Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 159
Trong Đông Cung, bởi vì Bùi Ngọc Kiều bắt đầu đau dữ dội, chẳng mấy chốc nữa sẽ sinh, nên Trúc Linh mời Tư Đồ Tu và Hi nhi ra ngoài chờ.
Nàng ta mới ra tháng, đã nuôi nhi tử được một tuổi, nên trở về hậu hạ Bùi Ngọc Kiều, đúng lúc nàng ta vẫn còn sữa nên thuận tiện mời nàng ta làm nhũ mẫu.
Tư Đồ Tu nắm chặt tay Bùi Ngọc Kiều: "Ta ở bên ngoài với nàng, lần trước nàng đã sinh một đứa, không phải trước lạ sau quen ư, chắc chắn lần này sẽ rất thuận lợi."
Lời này không biết là an ủi Bùi Ngọc Kiều hay là an ủi bản thân chàng, nàng thấy vẻ mặt chàng căng thẳng, không hề có thần thái tự nhiên như ngày thường, khóe miệng nàng hơi cong lên: "Thiếp không sợ, chỉ cần chàng ở bên cạnh thiếp là được, bây giờ thiếp chỉ muốn mau mau sinh nó ra để làm bạn với Hi nhi. Hi nhi rất nôn nóng, mỗi ngày đều hỏi thiếp."
Bụng của nàng càng lúc càng lớn, tưởng như đang giấu trái bóng trong đó, Hi nhi cảm thấy đệ đệ muốn ra, lúc nào cũng cảm thấy hiếu kì hơn người khác.
Chàng cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, thực ra trong lòng lại không có bao nhiêu sức lực, hỏi: "Đói bụng không?"
Bà đỡ thấy Thái tử lề mà lề mề, vội nói: "Điện hạ, vừa nãy nương nương đã ăn rồi, bây giờ không thể ăn nữa, lát nữa cố gắng dùng sức lại không nhổ ra được." Rồi sai người đem nước nóng đến, đặt dưới chân.
Nhìn bộ dáng này là đang muốn đuổi chàng ra, kỳ thật Tư Đồ Tu đã ngồi được một lát, trong lòng một nửa là lo lắng cho Bùi Ngọc Kiều, một nửa là nghĩ đến chuyện khác, nhưng bây giờ muốn chàng rời khỏi nàng thì trái tim giống như bị người ta treo lên.
Chàng ôm nhi tử, rồi nhìn Bùi Ngọc Kiều một chút, ôn nhu nói: "Chờ nàng bình an sinh xong đứa bé này, nàng muốn gì cũng được."
Bùi Ngọc Kiều nghe được câu này, ánh mắt liền sáng lên nói: "Được."
Đôi mắt lóe lên ánh sáng cực kì chói mắt, Tư Đồ Tu lại phì cười, nàng sẽ vì ham chơi mà càng cố gắng, chàng kêu Hi nhi tạm biệt mẫu thân, xong quay người ra ngoài.
Lúc cửa đóng lại, Hi nhi hỏi: "Đệ đệ muốn ra hả?"
"Ừm." Chàng giao Hi nhi cho Đinh Hương: "Con đừng đợi ở đây quấy rầy nương, rất nhanh sẽ được nhìn thấy, trước đi nơi khác chơi đùa đi."
Sinh con rất đau, nàng nhịn không được đương nhiên sẽ kêu to, chàng sợ nhi tử nghe thấy sẽ sợ hãi nên lừa nó đi.
Hi nhi nghe lời gật đầu, nghĩ đến một lát nữa có thể nhìn thấy đệ đệ ngày đêm mong nhớ, trong lòng liền hưng phấn, cười hì hì theo Đinh Hương đến trắc điện (bên cạnh điện) chơi với mấy đồ chơi nhỏ.
