hận ngươi vậy. Nàng nhẹ nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên che lại đôi mắt hòng muốn ngăn đi những giọt lệ đang chực trào muốn chảy, nhưng đó cũng chỉ là muốn thôi vì bây giờ nàng chính là một con người vô cảm, không biết đau, không biết buồn, không biết hỉ nộ ái ố là gì, mà dẫu có biết cũng không cách nào biểu hiện ra được, nói cách khác nàng bây giờ chẳng khác gì một con rối gỗ mang sinh mệnh cả. Cái giá này, liệu rằng là có lớn quá không đây? Nhưng.... không sao cả, miễn sao... có thể giết được toàn bộ Lãnh gia là được. Tuy rằng... sâu thẳm trong thâm tâm này... lại có một chút không nỡ. Chẳng lẽ đây gọi là do huyết thống tương liên với nhau hay sao? Không, không thể nào như vậy được, nếu thật sự là huyết thống tương liên với nhau thì họ sẽ đối xử nàng với mẹ nàng như vậy hay sao, bao nhiêu năm trời nhẫn nhục đều không phải là vì chờ đợi đến một ngày như hôm nay sao? Vậy thì còn gì đáng tiếc, đáng hối hận nữa, dù sao thì.. đây cũng chính là con đường mà nàng đã quyết lựa chọn bước đi mà, không còn cách nào có thể quay đầu lại được nữa. Một tờ khế ước ma quỷ, ba lời nguyền vĩnh cữu,sự trả giá này ...nàng xin nhận. Sau hồi tỉnh dậy và tiếp nhận ba lời nguyền ấy, thì nàng thấy bước vào là một đôi lão phu thê, hai người họ lần lượt hỏi nàng các câu hỏi kiểu như còn gia đình không, vì sao lại đi lạc vào khu rừng ấy, thân thể khỏe lên chưa... các câu kiểu như vậy. Khiến cho nàng không khỏi cảm động trước sự quan tâm của đôi lão phu thê này và khi nghe nàng nói mình không còn nhân thân trên đời thì hai người họ đã thu nhận nàng làm nghĩa nữ. Đáng tiếc cuộc sống hạnh phúc êm đềm này trải qua chưa bao lâu thì hai người họ lần lượt mất đi, cùng với năm đó, thiên tai, lũ lụt, hạn hán kéo đến thôn làng nơi đây. Điều đó khiến cho một kẻ ngoại nhân như nàng từ xa đến thôn làng bị coi như là một yêu nghiệt, một tai tinh chỉ đem đến vận rủi cho dân làng, và bị họ đuổi đi. Cứ thế, nàng cũng rời khỏi thôn làng, rời khỏi ngôi nhà nhỏ của đôi lão phu thê – người mà mang đến cho nàng một chút ấm áp của lòng người nơi đây. Thoáng chốc cũng đã trải qua tám năm ở thế giới này, trong khoảng thời gian đó, nàng đã đi ngao du khắp nơi trên giang hồ, dùng tuyệt học một đời của Vu Mộc ở nơi đây mà mưu sinh. Ban ngày nàng chính là một vị thần y cứu người, biệt hiệu là Lãnh Tuyết công tử, đã là người nàng muốn cứu, thì cho dù là diêm vương đích thân đến đem đi cũng không được. Bạch y phiêu dật tựa trích tiên Thao túng sinh tử người trong tay. Nhưng khi màn đêm buông xuống, thì nàng lại chính là sát thủ mà người người nghe tên đều khiếp sợ- Mị huyết. Quỷ mị tựa u linh Lãnh huyết tựa tu la. Đều là những gì mà thế nhân hình dung về nàng. Thế nhưng không một ai biết rằng, dù là Lãnh Tuyết công tử, hay là Mị Huyết vô tình, tất cả đều cùng một người là nàng. Một tay cứu người, một tay giết người, đều này hoàn toàn phù hợp với tính cách của nàng, chính tà đều không phân, chỉ cần tâm tình mình thoải mái là được. Có thể nói nàng cuồng vọng, có thể nói nàng ngông cuồng, thậm chí là lãnh huyết, vô tình, nhưng mà có thể trách nàng sao, khi mà trong quá khứ nàng một lòng sống vì người khác, một lòng muốn sống an nhàn, không tranh với đời, thì họ đã cho nàng được thứ gì ngoài sự đau khổ, còn không thì cũng bị xem là tai tinh, người người đuổi đánh, thử hỏi những người như thế xứng để nàng cho hai chữ nhân từ sao. Nhưng mà hơn hết thảy lý do, đó chính là do lời nguyền thứ nhất của nàng- vô cảm, vô cảm với tất cả sinh mệnh trong thế gian, thậm chí là vô cảm chính bản thân mình, có lắm lúc, chính bản thân nàng cũng bị thương chí mạng,nhưng chỉ giây lát sau thì nàng lại sống lại một cách bình thường như thể những vết thương đó chưa từng xuất hiện, vì nàng chính là một thân bất tử. Ha ha ha, ngươi đòi hỏi một con rối vô cảm, một con rối không biết cái chết là gì như ta cho ngươi lòng nhân từ hay sao? Cứ tiếp tục nằm mơ đi, bởi lẽ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Vĩnh viễn không bao giờ. - --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- Thế nhân nói ta đều độc ác, vô tình Nhưng duy chỉ mình ngươi là nhìn thấy được sự lương thiện ta tiềm ẩn trong đó Ngươi nói ngươi nguyện bồi ta cả một đời Để cho ta hiểu được sự ấm áp của tình thân Ngươi nói ngươi nguyện dạy ta hỉ, nộ, ái, ố nơi nhân gian Để ta hiểu được thế nào là yêu Ngươi nói ngươi nguyện vì ta mà nghịch thiên đảo mệnh, đảo lộn cả càn khôn Hòng cho ta được một cuộc đời bình an, vô lo Thế nhân đều nói ta không hiểu tình là gì Nhưng mấy ai biết tất cả tình mà ta hiểu được Đều chỉ trao duy nhất cho một người là ngươi Tam sinh, tam thế, bao kiếp luân hồi Đều muốn cùng ngươi tiêu dao khắp thế gian này.