Vương phi vô tâm
Chương 7 : Tùy duyên
_”Nga ~, chàng để cho thiếp chọn sao? Vậy thì câu trả lời của thiếp chính là… không chọn ai cả.”
Nghe được câu trả lời của nàng khiến cho tất cả mọi người nơi đây không khỏi phải một phen kinh ngạc, sửng sốt. Nhìn bộ dáng không hiểu gì của mọi người, đôi mắt Bạch Vân không khỏi lóe lên một tia thích ý, cười cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của Mộ Dung Thành cùng bá quan văn võ. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua hướng Lăng Tuyết ngồi thì đương nhiên không ngoài dự liệu của nàng là Lăng Tuyết vẫn ung dung ngồi hưởng trà mà không lộ ra bất cứ vẻ gì ngạc nhiên cả, uhm, không hổ là sư tỷ của nàng, hiểu ý nàng từ trong ra ngoài.
Kinh ngạc qua đi, Mộ Dung Thành bèn hỏi lại Bạch Vân:
_”Vân nhi, chẳng lẽ nàng chưa hiểu tầm quan trọng của việc lập thái tử ư?”
_”Chính vì hiểu nên ta mới lựa chọn như vậy đấy.”
Ngừng lại một lát để nhấp ngụm trà trên tay, nàng bèn nói tiếp:
_”Các người nói rằng thiên nữ hạ phàm, mệnh định phượng lâm thiên hạ, vậy thì chỉ cần là người mang mệnh đế vương sẽ tìm được nàng. Thế nhưng các người có từng nghĩ người mà chúng ta chọn có chắc là người mang mệnh đế vương? Thêm vào đó thiên hạ này không chỉ có mình Nguyệt quốc chúng ta là biết đến sự tồn tại của thiên nữ mà cả khắp thiên hạ, khắp mọi nơi trong thế giới này đều biết, đương nhiên không ngoại trừ ba nước kia, thì chắc gì ba nước kia không có ý tưởng như chúng ta, chắc gì thiên nữ sẽ đi đến Nguyệt quốc mà không phải đi đến nước của họ ?”
Từng lời phân tích rành rọt của Bạch Vân vang lên như một tiếng chuông cảnh tỉnh mọi người, khiến họ chợt nhận ra bản thân thiếu sót đến mức nào khi cho rằng việc tìm kiếm thiên nữ dễ dàng như thế.
Đúng vậy, chắc gì ba nước kia không có ý tưởng cử người mang mệnh đế vương đi tìm thiên nữ giống họ chứ, chắc gì thiên nữ sẽ lựa chọn đi đến Nguyệt quốc mà không là ba nước kia, làm sao mà biết ai là thiên nữ trong hàng ngàn vạn người như thế được chứ, bảo đế vương tinh đi tìm một người không biết dung mạo, không biết nơi ở, tuổi tác,… quả thật so với lên trời còn muốn khó hơn.
_”Này… chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà bỏ qua cho thiên nữ hay sao?”
Một vị quan văn tóc bạc phơ nêu lên ý nghĩ của mình, hàng loạt người cũng theo đó mà gật đầu biểu thị sự tán thành của mình. Mộ Dung Thành nghe thấy vậy cũng không khỏi chau mày lại, đắn đo mà trầm tư.
Buông tha? Này là nói giỡn đi, thiên nữ ngàn năm thậm chí là vạn năm mới xuất hiện, đem lại một thời kì thịnh thế cho quốc gia có thiên nữ, nói buông tha sợ rằng là nói dễ hơn làm.
Nhìn mọi người ai nấy cũng đều trầm tư mà duy chỉ đôi tỷ muội kia là vẫn điềm tĩnh không lo lắng gì, điều đó không khỏi khiến cho Mộ Dung Thành thắc mắc:
_”Lăng Tuyết, sao ta thấy nàng có vẻ như không lo lắng gì hết vậy, bộ nàng có kế sách gì hay sao, thử nói ra cho mọi người nghe thử đi.”