Lúc này mặt trăng đã từ từ lên cao, bầu trời đêm đặc biệt yên tĩnh, Tư Đồ Tu ngồi trên ghế cao trước cửa ra vào, hai tay nắm lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên bên trong hơi động tĩnh, dường như đang gào thét rất nhỏ, chàng đột nhiên đứng lên.
Nhưng so với lần đầu Bùi Ngọc Kiều sinh thì lần này chàng đã có chút kinh nghiệm, biết phản ứng của nàng, cũng biết trước mất bao nhiêu thời gian, nhưng vẫn không thể kìm được sốt ruột, mặc dù sinh mệnh mới đem đến vui sướng, thế nhưng phải đánh đổi một số thứ, chàng nghĩ nếu lần này là bé trai, thì quả thật lần sau không thể cho nàng sinh nữa.
Ngay lúc chàng đi tới đi lui giữa đình viện, thì trong Càn Thanh cung, Tư Đồ Hằng Thành nửa nắm trên giường, cổ họng hơi ngứa, ho đến mấy chục cái mới dừng lại được, ông ngẩng đầu nhìn Vi thị, có hai người đứng bên cạnh ông, rất cao, dáng vẻ khỏe mạnh cường tráng, nhìn rất lạ mặt, ông cười một cái nói: "Nàng đã đến."
Dáng vẻ Vi thị không thể so với lúc trước, oán khí đều bộc phát, một chút tôn kính đối với Tư Đồ Hằng Thành cũng không có, đi hai bước đến trước giường nói: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, tự nhiên ta muốn đến đây."
Tư Đồ Hằng Thành hơi giật mình: "Thời gian tốt gì?"
"Là ngày lành để con ta đăng cơ!" Vi thị liếc mắt ra hiệu cho hai người thị vệ bên cạnh, hai người kia lộ ra đoản kiếm giấu trong tay áo, tiến lại gần Tư Đồ Hằng Thành.
Có một người còn đặt kiếm dưới cổ ông.
Kia là muốn lấy mạng của ông ư?
Nhưng mà Tư Đồ Hằng Thành vốn đã quen sống gió, lại không phải là kiểu người tham sống sợ chết, sắc mặt hơi biến đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục tỉnh táo, thản nhiên nói: "Trẫm sớm biết nàng hận trẫm, nhưng chỉ không thể ngờ đến bước này, Uyên nhi là do trẫm phụ nó, thế nhưng mấy chục năm này trẫm chưa từng bạc đãi nàng? Vi gia nàng hưởng hét vinh hoa phú quý, trẫm biết nếu lập Tu nhi làm Thái tử nó sẽ không làm khó mẹ con nàng, nhưng nàng lại không nghĩ đến, mưu phản là tội lớn!"
Trong câu nói nói rõ lỗi của bà, Vi thị ngửa mặt lên trời cười lạnh: "Ngươi không phụ ta? Mệt cho ngươi có thể nói ra được! Uyên nhi chính là sinh mệnh của ta, ngươi không phải không biết, nhưng ngươi lại tra tấn nó như vậy, có từng cân nhắc đến tình cảm của ta không? Đó là thứ nhất, thứ hai, Uyên nhi kỳ tài ngút trời, ngôi vị Thái tử này nên thuộc về nó, ngươi dựa vào cái gì truyền cho người khác? Ngươi không xứng làm phụ thân nó!"
Bà lấy chiếu thư trong tay áo ra, ném lên giường.
"Ngươi lập tức truyền ngôi vị lại cho nó, thế thì còn có thể lưu lại một mạng."
Khẩu khí lạnh lùng, sớm đã không xem ông là trượng phu, ánh mắt đó chính là đang nhìn cừu nhân (kẻ thù), Tư Đồ Hằng Thành đột nhiên nhớ đến lúc trước Tư Đồ Tu đã từng nhắc nhở ông, nhưng lúc đó ông đang chìm trong hôn mê, cũng chưa từng nghĩ đến, bây giờ xem ra Vi thị thật gan to bằng trời, không, bà ta điên rồi!
