Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 53
Mặc kệ là thành nào, đúng giờ Tuất(*) đều đóng cửa thành, cấm ra vào nữa. Nên Tư Đồ Huyền Nguyệt hơi ngạc nhiên khi nghe người bẩm báo Tư Đồ Tu đến. Bà cầm bút lông cừu, lưu loát viết hết bài Lan Đình phú mới đứng dậy dời bước đến phòng khách.
(*) Giờ Tuất: từ 7h đến 9h tối.
Có một người con trai trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ đang đứng trong ánh chiều tà. Dù chàng có vài nét giống phụ thân, nhưng đa phần đều giống mẫu thân Trương Doanh Doanh hơn. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, làn da trắng hơn tuyết. Cảnh tượng ấy khiến Tư Đồ Huyền Nguyệt phải hoảng hốt, tựa như bà được nhìn thấy em họ năm 13-14 tuổi, trong tay cầm bó hoa, dung mạo xinh xắn động lòng người.
Khi còn bé, bà hay đến nhà cậu chơi nên mãi rồi liền thân thiết với Trương Doanh Doanh như chị em ruột thịt.
Sau này, bà gả cho Hứa Ôn, Trương Doanh Doanh lại vào cung.
Ngày ấy, nàng thẹn thùng nói với bà: "Tỷ tỷ, muội không sợ, muội thích Hoàng thượng, từ lần đầu tiên gặp chàng muội đã thích."
Bà còn nhớ gương mặt ngây thơ ấy không hiểu rõ về sự hiểm độc của thâm cung, nhưng lại đơn giản trong sáng khiến người khác đau lòng, chỉ ước có thể dâng hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này cho nàng.
Sau đó bà không gặp lại Tư Đồ Hằng Thành.
Năm đó, bà và Hứa Ôn đến Tái Ngoại(*). Bọn họ ở nhà bạt, sáng ngắm nhìn những mục dân thả bò chăn dê, buổi tối nghe tiếng ngựa hí mà dần chìm vào giấc ngủ. Một năm ngắn ngủi ấy là khoảng thời gian vui vẻ tự do nhất trong đời bà. Nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt với mọi chuyện, về kinh thành, Hứa Ôn đã biết vài chuyện quá khứ của bà.
(*) Tái Ngoại: Chỉ phía Bắc bên ngoài Trường Thành, khí hậu chủ yếu khô lạnh.
Ông không nói gì, chỉ là trong ánh mắt hiện lên sự nhói đau, khiến bà ngồi đệm như ngồi bàn chông, vì bà chủ động đề xuất hoà ly.
Trong nháy mắt đã mười mấy năm trôi qua, con của Doanh Doanh đã lớn khôn thế này.
Ánh sáng hắt vào mắt bà khiến bà hơi chua xót.
Tư Đồ Tu khẽ gọi: "Dì ơi!"
Tư Đồ Huyền Nguyệt nhoẻn miệng cười: "Hôm nay hai nhà Chu – Hứa kết thân, sao con lại đến đây?"
"Đến đó cũng chỉ uống rượu, con vốn không hứng thú với rượu chè nên hẳn bọn họ không trách tội đâu." Chàng ngồi xuống ghế bành, mỉm cười nhìn bà, "Con quấy rầy dì rồi sao ạ?"
"Biết quấy rầy mà con còn đến à?" Tư Đồ Huyền Nguyệt ngồi đối diện, sai nô tỳ rót ly trà thơm mang đến, "Ta trồng loại trà này từ mấy năm trước, đến năm nay đã sinh trưởng khá tươi tốt, nhìn bụi cây um tùm như cây tùng nên nhân lúc nhàn hạ, ta hái pha uống. Con đến thật đúng lúc, con là người đầu tiên nếm thử hương vị của nó đấy."
Chàng nâng ly trà lên khẽ ngửi, mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, bèn khẽ nhấp một ít trước: "Lần đầu tiên con uống một loại trà nồng nàn hương vị của mùa thu đến thế."
