Bùi Ngọc Kiều chưa từng đi một mình ra ngoài trễ như thế này, lại còn mặc quần áo của gã sai vặt nữa, nhưng nàng có nguyên nhân. Hôm nay Thẩm Thời Quang cho người đưa tin muốn gặp nàng, ban ngày nàng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đủ thứ cách chuồn ra hầu phủ, may là Trúc Linh biết đường nên không khó khăn gì, nàng đi dọc theo phố đến Thẩm gia. Hai nhà vốn cách không xa, đi bộ không khách gì ngồi kiệu, một khắc đồng hồ là đến. Trúc Linh đi tới gõ cửa, cửa lớn két một tiếng mở ra, gã sai vặt trẻ tuổi ló đầu ra, nhìn có vẻ lanh lợi. "Thẩm cô nương có ở nhà không?" Trúc Linh nhỏ giọng đọc ám hiệu, Thẩm Thời Quang làm việc cẩn thận, trước đây đã dặn câu ám hiệu trong thư, "Chúng ta tới từ đường phía đông rất xa." Gã sai vặt đã được dặn sẵn, vội vàng dẫn các nàng đi vào. Hai người đều dịch dung đơn giản, lại thêm trời tối, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không rõ là ai, các nàng cúi đầu đi theo sau gã sai vặt, người khác chỉ coi các nàng là gã sai vặt nên không hỏi gì. Tới cửa thuỳ hoa, mắt thấy bốn bề vắng lặng, gã sai vặt nhỏ giọng nói: "Đi thẳng vào, tới chỗ rẽ thì rẽ trái." Các nàng nghe theo, dưới tàng cây mai thấy Thẩm Thời Quang. "Thẩm cô nương." Giọng nói Bùi Ngọc Kiều có chút lo lắng, nàng hỏi, "Thẩm công tử bệnh thật sao? Không đi Hàn Lâm Viện luôn?" Đã ba ngày rồi, khó trách Thẩm Thời Quang lo lắng. Hôm qua phụ thân giận dữ, thậm chí còn cầm roi đánh ca ca, hôm nay không thể bị đánh nữa, vết thương đó phải dưỡng bảy tám ngày mới được. Nàng ta biết tính tình của phụ thân, ông không nhường ai cả, tuy mẫu thân thương bọn họ, nhưng bà cũng có nguyên tắc của mình, Thẩm gia danh môn vọng tộc, ở thời nào cũng sẽ kết thân với thư hương môn đệ, bây giờ ca ca muốn cưới Bùi Ngọc Kiều, phụ thân luôn độc đoán, sao sẽ dễ dàng đồng ý? Nàng ta lo chuyện sẽ lớn lên nên muốn nhờ Bùi Ngọc Kiều khuyên nhủ ca ca. Bởi vì nàng ta khuyên sẽ không có tác dụng gì cả. Nàng ta nhẹ thở dài nói: "Ca ca bị phụ thân áp dụng gia pháp." Bùi Ngọc Kiều hoảng hốt, nàng che miệng lại nói: "Vì sao?" Nói ra khỏi miệng mới nhớ tới chuyện nàng đồng ý để Thẩm Mộng Dung cầu hôn, đôi mắt nàng mở to, "Chẳng lẽ là bởi vì ta?" "Ừ." Thẩm Thời Quang không giấu giếm, thản nhiên nói, "Phụ thân không muốn ca ca cưới cô, Bùi đại cô nương, không phải là bọn họ ghét bỏ cô, ta cũng không ghét bỏ cô, chỉ là phụ mẫu đã sớm chọn một cô nương hợp ý, vì vậy khó có thể chấp nhận được, xin cô thứ lỗi. Hôm nay ta mời cô tới là vì ca ca." Quả nhiên là Thẩm gia không đồng ý, Bùi Ngọc Kiều có chút khổ sở, may mắn là nàng tự biết mình, nàng không hơn người, không trách người khác không thích, hà tất phải cưỡng cầu? Chỉ khổ cho Thẩm Mộng Dung, nàng gật đầu, "Được, vvay65 cô dẫn ta đi đi." Ba người đi về phía nam. Mắt thấy bên cạnh ca ca có gã sai vặt hầu hạ, Thẩm Thời Quang nói: "Các ngươi lui xuống, ta có chuyện muốn nói với ca ca." Mọi người dạ vâng lui xuống. Lúc này Thẩm Mộng Dung đang nằm ở trên giường, thấy muội muội tới, hắn nhướng mày nói: "Muội đừng khuyên nữa ca nữa, ca không tin phụ thân có thể đánh chết ca." Giọng