Tư Đồ Hằng Thành đã quen không khuất phục trước người khác, khinh thường cười nói: "Tuổi tác của trẫm đã gần sáu mươi, bây giờ lập Tu nhi, giải quyết xong truyện đại sự, trẫm cũng không còn tiếc nuối gì."
Chân mày Vi thị nhíu lại: "Con ngoan của ngươi còn chờ ở Đông cung chờ con dâu sinh, ốc còn không mang nổi mình ốc (thân mình còn lo chưa xong)."
Giải quyết chuyện này xong, Đông cung nơi đó chỉ là chuyện nhỏ, Hạ Phương Bình quản lý toàn bộ cẩm y vệ, bây giờ cửa thành đã đóng, viện quân khác không thể tiến vào được, muốn bắt Tư Đồ Tu còn không phải là chuyện dễ ư?
Thấy bà quyết tuyệt như vậy, ngón tay Tư Đồ Hằng Thành kẹp chiếu thư trống không, nhẹ giọng cười nói: "Nàng rơi vào kết cục hôm nay, có liên quan đến tình tình của nàng, bây giờ còn không biết hối cải. Nếu trẫm viết chiếu thư, nàng cho rằng mọi chuyện sẽ theo ý nàng ư?"
Vi thị giận dữ: "Nhanh viết đi, không cần dài dòng!"
Lúc này, bên ngoài cửa lại truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, bà ngoái đầu nhìn lại, thì ra là Tư Đồ Uyên đến, nét cười trên mặt nhịn không được lộ ra: "Uyên nhi, con sẽ quân lâm thiên hạ ngay thôi."
Sắc mặt Tư Đồ Uyên trắng bệch, vừa rồi từ Hạ Phương Bình nên hắn mới biết được kế hoạch này, hắn cảm thấy khiếp sợ không thể tin được, hắn tuyệt đối không thể ngờ mẫu thân vì hắn mà có thể làm đến bước này, cơ mà hắn lại không tán thành, cho nên vội vã chạy đến đây khuyên can, khi thấy Vi thị vui vẻ như vậy cổ họng như bị lấp kín đầy chua xót.
Người làm con này, lại khiến bà thất vọng!
Thế nhưng, hắn sao có thể cướp giang sơn này chứ? Giết cha giết em, e rằng cả ngày lẫn đêm cũng không được yên ổn, huống chi, việc này chưa chắc đã thành công, phụ hoàng rất bình tĩnh, Thất đệ lại là người thông minh, làm sao có thể thành công dễ dàng như vậy?
"Phụ hoàng." Hắn thi lễ với Tư Đồ Hằng Thành nói: "Mẫu hậu chỉ vì lo lắng cho nhi tử, nên mới như thế, con xin phụ hoàng thứ lỗi, nhi thần..."
Thấy hắn cầu tình, Vi thị mở to hai mắt nhìn, phất tay áo một cái nói: "Bây giờ hoàng thành là của hai người chúng ta, ngay cả con ruồi cũng không thể lọt vào, con không cần phải sợ. Ông ấy hại con còn chưa đủ à, còn còn nói mấy lời thiện ý với ông ấy."
Bây giờ mới biết, Vi thị hận Tư Đồ Hằng Thành còn sâu đậm hơn mình, Tư Đồ Uyên thở dài một hơi, đi đến kết cục này, cuối cùng phải có người hi sinh, hắn bất chợt quay người, rút trường kiếm bên hông Hạ Phương Bình, thấp giọng nói với Vi thị: "Nương, hài nhi không có ý muốn đăng cơ, con xin nương hãy buông tha chấp niệm này, nếu không thì hài nhi chỉ có thể lấy cái chết để báo đáp."