_”Phải đấy hoàng hậu, người là tài nữ túc trí đa mưu mà, người nêu thử ý nghĩ của mình đi.”
Doãn Thiên vò đầu bứt tai hồi lâu cũng phụ họa Mộ Dung Thành hỏi ý kiến của Lăng Tuyết.Nghe mọi người nhắc đến tên mình, lúc này đây Lăng Tuyết mới chợt bừng tỉnh, nàng hồi thần lại thì thấy ai nấy cũng đều đang nhìn chằm chằm vào mình để đợi câu trả lời thì nàng ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi nhằm che dấu bớt đi sự thất thần của mình. Hồi lâu sau, nàng bèn nói:
_” Thực ra thì đối với vấn đề này chỉ có duy nhất hai câu thơ là có thể giải quyết rồi.”
_”Đó là gì?” Mộ Dung Thành tò mò hỏi lại.
Nàng nở một nụ cười đầy thần bí, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói ra mấy chữ:
_”Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng.”
Lời nàng vừa dứt liền đem lại cho mọi người một trận khó hiểu, người nhìn ta, ta nhìn người, ai nấy đều không hiểu ẩn ý của Lăng Tuyết là gì. Nàng nhìn mọi người ngơ ngác hồi lâu rồi cười cười đứng dậy cáo từ hoàng thượng, rồi rời khỏi ngự hoa viên lui về tẩm cung nghỉ ngơi.
Bóng dáng phụng y vàng lộng lẫy, kiêu sa cứ thế mà khuất dần sau màn đêm của những vườn cây, loài hoa trong ngự hoa viên, nhưng theo bóng nàng xa dần thì thanh âm của nàng cũng đó cũng từ từ vang lên rồi lại dần biến mất dần theo bước chân nàng đi xa:
_” Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đã là thiên ý thì không cách nào cãi được, là phúc thì không phải họa, đã là họa thì ắt khó tránh khỏi. Chi bằng cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi.”
Mộ Dung Thành nhìn bóng dáng ai thế đi mất như thế hồi lâu mới phục hồi tinh thần quay sang hỏi lại Bạch Vân:
_”Ý của Tuyết nhi là gì vậy, nàng hiểu không?”
Bạch Vân nghe thấy thế liền cho Mộ Dung Thành ngay một ánh mắt khinh bỉ, thế mà nói rằng là hiểu thê tử, sống chung đến độ gần đất xa trời rồi mà không hiểu ý nhau gì cả. Thấy Bạch Vân lườm mình hoài như thế khiến cho Mộ Dung Thành cảm thấy cũng rất là oan uổng, ẩn ý cao thâm thứ cho kẻ phàm tục là y đây không cách nào hiểu được.
Nhìn vẻ mặt đáng thương, cầu xin của Mộ Dung Thành hồi lâu nàng không khỏi cảm thấy buồn cười liền thương tình lên tiếng giải đáp thắc mắc cho y hiểu.
_” Ý của tỷ ấy rất là đơn giản, ta hỏi chàng, trong cung hiện giờ chúng ta có bao nhiêu nhi tử?”
_”Này, không phải là ba sao: Triệt nhi, Phong nhi, Huyền nhi và một nữ nhi Mộ Dung Linh hay sao?”
Mộ Dung Thành không khỏi khó hiểu vì sao Bạch Vân lại hỏi như vậy, chẳng phải đang nhờ nàng ấy giải thích ẩn ý lời nói của Tuyết nhi hay sao?
_”Ba sao???” Bạch Vân nhìn Mộ Dung Thành mà lần nữa cười khẩy.
_”Mộ Dung Thành ơi là Mộ Dung Thành, chàng làm phụ hoàng quả thật là thất bại đấy, giờ trong cung có bao nhiêu nhi tử cũng không biết, thật là không biết làm sao với chàng luôn.”
