Nàng kinh ngạc không thốt nên lời, đành cúi thấp đầu. Thẩm Mộng Dung nghĩ, nàng vẫn là một cô nương, mình lại nói chuyện cưới hỏi trước mặt nàng, chẳng trách nào nàng lại xấu hổ như thế. Hắn bèn dịu dàng nói: "Vốn dĩ huynh không nên nói như thế, chỉ là huynh nghĩ nếu muội không bằng lòng gả cho những người đó, thì có thể sẽ suy xét đến huynh. Muội gả cho huynh, đương nhiên huynh sẽ không bắt nạt muội." Bùi Ngọc Kiều vẫn không lên tiếng. Hắn cúi người, nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ nói: "Muội không nói lời nào, huynh sẽ cho là muội đồng ý rồi đấy nhé?" Nàng khẽ ừ một tiếng. Hắn bật cười. Hai người sánh đôi ngồi đấy. Bùi Ngọc Kiều vẫn còn hoảng hốt, dù sao Thẩm Mộng Dung là một trạng nguyên, còn nàng chỉ là một cô nương đần độn. Nàng vốn không thể đạt được vinh dự đặc biệt này, vậy mà hắn lại muốn cưới nàng, nghe được điều ấy lòng nàng không khỏi vui mừng. Bình thường Thẩm Mộng Dung đối xử với nàng rất tốt, nếu ở bên hắn chắc chắn sẽ rất dễ chịu an nhàn, nên đương nhiên nàng bằng lòng. Khi sự vui vẻ ấy qua đi, nàng mới nhớ đến một chuyện, không khỏi lo lắng hỏi hắn: "Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân sẽ không đồng ý đâu." Thẩm Mộng Dung nói: "Bây giờ thanh danh bên ngoài của muội rất tốt mà." Mọi người không còn nói nàng là đồ ngốc như kiếp trước nữa, muội muội Thời Quang cũng khen nàng rất nhiều trước mặt phụ thân mẫu thân. Phải vậy không? Bùi Ngọc Kiều hơi nghi ngờ, liền thấp giọng nói: "Mặc kệ có được không, huynh nhanh chút đi." "Nhanh cỡ nào?" Thẩm Mộng Dung hỏi. Nàng khẽ nhíu mày, nghiêng người qua nói nhỏ cho hắn: "Muội nói cho huynh một bí mật, vốn là do Sở vương muốn cưới muội, nên muội mới vội vã lấy chồng như vậy đó." Thẩm Mộng Dung bật cười, hoá ra là vì lý do này, hắn không hề ngạc nhiên chút nào. Trước đấy, hắn đã nhận ra từ cách đối xử với nàng của Tư Đồ Tu không hề giống với người khác, hoá ra là muốn cưới nàng thật. Hắn liền nói: "Vậy thì phải nhanh chóng tiến hành thôi, để hôm nay huynh nói chuyện với phụ mẫu." Nàng ừ một tiếng, do dự giây lát rồi lại nói: "Nếu như họ không đồng ý cũng không sao, không đáng vì vậy mà huynh chọc phụ mẫu không vui." Dù sao cũng là chiếc bánh rơi từ trên trời xuống, đôi lúc không thể mong đợi nó là sự thật. Hắn gật đầu, lại vươn tay khẽ vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại như lụa của nàng. Chợt nhìn thấy nét mặt bình thản của nàng, giống như không hề sốt ruột về tương lai thế nào, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau như bị thứ gì đó đâm vào, nên hắn hơi phiền muộn. Nhưng ngẫm lại thì sao hắn lại thực hiện suy nghĩ hiện ra trong một phút chốc chứ, đây là hạnh phúc cả đời của hắn cơ mà? Lúc này hắn cũng không hiểu bản thân nữa. Bùi Ngọc Kiều đứng lên: "Muội đi đây." Hắn trả lời: "Được." Nàng