Đời này của hắn, hai mươi năm trước có vận khí lớn, sau đó mỗi năm đều suy yếu dần, vợ con lần lượt qua đời, bây giờ hắn cảm thấy rất mệt mỏi nhưng đến mẫu thân cũng như vậy, thì ra hắn chính là người không may mắn.
Hai hàng lệ từ hốc mắt chảy ra, vẻ mặt đầy bi thương.
Vi thị cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, thân thể lắc lư, chỉ vào hắn nói: "Con, con nghịch tử này!"
Chẳng lẽ hắn không biết bà vì tình mẫu tử ư, vì sao lại đối đãi bà như vậy? Hắn chỉ cần nghe theo lời bà, buộc Tư Đồ Hằng Thành viết xong chiếu thư, sẽ trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn.
Sẽ thực hiện được khát vọng tương lai của hắn, có lẽ có thể trở thành thiên cổ nhất đế, lưu danh thiên hạ!
Vi thị ôm ngực, mạnh mẽ tiến lên hai bước đoạt lấy đoản kiếm trong tay thị vệ, đặt trên cổ Tư Đồ Hằng Thành quát: "Ngươi viết nhanh, nếu không ta lấy mạng của ngươi!"
Nhưng vào lúc này, bên trên bất chợt có một người hạ xuống, thân ảnh như quỷ mị, cũng không thấy hắn xuất thủ như thế nào, Vi thị liền ngã ra ngoài, lại nghe thây hai tiếng đánh nhau, hai tên thị vệ kia đều lập tức tiến tới.
Dưới ánh nến, đôi tròng mắt hắn dài nhỏ, da hơi đen, nháy mắt Hạ Phương Bình đã nhận ra hắn, quát: "Hạ Tông Mộc?"
Đó là thủ hạ của Tư Đồ Tu.
Hạ Tông Mộc quăng hai đoản kiếm vừa đoạt được ra, cất cao giọng nói: "Bùi tướng quân đã dẫn quân vào cửa Thừa Thiên, cẩm y vệ thì tính là cái gì? Chính là có đội cấm quân của Ngô đại nhân, bất quá chỉ lấy trứng chọi đá." Hắn đỡ Tư Đồ Hằng Thành dậy: "Hoàng thượng, người yên tâm, bây giờ bọn họ chỉ như cá trong chậu."
Lúc trước, Tư Đồ Hằng Thành còn hi vọng mấy phần vào Tư Đồ Tu, quả nhiên nó lưu lại một người, liền nói: "Giải bọn họ xuống ngay lập tức!"
Nhưng Vi thị nào bó tay chịu trói, Hạ Phương Bình bảo vệ bà ra ngoài, ra lệnh cẩm y vệ đánh với đám người Tư Đồ Tu.
Tư Đồ Uyên đứng ở đó, đứng không được mà đi cũng không được.
Tư Đồ Hằng Thành nhìn hắn, ôn nhu nói: "Là mẫu thân con hồ đồ, chuyện này không liên quan đến con."
"Con xin phụ hoàng có thể tha thứ cho mẫu hậu." Tư Đồ Uyên quỳ xuống nói: "Đều do xon liên lụy mẫu hậu, nếu như lúc trước con không rời kinh thành, hoặc là..." Nhưng khi đó, hắn lại cảm thấy rời đi có lẽ sẽ tốt, nhưng mà, chấp niệm của Vi thị quá sâu, mặc kệ hắn làm thế nào, bà đều sẽ liều mạng đoạt lại mọi thứ thuộc về hắn.
Tư Đồ Hằng Thành từ chối cho ý kiến, nửa ngày sau thở dài nói: "Con về trước đi."
Trong bóng đêm, thân ảnh thon dài của hắn biến mất ở cửa ra vào.
Gió mát bao phủ, thổi vào chiếu thư bên gối, phấp phơi rơi trên mặt đất, trong thoáng chốc, ông nhớ đến lúc mình cưỡi ngựa xem hoa hình như cách đây năm mươi năm, lại như im hơi lặng tiếng trôi qua.