Mộ Dung Thành nghe nàng nói mà sửng sốt, liền cố gắng lục lại trong đầu xem xem mình có nhớ lộn không, nhưng mà dẫu cho hắn moi móc thế nào thì vẫn chỉ nhớ rõ là mình chỉ có ba nhi tử và một nữ nhi thôi mà, đâu có sai được, bèn cười hề hề lấy lòng Bạch Vân:
_” Vân nhi a, nàng xem lại sao chứ ta nhớ rõ là mình chỉ có ba nhi tử cùng một nữ nhi thôi mà, đâu ra thêm nhi tử nữa?”
Bạch Vân nhìn hắn một bộ không luyện thành sắt, lắc đầu, tiếc hận nói:
_” Ta đương nhiên biết mình có bao nhiêu nhi tử, nhưng vấn đề ta hỏi chàng là có biết bao nhiêu đứa ở trong cung thôi chứ ta không hỏi chàng là có bao nhiêu nhi tử. Chàng hiểu vấn đề chưa?”
_” Ách, hóa ra là vậy, uhm, thì vẫn là ở trong phủ đệ chúng hết thôi, chứ ở đâu nữa mà nàng hỏi ta.” Mộ Dung Thành một bộ dáng lần này chắc bản thân trả lời đúng rồi, mười phần tự tin mà nói đáp án cho Bạch Vân nghe, thế nhưng đổi lại hắn là một cái nhéo tai đầy đau đớn.
_”Oái, đau, đau ta, Bạch Vân à, ta đã làm gì sai chứ? Ô ô ô.”
_”Hừ, ta nói chàng làm phụ hoàng thất bại mà chàng không nghe, ta nói cho chàng biết bọn chúng từ hơn một tháng trước đều đi phiêu bạt giang hồ hết cả rồi, giờ chẳng còn đứa nào ở trong kinh thành cả đâu. Chàng làm phụ hoàng mà không thắc mắc rằng không thấy chúng vô cung thỉnh an ư ?”
Mộ Dung Thành vừa ôm lấy lỗ tai bị nhéo cho sưng đỏ, vừa mếu máo ủy khuất nói:
_” Thế thì liên quan gì đến ẩn ý của Lăng Tuyết chứ?”
_” Sao không liên quan? Ý của tỷ ấy chính là hiện nay toàn bộ nhi tử của chúng ta đi phiêu bạt giang hồ hết cả rồi, nếu như duyên phận cho thiên nữ thuộc về Nguyệt quốc chúng ta thì một trong số nhi tử của chúng ta chuyến này đi sẽ tìm được thiên nữ, cũng có nghĩa rằng đó chính là minh quân tương lai của Nguyệt quốc ta. Ngược lại nếu lấy trúng thiên sát nữ chi mệnh thì âu cũng là nghiệt mà Nguyệt quốc ta phải gánh lấy, tất cả chỉ đành phó mặc cho ý trời thôi, hiểu chưa?”
_”Nhưng mà…”
_”Tâu hoàng thượng, thần thấy ý kiến của hoàng hậu và quý phi quả thực là sáng kiến cuối cùng bấy giờ. Âu tất cả cũng là duyên phận thôi thì ta đành phó mặc cho thiên ý đi, là phúc thì cứ mà tận hưởng, là họa thì dù có né thế nào cũng khó thoát, chi bằng là cứ thuận theo tự nhiên.Chứ giờ mà bảo đi tìm thiên nữ cùng thiên sát chi nữ thì e rằng rõ là chỉ tổ làm việc phí công thôi.”
Doãn Thiên trầm mặc hồi lâu suy nghĩ lời của Lăng Tuyết cùng Bạch Vân rồi cuối cùng cũng đứng dậy tán thành ý kiến của họ. Y ngước nhìn lên bầu trời chứa muôn đầy vì sao tinh tú ấy mà chỉ biết thầm thở dài than thở: âu cũng là số phận cả đi.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
455 chương
43 chương
66 chương
10 chương
39 chương