nhảy xuống từ bậc thềm, dùng tay phủi phủi váy, lá ngân hạnh rơi xuống từ tán cây, giống như những con bướm đang bay lượn xung quanh nàng. Hắn nhìn theo bóng lưng của nàng mờ dần rồi biến mất. Bùi Ngọc Anh thấy Bùi Ngọc Kiều đến, liền khẽ nói: "Tỷ đi đâu thế? Đừng nói là lạc đường trong vườn nha?" "Lát nữa sẽ kể muội nghe sau." Bùi Ngọc Kiều đỏ bừng cả mặt. Thẩm Thời Quang nhìn thấy hết cả, chợt nhớ lại khi nãy có hạ nhân bẩm báo Thẩm Mộng Dung giữ nàng ta lại nói chuyện, nàng khẽ thở dài, chắc là anh cả đã nhìn trúng nàng ấy rồi, phải làm thế nào mới ổn thoả đây? Tuy nàng không biết phụ thân và mẫu thân sẽ đồng ý cọc hôn sự này không, nhưng nàng không hề bất mãn với Bùi Ngọc Kiều, chỉ lo lắng Thẩm Mộng Dung có thể vì vậy mà bất hoà với người nhà. Thu lại tâm sự trong lòng, nàng cười cười mời bọn họ dùng bữa. Bùi Ngọc Hoạ dùng bữa trưa, liền tán dương món ăn ngon: "Món gà này xem như không tệ, đầu bếp nhà muội cũng không làm ra được mùi vị này!" Thẩm Thời Quang cười nói: "Khẩu vị của muội y hệt như của Thục Quỳnh, nàng ấy cũng thích ăn món này." Nhắc đến Thục Quỳnh, Bùi Ngọc Hoạ liền tò mò: "Sao hôm nay tỷ không mời tỷ ấy đến? Muội nhớ lần trước nhìn thấy tỷ ấy ở nhà họ Từ, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, không kịp chào tạm biệt đã đi." Chỉ có hai người Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều biết nguyên do, nhưng bọn họ đều giữ im lặng. "Đương nhiên tỷ có mời nàng ta, nhưng nàng ấy không muốn đến, có lẽ là do sức khoẻ không tốt." Thẩm Thời Quang cũng hiểu được phần nào tâm trạng của Thục Quỳnh, nàng ấy thích Từ Hàm, chỉ là người nàng thích lại là Từ Hàm sắp cưới Bùi Ngọc Anh, trong lòng nàng khó chịu. Đây cũng là chuyện thường tình mà thôi, thời gian lâu dần, nàng ta chắc cũng có thể nghĩ thoáng hơn. Trong khi các cô nương đang hưởng thụ những món ăn ngon, Thẩm Mộng Dung giờ đây đang quỳ gối trước mặt hai vị trưởng bối trong nhà. Thẩm Chu nghe hắn nói muốn cưới Bùi Ngọc Kiều, liền lớn tiếng khiến trách: "Sao con lại có lá gan này chứ! Mẫu thân đã chọn không ít cô nương cho con xem, có ai thua kém vị cô nương của Hầu phủ kia không?" Ông đi qua đi lại trong phòng, lại quay đầu trừng mắt nhìn con trai, "Nhà chúng ta là dòng dõi thư hương, Hầu phủ lại la một đám con nhà võ múa đao giơ thương, sao có thể môn đăng hộ đối? Đừng để ta nghe con nhắc lại chuyện này lần nữa, lui xuống đi." Trước sự từ chối không nể tình của phụ thân, Thẩm Mộng Dung như trở về năm hắn 9 tuổi, tổ mẫu bệnh nặng, hắn nghĩ mình sẽ ở lại chăm sóc bà, không tham gia thi đồng sinh. Nhưng phụ thân lại trách mắng hắn, buộc hắn phải đi thi, kết quả là khi hắn về, nhận được tin tổ mẫu đã bệnh chết, hắn không thể gặp mặt bà lần cuói. Phụ thân luôn luôn lạnh lùng như thế, vì ông tài cao, 9 tuổi đã thi đỗ tú tài, nên