Tư Đồ Huyền Nguyệt bật cười, liếc xéo chàng: "Nói đi, có chuyện gì hả?"
Sau khi Trương Doanh Doanh qua đời, dù bà không ở trong cung nhưng đến dịp lễ Tết đều không quên đến thăm chàng, nên bà hiểu rõ tính tình từ nhỏ đến lớn của chang hơn ai hết.
Muộn thế này lại đến, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng.
Tư Đồ Tu để ly trà xuống bàn, ngồi thẳng người lại, nét mặt nghiêm túc, nói: "Không có chuyện gì qua mắt được dì cả, con đến đây là vì chuyện chung thân đại sự của mình."
"À, là vị Bùi cô nương kia sao?" Tư Đồ Huyền Nguyệt cực kỳ nhanh trí, "Dì nghe nói gần đây Bùi đại nhân chọn chồng cho con gái là lính dưới trướng ông." Bà nhíu mày, "Hoàng thượng lại coi trọng nhà họ Bùi, nếu như ép buộc Bùi đại nhân, chỉ sợ là hỏng tình nghĩa quân thần. Tuy nói quân sử thần tử, thần không thể không tử."
"Vâng." Tư Đồ Tu gật đầu, "Dì nói không sai, nhưng con nghĩ hẳn trong lòng phụ hoàng cũng dành tình cảm cho con."
Dù Tư Đồ Hằng Thành đối xử công bằng với các cậu con trai của mình, nhưng trong lòng cả bá quan văn võ cả triều đều có một bàn cân, chọn lựa vương gia nào có ảnh hưởng to lớn để nâng đỡ, nhưng Tư Đồ Tu mãi vẫn không biết trong ông mình có địa vị thế nào. Đời trước, ông muốn lập Tư Đồ Dập thành Thái tử, sau đó lại muốn sắc phong Tư Đồ Cảnh, còn chàng thì sao? Rốt cuộc phụ hoàng đánh giá chàng như thế nào?
Câu này dường như có ẩn ý muốn dò xét. Tư Đồ Huyền Nguyệt vuốt ve ly trà trắng noãn như hoa sen: "Đương nhiên là Hoàng thượng thương con rồi, bậc làm cha làm mẹ đều giống nhau ở tấm lòng." Bà trầm ngâm một lát, mới nói tiếp, "Con thích Bùi đại cô nương thật sao?"
Tư Đồ Huyền Nguyệt đã từng gặp nên đương nhiên nhớ rõ.
"Vâng ạ, nên con đã cầu xin Quý phi nương nương nói chuyện với phụ hoàng." Chàng nhìn Tư Đồ Huyền Nguyệt chăm chú, "Chỉ là không biết phụ hoàng có đồng ý không, trong lòng con lo lắng nhưng con nhất định phải cưới Bùi đại cô nương."
Tư Đồ Huyền Nguyệt thấy Tư Đồ Tu rất cố chấp, bà chợt nhớ đến Bùi Ngọc Kiều. Cô bé xinh đẹp phấn điêu ngọc trác, tính tình lại đơn thuần, khiến người khác thương yêu, cũng khó trách thằng bé thích, không tiếc đến Lan Viên tìm bà giúp đỡ.
Vài chục năm đã trôi qua, bà sợ khi mẹ qua đời, thằng bé sẽ bị ức hiếp nên luôn lén lút dặn dò có việc thì đến tìm bà, nhưng thằng bé chưa đến bao giờ.
Lần này nhất định tình cảm chân thành rồi, Tư Đồ Huyền Nguyệt bèn nói: "Hoàng thượng mềm lòng, nếu Hứa quý phi đã cầu xin thì chắc chắn sẽ không phản đối." Bà nhìn chàng, ánh mắt sắc bén chợt ôn hoà hơn, "Dù Hoàng thượng kiệm lời nhưng rất thương con, chắc chắn sẽ đồng ý, chỉ là Bùi đại nhân phải chịu thiệt thòi rồi..." Bà dừng một lát lại nói, "Nếu con cưới Bùi đại cô nương, nhất định phải đối xử tốt với con bé."