Cuối cùng ông được cái gì?
Vi thị điên cuồng tuyệt vọng với nhi tử, nhưng đã từng bà đã cũng bọn họ sớm chiều làm bạn.
Bên ngoài có tiếng bẩm báo: "Nương nương đã tự vẫn ở ngọc đài."
Trước mắt như có máu bắn tung tóe, cổ họng ông dâng lên hương vị tanh tanh, cúi đầu xuống, lại phun ra ngụm máu, nhiễm bẩn cả giường, cực kì chói mắt.
Mà đúng lúc này, Bùi Ngọc Kiều sinh hài tử ra.
Dáng vẻ nho nhỏ nằm trong ngực Tư Đồ Tu, nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ, Hi nhi còn nhỏ tuổi mà vẫn nhịn đến tối muộn, vây quanh nhìn đệ đệ.
Làn da đệ đệ nhăn nheo, đôi mắt nhắm lại, vừa mới nãy còn khóc, nhưng bây giờ thì không, đôi môi mỏng khép hờ giống như đang mơ một giấc mộng đẹp.
"Đệ đệ chơi thật vui!" Hi nhi cười nói, đưa tay sờ mặt đệ đệ, giống như sợ đụng hỏng nên rất nhẹ nhàng.
Tư Đồ Tu cười nói: "Con nói đệ đệ ngủ một giấc thật ngon, mai rồi đến nhìn nó, bây giờ con cũng nên đi ngủ đi, không được ham chơi."
Hi nhi dạ, đến bên giường hôn mặt nương một cái, lúc này mới đi với Trúc Linh ôm đệ đệ đi.
Tư Đồ Tu ngồi ở mép giường, một tay nắm bả vai nàng, còn tay kia nắm chặt bàn tay nàng, cười nói: "Lần này nhanh hơn lần trước một chút, còn nhanh hơn nửa canh giờ đấy, cuối cùng cũng không có chuyện gì."
"Vậy lần sau chắc chắn sẽ càng nhanh hơn nữa." Bùi Ngọc Kiều dán gò má vào bàn tay chàng: "Nhìn Hi nhi thật vui vẻ nha, nếu lần sau sinh được nữ nhi thì tốt rồi, nó sẽ có hai ca ca, hai ca ca cũng có muội muội."
"Không nói nữa, bây giờ còn nhớ đến việc sinh con, không sợ đau hả?" Trong thâm tâm Tư Đồ Tu không muốn nàng sinh, nhưng lại sợ nàng thất vọng, sai người bưng cháo loãng đến, để nàng dựa lên cao một tí, tự tay đút nàng ăn: "Ăn nhiều một chút, rồi ngủ một giấc cho khỏe." Chàng nhìn sắc trời: "Một lát nữa ta sẽ trở về với nàng."
"Muộn vậy rồi, chàng muốn đi đâu?" Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên.
"Trong cung xảy ra chút chuyện." Chàng không tiếp tục tránh, sợ nàng lo lắng nên giải thích: "Mẫu hậu mưu phản, bây giờ đã nhận tội, ta nhất định phải đi gặp phụ hoàng một lần, nàng đừng lo lắng, ta sẽ giải quyết. Nhạc phụ cũng ở trong cung, còn có mấy công việc chưa giải quyết."
Không nghĩ đến lúc nàng sinh đứa bé, lại xảy ra chuyện đại sự như vậy, nhất thời không biết nói gì, phản ứng lại nói: "Vậy chàng đi nhanh đi, Đinh Hương, ngươi tới đây đút ta."
Tư Đồ Tu cười nói: "Không sao nán lại đây một chút vẫn được, giờ này phụ hoàng cũng cần thời gian bình tĩnh."
Bùi Ngọc Kiều nói: "Không sao, chàng đi đi, chờ chàng xử lý mọi việc thỏa đáng rồi đến giúp thiếp." Nhưng lại không nỡ bỏ, nàng vẫy tay để chàng cúi đầu xuống, hôn một cái trên mặt chàng.