hi vọng hắn cũng thế. Bây giờ cũng như thế, hy vọng hắn cưới một người vợ như mẫu thân. Thẩm Mộng Dung ngẩng đầu nhìn Tô thị: "Mẫu thân cũng không cho phép sao?" Tô thị trả lời: "Mộng Dung, nghe phụ thân con đi." Tuy chỉ vừa đến đầu thu, nhưng bầu không khí trong căn phòng này lạnh lẽo giá rét như trời mùa đông. Thẩm Mộng Dung quỳ ở đấy, bỗng chợt nhớ đến muội muội Thẩm Thời Thần, ngoài trừ tổ mẫu, Thời Thần chính là người duy nhất trong nhà này cho hắn cảm giác ấm áp. Nhưng muội ấy lại vì hắn, vì phụ thân, vô ý nhiễm bệnh khi đi đường. Lúc ấy hắn nói với phụ thân là để muội ấy ở lại trang trại dưỡng bệnh, nhưng phụ thân khư khư cố chấp vượt gió tuyết dẫn bọn họ lên kinh thành, chỉ vì nghe nói có nhà Nho gì đó vừa đến, nên phụ thân muốn dẫn họ đến gặp ông ta. Lồng ngực bỗng nhiên giống như xuất hiện một bụi rơm rạ, chặn ngay cổ họng khiến hắn không thể hô hấp, phải há miệng hít thở. Phụ thân và mẫu thân hắn đang đứng trước mặt như hai pho tượng đá. Hắn đột nhiên mỉm cười, vén áo đứng dậy, nói: "Nếu không cho con cưới nàng ấy, cả đời này con sẽ không cưới ai hết. Hàn Lâm viên, thăng quan tiến chức gì đó, con cũng không đi!" "Mày nói gì hả!" Thẩm Chu giận dữ. Thẩm Mộng Dung xoay người bỏ đi. Cả đời này của hắn đã luôn tuân thủ nghiêm ngặt theo lời phụ thân dạy, nghe theo lời ông chỉ bảo, nhưng kết quả là trừ cả người học thức, hình như ngay cả tâm hồn hắn cũng không có. Trống rỗng, tựa như cô hồn dã quỷ trên cõi đời này. Lần này, hắn sẽ không nghe theo ông nữa. Hắn sải chân bước đi, bỏ lại Thẩm Chu phía sau chỉ tay bóng lưng hắn lên án kịch liệt. Các cô nương ngồi chơi một canh giờ mới về nhà họ Bùi. Vừa về đến nhà, Bùi Ngọc Anh liền kéo tay tỷ tỷ tra hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" "Thẩm công tử bảo muốn cưới tỷ." Bùi Ngọc Kiều đỏ mặt thì thầm, "Tỷ cũng đã đáp ứng rồi, nhưng không biết nhà họ chịu đồng ý không." Bùi Ngọc Anh giật mình: "Thật sao?" "Ừm, chính huynh ấy mở miệng nói với tỷ, bảo tỷ đợi." Bùi Ngọc Kiều thở dài, "Nhưng tỷ cảm thấy có lẽ sẽ không thành, huynh ấy là Tu Soạn(*) ở Hàn Lâm viện, cưới cô nương nào chẳng được chứ? Tỷ thì đáng là gì, tỷ rất vui khi nghe huynh ấy nói thế, tỷ vốn cho rằng không có người nào chịu cưới tỷ." (*) Là chức biên soạn lịch sử, chỉnh sửa các bộ sách. Bùi Ngọc Anh an ủi nàng: "Tỷ tốt thế này, huynh ấy muốn cưới tỷ thì thế nào, hơn nữa không phải Sở vương muốn cưới tỷ sao?" Tư Đồ Tu không kém gì Thẩm Mộng Dung, người ta còn là vương gia đó. Bùi Ngọc Anh đột nhiên cảm thấy tỷ tỷ thật là lợi hại!! Bùi Ngọc Kiều cười hì hì nói: "Chẳng lẽ là do tỷ trở nên thông minh sao?" "Dung mạo tỷ cũng xinh đẹp mà." Bùi Ngọc Anh nhéo mặt nàng, thầm nghĩ nếu nhà họ Thẩm, tỷ tỷ có thể gả qua đó đương nhiên là tốt, nhưng không thể ở gần Hầu phủ. Hơn nữa hôm nay đến nhà họ Thẩm, ngay cả mặt Thẩm phu nhân nàng cũng chưa được nhìn thấy, không rõ hai bậc trưởng bối có tính tình thế nào. Tỷ tỷ gả qua đó sẽ là con dâu trưởng, trên vai gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Qủa nhiên cuộc đời không có chuyện gì là mười phân vẹn mười, Bùi Ngọc Anh khẽ thở dài. Qua vài ngày sau, trời bắt đầu đổ mưa, nhưng buổi tối lại ồn áo, từng tiếng pháo nổ vang lên, phủ Tào quốc công có chuyện vui, Chu Dịch cưới Hứa đại cô nương – Hứa Đại Mi, dân chúng nhao nhao ra hóng chuyện, tiện thể lấy chút tiền mừng. Hạt mưa rơi xuống lá chuối, từng hạt từng hạt chảy xuống như nước mắt của mỹ nhân. Tư Đồ Tu cầm một ly rượu trong tay, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lại nhớ đến chuyện ở huyện Vân, hẳn là do Chu Dịch bị sỉ nhục như thế nên trong sự tức giận nhanh chóng làm thân với nhà họ Hứa, vì vậy nên bây giờ mới có cuộc hôn nhân này. Trước đây, hắn sắp cưới cô nương của nhà họ Tôn. "Thất đệ, nương nương đã đi cầu xin phụ hoàng, hẳn là sẽ nhanh chóng hạ chỉ ccho nhà họ Bùi thôi, cạn ly nào." Tư Đồ Cảnh ngồi đối diện, cười nói với chàng, "Chuyện hai anh em chúng ta mong ước đã thành sự thật." Tư Đồ Tu cười cười, một hơi uống hết: "Đa tạ ngũ ca thông báo." "Nói ngớ ngẩn gì thế hả, nếu nương nương không cầu xin, huynh cũng muốn đi xin phụ hoàng cho đệ, phụ hoàng không chịu thì huynh quỳ một ngày. Trước giờ phụ hoàng luôn mềm lòng, sao lại không đồng ý chứ? Cùng lắm đệ cũng đến quỳ với huynh! Đến lúc đó, trời mưa to như trút nước, cả người ướt sũng đáng thương vô cùng, chân thành đến thế này rồi, dù là ý chí sắt đá cũng phải đồng ý thôi!" Tư Đồ Cảnh vừa cười vừa nói, lại gắp cho chàng món chàng thích ăn nhất. Khi còn bé, Tư Đồ Cảnh đã che chở chăm sóc cho chàng, không rõ có phải là do chủ ý của Hứa quý phi không, nhưng chàng có thể xác định huynh ấy thật sự thích mình. Tư Đồ Tu nhớ đến hôm trúng độc, sau khi chàng ngã xuống đất, Hứa quý phi vẫn luôn lạnh lùng vô cảm, nhưng bên tai lại thoảng nghe thấy tiếng khóc của Tư Đồ Cảnh. Có lẽ là ít nhiều gì ngũ ca cũng có tình cảm với chàng hơn Hứa quý phi. Mưa lâm râm cả tối, nhưng đến sáng hôm sau trời vẫn trong như thường. Chàng hỏi: "Huynh có muốn đến nhà họ Hứa chúc mừng không?" Tư Đồ Canh đáp: "Đi chứ, đến xem Nhị ca, Tam ca; bọn họ đương nhiên ở đó, còn đệ thì sao?" "Đệ không đi đâu, không thì chốc nữa lại bị chuốc rượu, huynh biết tửu lượng của đệ không cao mà." Hai anh em nói chuyện một lúc, Tư Đồ Cảnh bèn cáo từ đến nhà họ Hứa. Tư Đồ Tu lại nghĩ đến Bùi Trăn, dù bây giờ có Hứa quý phi ra mặt nhưng chàng vẫn không biết tâm tư của phụ hoàng thế nào. Giống như đời trước, chàng ép Bùi Ngọc Kiều gả cho mình, khiến người khác không hiểu được. Hẳn là phải đi gặp người mới yên tâm được, chàng rời Vương phủ, trực tiếp đến Lan viên ở ngoại thành.