Hoàng tử lạc đến thế kỉ 21
Chương 1
~ TẠi doanh trại, 800 năm về trước
Hắn đi dạo loanh quanh con sông, mặt đăm chiêu suy nghĩ kế hoạch chiến đấu mới. Cứ thế này thì không thể đánh đuổi bọn Hung Nô ra khỏi biên giới, nước nhà nguy mất. Đang suy nghĩ mông lung, chợt, hắn đá phải vật gì đó. HẮn cúi xuống nhìn, rồi khẽ cười, lẩm bẩm:
- 1 ngôi sao từ trên trời rơi xuống ư? Hung tin sao?
1 ngôi sao sáng lấp lánh trên bãi cỏ. Theo quan niệm, mỗi vì sao tượng trưng cho 1 đất nước , nay nó rơi xuống ngay cạnh doanh trại, chẳng lẽ báo động đất nước hắn sắp diệt vong sao? k thể thế được...
HẮn đưa tay nhặt ngôi sao lên:
- Ngôi sao đẹp thế này mà mang lại hung tin sao?
Hắn nhìn chằm chằm, rồi đưa tay xoa nhẹ ngôi sao, ngay lập tức. 1 hố đen xuất hiện cuốn hắn vào trong mặc cho hắn chống đỡ...
~ Hiện tại~
NÓ đang tung tăng trên con đường về nhà. Trời về hè thật nóng, cái nắng gay gắt, cháy da cháy thịt, vậy mà đường phố vẫn thật đông đúc.Nó đang vui vẻ vì mua được loại bánh mà nó yêu thích nhất ( tai cửa hàng này rất đông người mà)
- Đứng lại...tên ăn trộm kia...đứng lại...
NÓ nghe tiếng hò hét phía sau, quay lại thì thấy 1 đám người đang đuổi 1 người...chẳng biết nam hay nữ nữa ( ai bảo khuôn mặt của con trai mà mái tóc lại của con gái, nhưng sau 1 hồi nhận định, nó có thể cho hắn ta là con trai )
HẮn ta rẽ vào 1 góc khuất. Nó thấy tận mắt mà. Đang định hô hoán lên thì nó bị hắn ta kéo vào, bịt miệng, và ... thanh kiếm kề sát cổ...
- ưm...ưm....
Khi nhận thấy bọn kia đã rút, hắn mới thả tay trên miệng nó ra, nhưng thanh gươm...lại k được lấy xuống...
- Đại ca! đừng làm vậy chứ. Thời này ai lại dùng loại gươm giả này- nó đưa tay vuốt nhẹ thanh gươm- mà giống thật nhỉ? đại ca mua ở đâu vậy?
- IM!
HẮn ta gằn giọng, làm nó giật thót mình, hơi ớn ớn... Để chắc chắn, hắn vẫn ngồi ở trong góc quan sát, kéo nó phải ngồi theo. Nhưng nó thấy,....hình như...thanh kiếm này là thật. Chuôi kiếm được khảm nạm, sáng lấp lánh giữa trời hè, lưỡi kiếm thì sắt ngọt, chém sắt như chém bùn, huống gì là đầu nó?
- ơ, đại ca, có gì từ từ nói, đại ca bỏ cái này xuống đi!
NÓ lấy tay đẩy nhẹ thanh gươm.
- Không được!
- híc, đại ca tha cho em, em có làm gì nên tội đâu? ở nhà em còn mẹ già và em nhỏ, đại ca thương tình...
- Ngươi bị điên à? Ta và ngươi đã bao giờ kết nghĩa huynh muội đâu mà ngươi cứ 1 điều đại ca, 2 điều đại ca vậy?
- HẢ?- nó tròn mắt
- Đại ca, em hỏi 1 câu được không?
- Hỏi đi!
- ĐẠi ca...mới trốn viện à???- nó rụt rè
- Viện nào?
- Viện tâm thần ấy ạ
- To gan! Nhà ngươi muốn chết sao?