Gương mặt chạm nhau ấm áp khiến lòng chàng mềm nhũn, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, xoa xoa đầu nàng nói: "Thật ngoan, không uổng công ta thương nàng, nàng nghỉ ngơi thật tốt."
Chàng quay người rời đi.
Nàng ăn cháo loãng xong, hay tay đặt lên xuống bụng nhịn không được hỏi: "Vừa rồi ngươi nghe được tiếng động gì?"
"Dạ, ồn ào lắm ạ, giống như đi đánh trận vậy, bất quá cách chúng ta rất xa." Đinh Hương vuốt ngực nghĩ đến mà sợ: "May mắn không đến đây, lúc đó nương nương còn đang sinh con đấy!"
Nếu xảy ra, có Tư Đồ Tu ở đây, hiển nhiên sẽ không để người khác tổn thương đến nàng, chỉ là sự tình vượt xa dự kiến của nàng, Bùi Ngọc Kiều ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, làm thế nào cũng không hiểu được tâm tư của Vi thị.
Làm Thái tử quan trọng đến vậy ư? Quan trọng đến nỗi không tiếc bỏ mạng luôn sao?
Nàng âm thầm lắc đầu, Tư Đồ Tu nói làm Thái tử mới có thể bảo vệ tốt bọn họ, nhưng giả sử nếu phải giống Vi thị liều mạng như thế, nàng tình nguyện để chàng dẫn nàng và đứa nhỏ rời bỏ kinh thành, mỗi ngày du sơn ngoạn thủy không phải rất tốt sao? Liền danh hào vương gia cũng không cần.
Người a, tâm tư thật phức tạp.
Tư Đồ Tu đi lần này, đến một canh giờ sau mới trở về, Bùi Ngọc Kiều ngủ nửa tỉnh nửa mê, rốt cuộc nhịn không được ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.
Chàng cũng không hề rời đi, thấy nàng tỉnh lại, ôm nhi tử đến cho nàng xem: "Nàng nhìn này, Diễn nhi của chúng ta mới qua một đêm, dường như anh tuấn hơn."
Nàng cười phá lên, vừa kinh ngạc nói: "Diễn nhi? Là tên tự phụ hoàng đặt ư?"
"Không, là ta đặt, phụ hoàng..." Chàng nghĩ đến ngày hôm qua đến gặp Tư Đồ Hằng Thành, thần sắc ông tiều tụy, thì biết ông không có tâm tư nào đặt tên, thực tế cũng là như thế, ông nói chàng tiếp tục giám quốc, mấy chuyện khác đều không nói đến.
Bùi Ngọc Kiều cười nói: "Diễn, đây là tên do cha con đặt đấy, có thích không?"
Nàng ôm thân thể đứa nhỏ lắc lắc.
Đương nhiên Diễn nhi nghe không hiểu, chỉ chớp đôi mắt đen lấy, nhấp nháy.
Trong một ngày, Vi thị bị xét cả nhà, tính cả nhà Hạ Phương Bình, rất nhiều cấm vệ quân toàn bộ đều bị chôn vùi, cũng không biết trong đó có bao nhiêu người, lần này Tư Đồ Hằng Thành không có một chút lưu tình, cũng không thèm nhớ đến khẩn cầu của Tư Đồ Uyên, đem tất cả những người liên quan chém hết hầu như không còn một ai.
Máu chảy thành sông.
Trong lịch sử Hoa quốc, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng các quan viên đều toàn thân run rẩy. Chỉ cảm thấy may mắn mình chưa từng tham dự vào, trốn được một mạng, rối rít đến miếu thờ thắp hương dập đầu.
Mà sau chuyện này, Tư Đồ Hằng Thành hoàn toàn ngã bệnh.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
451 chương
478 chương
501 chương
7 chương
14 chương