nói quật cường, không hề có thờ ơ thường ngày, Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên, nàng nhỏ giọng nói: "Thẩm công tử." Thẩm Mộng Dung giật mình, thật sự không ngờ Bùi Ngọc Kiều tới đây, hắn có chút xấu hổ khi bị nàng nhìn thấy loại tình cảnh này. Hắn muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa nhúc nhích là toàn thân đều đau, nhịn không được rên một tiếng, không ngồi dậy nổi, chỉ đành phải huơ huơ tay che giấu sự xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên. Nhìn ra ca ca xấu hổ, Thẩm Thời Quang nói: "Ca nói chuyện với Bùi đại cô nương, muội đi trước." Nghĩ ra ý xấu xa này mà còn muốn trốn? Thẩm Mộng Dung nạt nhỏ: "Không được đi!" Thẩm Thời Quang không nghe, nàng ta vội ra ngoài đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn cô nam quả nữ bọn họ. Bình thường Thẩm Thời Quang là người có quy củ nhất, không ai soi được khuyết điểm của nàng ta, bây giờ thì ngược lại, chuyện thế này cũng có thể làm. Thẩm Mộng Dung im lặng một lát rồi nói xin lỗi: "Bùi đại cô nương, muội muội ta nóng đầu mới gọi muội tới đây." "Thẩm cô nương quan tâm huynh." Bùi Ngọc Kiều đi tới trước giường, nhẹ giọng nói, "Huynh bị Thẩm lão gia đánh, chắc chắc nàng ấy không nỡ." Thẩm Mộng Dung thở dài, muốn nhìn nàng, nhưng nàng đang đứng, mà hắn đang nằm, hắn không ngẩng đầu lên được, "Muội ngồi xuống." Bùi Ngọc Kiều bưng cái ghế ngồi cạnh giường. Nhìn thấy mặt nàng bôi tro than, giống như con mèo mướp nhỏ, Thẩm Mộng Dung cười rộ lên, tâm tình tốt hơn chút, tuy muội muội không nên làm chuyện này, nhưng mà cũng rất tốt, hắn nói: "Muội lén chạy ra ngoài sao?" "Ừ. Muội sợ người khác biết sẽ ngăn cản." Bùi Ngọc Kiều nói, "Muội thấy chúng ta nên bỏ chuyện đính hôn đi." Không ngờ nàng thình lình nói câu này, Thẩm Mộng Dung nhướng mày, "Muội muốn lật lọng?" "Phụ mẫu huynh không đồng ý, phụ thân huynh còn đánh huynh, nếu muội vẫn cố gắng gả tới thì sẽ sống không tốt." Bùi Ngọc Kiều nhớ tới chuyện đời trước của Bùi Ứng Hồng, cưới một cô nương cả nhà không thích, làm cho cả nhà gà bay chó sủa, nếu nàng vẫn như vậy thì làm sao tốt đây? Cho dù Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân lùi một bước thì cũng sẽ không thích nàng, hơn nữa bọn họ vẫn chưa đồng ý mà Thẩm Mộng Dung đã nếm bao nhiêu vị đắng rồi. Cái này không đáng, thành thân phải vui mừng, nàng dịu dàng nói, "Huynh nói với Thẩm lão gia huynh không cưới ta nữa, như vậy mới thoải mái hơn chút." Thẩm Mộng Dung không lên tiếng, hắn rũ mắt xuống. Trong nháy mắt im lặng, dường như tiếng tuyết rơi che giấu tất cả tiếng động trong đất trời. Tư Đồ Tu đứng ngoài cửa sổ suýt chút nữa bật cười, chỉ sợ giờ khắc này Trầm tiểu tử rất không vui? Đáng đời hắn, dám trêu chọc Bùi Ngọc Kiều, còn dụ được nàng gả cho hắn, ngón tay thon dài của chàng vỗ vỗ chuôi kiếm bên hông, nếu không phải còn chút lý trí thì chàng đã bắt Bùi Ngọc Kiều ra. Bây giờ phải đứng đây nghe bọn họ nói chuyện. Chàng nín thở ngưng thần. Thẩm Mộng Dung hỏi: "Muội không muốn gả cho huynh nữa?" Bùi Ngọc Kiều gật đầu: "Muội sợ huynh lại bị đánh, còn nữa, huynh không thể không đi Hàn Lâm Viện, khó khăn lắm mới đỗ trạng nguyên, sao huynh có thể từ bỏ?" Đôi mắt trong veo tựa như lòng nàng không hề quấn quýt. Thẩm Mộng Dung im lặng một lát, "Sợ huynh bị thương nên không gả cho huynh, sau này huynh cưới cô nương khác thì sao?" "Nếu huynh thích thì tất nhiên là được rồi." Bùi Ngọc Kiều không hề do dự trả lời, nếu nàng không xứng thì chắc chắn sẽ có cô nương xuất sắc hơn xứng đôi với hắn. Nàng hy vọng Thẩm Mộng Dung chuyện gì cũng có thể thuận buồm xuôi gió. Nghe nàng nói, cuối cùng hắn cũng biết tâm tư của nàng, nàng thật sự là đơn thuần, thích cũng thích đơn thuần, chưa từng có bất kỳ ý muốn chiếm làm của riêng, chỉ mong đối phương tốt là được, nhưng mà điều này sẽ làm người ta sinh ra cảm giác thất bại. Vốn cho là mình vân đạm phong khinh, không màng chuyện trên thế gian, nhưng người trước mắt thông suốt hơn hắn nhiều. Hắn cười khổ nói: "Thật ra huynh không chỉ vì muội, là do phụ thân huynh nghiêm khắc, luôn muốn huynh làm theo mọi chuyện, huynh đã sớm nhịn không được, lần này đại khái là hợp cơ hội, muội đừng ôm hết lên người mình." Từ trước tới nay Bùi Trăn luôn đối xử rất tốt với nàng, có thể nói là nói gì nghe nấy, Bùi Ngọc Kiều không ngờ còn có phụ thân như vậy, nàng thấy đồng tình: "Huynh có thể nói rõ ràng với phụ thân mình." Hắn lắc đầu: "Ông ấy rất cố chấp." "Nhưng huynh cũng rất cố chấp, bị đánh cũng không chịu khuất phục." Bùi Ngọc Kiều nói, "Lại nói tiếp, phụ thân và tổ phụ muội cũng cố chấp như vậy, nghe nói khi phụ thân còn trẻ cũng thường bị đánh, nhưng tình cảm hôm nay của hai người rất tốt. Có điều phụ thân không nghe lời của tổ phụ, tổ phụ tổ mẫu muốn phụ thân tái giá nhưng phụ thân không đồng ý." Hắn ngẩn ra, "Đây là chuyện nhà muội, muội cũng nói với ta sao?" "Không phải huynh cũng nói sao?" Bùi Ngọc Kiều nói. Hắn cười rộ lên, nhớ tới dáng vẻ Bùi Trăn, uy phong lẫm liệt, trên chiến trường đại sát tứ phương, thì ra ở trong nhà cũng có chuyện bị phụ mẫu ép buộc, thảo nào nói mọi nhà có nỗi khó xử riêng, nhà hắn xảy ra việc này, nhà khác cũng có nhiều việc khác đang xảy ra. Hắn chỉ biết oán hận, đây hoàn toàn không phải cách giải quyết tốt nhất. Bùi Ngọc Kiều thấy hắn im lặng không nói, nhẹ giọng nói: "Hy vọng huynh có thể nghĩ thông, không nên để cho Thẩm cô nương lo lắng, chúng ta không thể thành thân thì vẫn có thể làm bạn tốt." Mặt mày cong cong, vốn đã dễ thương, lúc dịu dàng, lúc như nước từ khắp nơi tràn vào làm người ta trở tay không kịp. Mắt Thẩm Mộng Dung tối lại, nhỏ giọng nói: "Muội qua đây, để huynh ôm muội một cái." Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên. "Ôm cái sẽ nhanh hết." Thẩm Mộng Dung nghĩ chắc đây là cuối cùng ôm nàng, cũng là lần tiếc nuối lớn nhất đời hắn. Nàng do dự một lát rồi ngồi cạnh hắn. Hắn chịu đau ngồi dậy ôm nàng vào trong ngực. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, cửa bị người ta đẩy ra, Tư Đồ Tu như gió cuốn vào kéo tay Bùi Ngọc Kiều, chàng dùng sức kéo nàng ra khỏi Thẩm Mộng Dung, thấp giọng quát nói: "Dám ôm nữ nhân của bản vương, nếu không phải là... Lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi, không được phép lộ ra chuyện này, nếu không...Coi chừng cả Thẩm gia ngươi!" Một thân cẩm bào màu đen, khuôn mặt như băng. Sắc mặt Bùi Ngọc Kiều trắng bệch, sao chàng có thể xuất hiện ở Thẩm gia? Còn chưa kịp nghĩ là bị chàng kéo ra ngoài. Thẩm gia không canh gác nghiêm ngặt như hầu phủ, Tư Đồ Tu không dám xông vào hầu phủ, nhưng với Thẩm gia thì rất dễ dàng. Dựa vào trí nhớ, chàng nhanh chóng lặng yên không tiếng động dẫn Bùi Ngọc Kiều ra ngoài, đẩy nàng vào trong xe ngựa chờ sẵn. Bóng đêm tối tăm, trong xe ngựa cũng khá là âm u, Bùi Ngọc Kiều sợ hãi lùi vào trong góc, thấy nam nhân chui vào, nàng run run nói: "Huynh muốn làm cái gì?" "Nàng mới là người muốn làm cái gì? Nửa đêm hẹn hò với nam nhân?" Tư Đồ Tu nói, "Nàng còn biết xấu hổ hay không?" Bùi Ngọc Kiều bỗng nhiên bị mắng kịch liệt, nàng cắn răng nói: "Mắc mớ gì tới huynh?" Tư Đồ Tu nheo mắt lại, "Sao không phải chuyện của bản vương? Nàng là vị hôn thê của bản vương." "Cái gì? Huynh nói bậy." Bùi Ngọc Kiều mở to hai mắt nhìn. Trước kia Tư Đồ Tu vẫn luôn dỗ dành nàng, nhường nhịn nàng, nhưng bây giờ chàng phát hiện nàng rất khó chơi, lúc chàng kiềm chế, nàng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn gả cho tướng sĩ Bùi Trăn chọn, lại muốn gả cho Thẩm Mộng Dung, thậm chí còn để người khác chiếm lợi, nàng coi chàng là gì? Nàng căn bản đã sớm quên chàng là tướng công của nàng, chàng không cần phải khách khí nữa, chàng lạnh lùng nói: "Ta không ngại nói cho nàng biết, phụ hoàng đã đồng ý với bản vương, vài ngày nữa sẽ hạ chỉ." Bùi Ngọc Kiều sợ ngây người, lại giống đời trước sao? Nàng lắc đầu liên tục: "Đây không phải là thật, huynh gạt ta! Huynh nói sẽ để ta suy nghĩ thật kỹ, ta, ngày mai ta sẽ gả cho người khác." Tư Đồ Tu cười rộ lên: "Nàng gả cho người nào thì bản vương sẽ giết người đó, chờ nàng làm quả phụ, bản vương sẽ cưới nàng, nàng không tin thì cứ thử đi. Nàng gả cho Thẩm Mộng Dung đi, để coi hắn còn đầu để cưới nàng không." Đôi mắt chàng lóe sáng, hai tay chàng buộc nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng, nàng hiểu chàng không phải nói đùa, chàng rất nghiêm túc, chỉ cần Bùi Ngọc Kiều nàng dám thành thân thì chàng sẽ dám giết người. Bùi Ngọc Kiều sợ đến toàn thân run lên, nàng vừa sợ vừa tuyệt vọng, nhịn không được khóc lên. Từng chuỗi nước mắt rơi xuống, rơi trên mặt tro than, lộ ra da thịt vốn có. Tư Đồ Tu nói: "Nàng còn dám gả nữa không?" Nàng không trả lời, chỉ liên tục khóc, từ nhỏ giọng khóc đến lớn tiếng khóc, trong lòng nàng rất uất ức, cố gắng né tránh chàng, cuối cùng lại phải gả cho chàng, nàng không hề muốn làm vương phi, sao chàng cứ phải cưới nàng vậy? Lòng nàng tràn đầy khổ sở, nước mắt từ trên mặt chảy xuống cằm, rồi rơi trên váy. Làm đau lòng người. Tư Đồ Tu ôm nàng, thản nhiên nói: "Khóc đi, khóc xong rồi thì gả cho bản vương." Nàng vùi đầu ở trong ngực chàng, bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên cẩm bào của chàng. Chàng không động đậy, bẩn thì bẩn đi, chỉ cần nàng ở bên cạnh chàng là tốt rồi, chỉ cần nàng suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.