"Đương nhiên rồi ạ, không thì con muốn lấy nàng làm gì." Tư Đồ Tu nghe Tư Đồ Huyền Nguyệt nói thế, liền biết bà đã đồng ý, tâm trạng liền nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều, "Cảm ơn dì ạ."
Tư Đồ Huyền Nguyệt cười nói: "Con uống trà đi."
Hương trà dần dần lan ra khắp căn phòng.
Trong khi đó, ở nhà họ Bùi, Bùi Mạnh Kiên và Thái phu đang nói chuyện với Bùi Trăn.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào, sao con vội vàng để Kiều nhi gả đi?" Thái phu hỏi, "Trước kia con cưng chiều con bé, kén rễ cũng theo ý con bé, nhưng bây giờ có gì giấu diếm ta và Lão gia?"
Bùi Trăn cười nói: "Có gì đâu chứ ạ, cô nương..."
"Thằng khốn!" Bùi Mạnh Kiên hét to một tiếng, "Dù ông đây không làm quan trên triều nhưng cũng không đến nỗi thành kẻ mù người điếc, con còn muốn gạt ta à? Có phải là do Kiều nhi gây chuyện bên ngoài, nên được vị hoàng thân quốc thích kia xem trọng rồi phải không? Không thì tại sao nhà họ Bùi chúng ta phải trốn tránh thế này! Con thành thật khai báo mau!"
Phụ thân đã nói trúng tim đen, Bùi Trăn vốn dĩ không muốn kinh động đến bọn họ để họ không phải lo lắng, nhưng chuyện đã đến nước này chỉ còn cách thừa nhận: "Là Sở vương ạ."
Gương mặt của hai người đều biến sắc, Thái phu nhân như chợt hiểu ra: "Thảo nào cứu con bé Kiều nhi tận 2 lần, dù ta cũng nghi ngờ nhưng Kiều nhi vẫn không có gì khác, nên ta nghĩ vị hoàng thân quốc thích ấy không đến mức muốn cưới con bé. Kết quả lại là đúng như vậy, nhưng Hoàng thượng có đồng ý không?"
"Khó nói trước được gì ạ." Bùi Trăn trả lời, "Trong mấy vị vương gia, chỉ có Tấn vương và Hoài vương được hai phần thiên hạ, còn Thái tử phần lớn cũng chung phe với họ."
Mà Tư Đồ Tu lại lãnh đạm quái gở, không được yêu thích, không ai cho rằng hắn sẽ là người dự bị cho vị trí Thái tử, nếu nói về tài cán thì chẳng lẽ những vị đại thần kia không thay thế được à? Hắn lấy gì để cưới Bùi Ngọc Kiều chứ, thật đúng là khó nói, nhưng dù sao cũng là vương gia, Tư Đồ Hằng Thành không hẳn sẽ không thành toàn cho đứa con trai này.
Bùi Mạnh Kiên trầm ngâm một lúc mới nói: "Qủa thật là hơi nan giải, không thì để Kiều nhi gả đi ngay trong hai ngày này đi?"
Thái phu nhân liên tục lắc đầu: "Thế đấy sao được, chưa chọn được người, sao có thể gả lung tung chứ? Hơn nữa, bây giờ chỉ mới là suy đoán, thì chỉ là suy đoán mà thôi, sao có thể để Kiều nhi tuỳ tiện xuất giá được chứ, ta không nỡ đâu! Làm việc phải có phương pháp, chỉ là hơi vội vàng thế thôi. Nếu có người phù hợp thì nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt. Ngoài ra, Trăn nhi, con sai người đi nghe ngóng tin tức một chút, xem Sở vương đã nói chuyện với Hoàng thượng chưa."