Hắn vung gươm, làm mặt nó tái mét
- Đại ca, giết người đi tù mọt gông đấy ạ! Với lại nhìn đại ca đẹp trai lai láng vầy sao là kẻ giết người được
- Giết người chỉ là chuyện nhỏ đối với ta thôi mà
- Dạ???- nó há hốc mồm, nguy rồi nguy rồi, chẳng biết sáng nay nó bước chân nào ra đường mà hô nay xui dữ vậy trời, chưa gì đã gặp một kẻ nửa hâm nửa điwwn, đã vậy còn bị thần kinh, chập cheng nữa chứ!
- ta muốn hỏi ngươi 1 câu!
- Vâng, đại ca cứ hỏi!
Giọng của hắn tự nhiên trầm xuống, trở nên rất nghiêm túc và rất...oai
- Đây là đâu?
- Dạ, đây là đường xxxx ở Hà Nội
- Hà Nội là ở đâu?
- Hà Nội là ở đây ạ!- Nó thảnh nhiên đáp. híc, có chết cũng k chừa cái tật ăn nói móc của nó...
- Ta k rảnh để đùa với ngươi đâu nhé! Nọi cho ta biết kinh thành phải đi hướng nào và cách đây bao xa?
Trong trạng thái căng thẳng, thần kinh căng hết cỡ ( do đang bị đe dọa tính mạng) nhưng nó vẫn hiểu hắn ta đang nói gì và suy nghĩ đơn giản : " chắc hắn là du khách đi du lịch kinh thành Thăng Long và bị lạc đây mà"
-Dạ, đi về hứng nam, cách đây 30km
- 30 km???? Là bao nhiêu dặm?
Câu này lamg nó sock thật sự và trừng mắt nhìn hắn. Trong 1 thoáng, nó thấy hắn thật đẹp trai, như những diễn viên Hàn QUốc ấy
- Ta hỏi nó cách đây bao nhiêu dăm? NÓi đi!
Hắn ta chợt hét lên, làm nó tỉnh mộng và quay trở về, đối diện với hắn - là ác quỷ chứ k phải thiên thần mà mơ mộng. Nhưng thời buổi nào rồi mà còn dùng đơn vị dặm mà đo lường?
- DẶm ấy ạ? em không biết, đại ca kiếm người khác hỏi đi, em có việc phải đi rồi.
Nó đánh bài chuồn, nhưng nhận được cái trừng mắt của hắn:
- ĐỨng im, nếu k ngươi sẽ mất mạng đấy!
HẮn đe dọa rồi đăm chiêu suy nghĩ. Còn nó thì...mặt cắt k còn 1 giọt máu, mặt xanh le xanh lét, người run lên bần bât
- Đại ca, e hỏi 1 câu được k?
- HỎI!
- Đại ca ở đâu ạ?
- Kinh thành Dương Châu
" Dương CHâu là ở đâu nhỉ? Kinh thành nữa mới buồn cười chứ! À nói mới nhớ, trang phục của hắn ta, như đóng phim cổ trang vậy. Đúng là tâm thần mà!
- Vậy đại ca giữ em ở đây làm gì ạ?
- Ta muốn ngươi dẫn ta về!!!
- Dẫn về? " Có phải trẻ con lớp 1 đâu mà bày đặt! Kêu taxi là được chứ gì!" - Vậy để em đón taxi cho đại ca ạ. ĐẠi ca ở đâu cứ nói, hắn sẽ đưa đại ca về đến tận nhà ạ! " HI vọng nhà hắn k phải là nhà thương điên"
- ừ, ta k biết đây là cái chốn nào. Chắc có lẽ ta đã lọt vào căn cứ của địch. À, còn nàng sao lại ở đây?
NÀng cái quái gì chứ?
- NHà em ở đây mà!
- Không thể nào, nếu nàng là người Hung Nô thì phải nói tiếng HUng Nô chứ? Sao lại biết tiếng của vương triều???
- Hung Nô cái con khỉ? Tâm...à quên, đại ca có nhầm lẫn gì k chứ ở đây làm gì có địch nào, mà cũng chẳng có ai là Hung Nô cả... " tiếc thay cho 1 anh chàng đẹp trai ngời ngời vậy mà...."
- Mà hỏi thật đại ca, người ở nước nào?
- Vương triều Thuận Thiên
- Trời! Càng nói càng dẫn đến 1 kết luận : ĐẠi ca bị tâm thần.
Hắn nhăn mặt, tay dí sát thanh gươm.
- À không phải không phải, chắc đại ca hâm mộ phim kiếm hiệp quá ấy mà!
- Phim kiếm hiệp là gì?
- Grừ...bức xúc quá!Trước tiên đại ca cất cái thanh gươm đi rồi chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng, em sẽ k chạy đâu mà sợ!
- Được thôi! NHưng nàng chỉ cần rời 1 bước thì ta sẽ giết nang ngay! ( sợ nó đến báo tin cho quốc vương Hung Nôlãnh thưởng ấy mà!)
NÓ bình tĩnh nói:
- ĐẠi ca nói người ở kinh thành Dương CHâu, vương triều Thuận Thiên, vậy tên của đại ca là gì? ( nó hồi hộp chờ đợi, chắc chắn nó nhớ chút ít gì về cái này mà, rõ ràng trong lịch sử có nhắc tới - Kyu bịa à nha, đừng ai thử tìm nhá!)
- Ta là hoàng tử Dương Phong, con trai của hoàng đế đương triều.
Hắn vỗ ngực, nói chuyện mà mặt cứ hếch lên trời làm nó thêm ghét
- Dương Phong??? à, ta nhớ rồi, trong lịch sử có viết " NĂm 1210, trong trận chiến giữa vương triều Thuận Thiên và đế quốc Hung Nô, chủ tướng Dương Phong- hoàng tử của vương triều đột nhiên mất tích, làm nhuệ khí của quân sĩ mất hẳn, vương triều hỗn loạn, Hung Nô thừa thời cơ xâm chiếm, vương triều sụp đổ..."
- Cái gì? Vương triều Thuận Thiên sụp đổ? Ai cho ngươi phát ngôn bừa bãi như vậy hả?
HẮn tức giận hét vào mặt nó
- Trong sách vở có ghi vậy mà! À...ngươi....chính là Dương Phong, người mất tích đó ư?
- Dương Phong là ta, nhưng ta k mất tích!
- Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra thế này? Amen, xin chúa hãy nói cho con biết là con đang mơ đi...
- Tỉnh lại đi, ngươi k mơ đâu!
Hắn vỗ nhẹ vào mà nó làm nó choàng tỉnh
- Làm sao ngươi có mặt nơi đây?
- Ta không biét. Ta chỉ nhớ là nhặt được 1 ngôi sao, sau đó thì 1 hố đen xuất hiện kéo ta đến đây/.
NÓ k thể tin vào tai mình nữa. Nhìn vẻ mặt hắn ngu ngu, đần đần, k giống giả chút nào, vậy đó là lỗ hổng thời gian ư? À đúng rồi, nó tưởng tượng cho hắn ta vào viện bảo tàng, đứng trước cửa cười cười, đứng im như tượng, bên dưới ghi : Tượng của Hoàng tử Dương Phong- người đã mất tích năm 1210 tai Vương Triều Thuận Thiên. Haha, đảm bảo kiếm khối tiền!
NÓ bật cười ha hả, làm hắn lo lắng:
- NÀng sao thế?
- k sao, k sao! nó xua tay, nhưng đầu cứ nghĩ đến cảnh hắn làm bức tượng
- nhưng sao ngươi lại bị coi là ăn trộm?
- Ta đói quá nên lấy 1 chiếc bánh ăn của cựa tiệm gần đó, ai ngờ ông ta hô toáng lên. Ta sợ đả động đến bọn Hung Nô nên mới bỏ chạy
NÓ lại ôm bụng cười:
- haha, hoàng tử đi ăn trộm, xứng đáng đưa vào kỉ lục Giness, ôi, buồn cười quá!
- Cái gì nét?
- k có gì! MÀ ta k giúp ngươi quy về nhà được đâu!
- Nàng thật to gan, dám nuốt lời hứa với ta sao?
- Hứa gì?
- Nàng hứa sẽ đưa ta quay về mà...
- ừm, bình tĩnh đi rồi nghe ta nói. Mà đói k? Ăn bánh với ta đã nhé, ta đói quá rồi.
- Được thôi!
- À mà k ngồi nơi góc xó này được, mất ngon, đi theo ta!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
30 chương
92 chương
7 chương
122 chương
21 chương