"Con chưa nhận được tin tức." Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng được. Bùi Trăn chau mày, bên cạnh Tư Đồ Tu đều là ám vệ, rất khó tìm được hành tung của hắn.
Tư Đồ Hằng Thành mưu mô trí lược, mấy người con trai được ông dạy dỗ đều xuất sắc, ngoài trừ Chu vương thì không ai dễ đối phó cả.
Khi nhà họ Bùi đang thương nghị, Tư Đồ Tu đã về kinh thành, cơn mưa dần dần nhỏ lại, chàng bước xuống xe ngựa, Mã Nghị che ô cho chàng, nhưng nước mưa ở lớp đá xanh dưới chân đã bắn lên đôi giày da hươu màu đen của chàng.
Cửa lớn của phủ Đông Bình Hầu đóng chặt, chỉ có hai tên thị vệ đứng trước cửa.
Thấy chàng không nhúc nhích, Mã Nghị liền khẽ hỏi: Vương gia muốn đến Hầu phủ sao ạ?"
Chàng lắc đầu.
Bây giờ Bùi Trăn chắc chắn không muốn gặp chàng, chàng cũng chẳng muốn bứt dây động rừng làm gì, chỉ vì Bùi Trăn đại nhân làm việc rất quả quyết, lại bảo vệ Bùi Ngọc Kiều thái quá. Biết chuyện gấp rút, nhưng chưa từng giải quyết chuyện này trong 2-3 ngày, còn chọn chồng cho nàng. Với chàng mà nói thì đây không hẳn là chuyện xấu, kéo dài thời gian còn có lợi nữa là đằng khác.
Cho nên chàng không muốn đi kích thích Bùi Trăn, lỡ như chọc giận nhạc phụ tương lai thì sao có thể bảo ông gả Bùi Ngọc Kiều cho chàng được.
Mã Nghị khó hiểu, nếu không đi thì đứng trước cửa lớn nhà người ta làm gì? Chẳng lẽ có thể nhìn thấy Bùi đại cô nương xuyên qua cửa lớn này sao? Hắn càng ngày càng không thể hiểu được tâm tử của chủ tử.
May là Tư Đồ Tu chỉ đứng đấy một lát về rời đi.
Nếu đôi bên đã có tình từ lâu thì sao phải chờ đợi sớm sớm chiều chiều thế này, nhưng tâm trạng chàng không tệ lắm. Bây giờ Tư Đồ Huyền Nguyệt đã đồng ý, thì có lẽ sự sẽ thành trong tháng này. Đến lúc đó chàng muốn gặp nàng thì có thể gặp, sao phải nóng lòng trong giờ khắc này để hư bột hư đường chứ? Chàng đè nèn nhớ nhung trong lòng, chỉ là không ngờ xe ngựa vừa đi đến đầu hẻm đã thấy hai người đi ra từ cửa Tây của góc Hầu phủ.
Chàng dễ dàng thấy được vì bây giờ đã qua giờ Dậu, trên đường rất ít người nên thoáng đãng.
Tư Đồ Tu vốn chỉ xem họ là hạ nhân vì bọn họ đều mặc thường phục màu nâu của hạ nhân, vóc người cũng không cao, giống như hai vị thiếu niên. Nhưng nhờ ánh trăng soi sáng, bóng người yểu điệu hiện ra ngay trước mặt, dù trên mặt dính bụi bẩn nhưng ánh mắt vẫn sáng trong như nước suói, nhẹ nhàng chớp chớp, đây là thứ rung động lòng người không thể che giấu được.
Tư Đồ Tu nhướng mày, hơi nghiêng người để tránh bọn họ, thầm nghĩ nàng ăn mặc như thế, không phải muốn bí mật đi gặp riêng ai đó à?
Chàng ung dung thản nhiên ngồi vào xe ngựa, phân phó Mã Nghị: "Đi theo bọn họ."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
36 chương
37 chương
501 chương
53 chương
19 chương