Thấy ông che chở cho Tư Đồ Cảnh như thế, suýt nữa Vi thị đã thổ huyết, chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh là con ông, còn Tư Đồ Uyên thì không phải hả? Ẩn núp nhiều năm chính là vì mối thù ngày hôm nay, chỉ có cái chết của Hứa tiệp dư thì không thể hóa giải hết mối hận trong lòng bà, bàn tay trong tay áo của Vi thị nắm chặt thành quyền, nói từng chữ: "Năm đó Hứa tiệp dư lừa gạt thiên hạ, khiến Uyên nhi bị oan, trước kia lại phạm đaị tội khi quân nên phải dính líu đến cửu tộc, cẩn xin Hoàng thượng hạ lệnh!" Trong lòng Tư Đồ Hằng Thành chấn động, bà ta là muốn tru sát mấy trăm mạng người Hứa gia, bao gồm cả Tư Đồ Cảnh. Ông trầm giọng nói: "Hứa tiệp dư đã đền mạng, ít nhiều gì cũng bù đắp sai lầm, về phần Hứa gia và Tư Đồ Cảnh, huynh đệ phụ tử, tội không liên quan, trẫm chưa điều tra rõ, không thể đoán bừa được." "Đoán bừa ư?" Vi thị đột nhiên đứng lên: "Năm đó vì sao Hoàng thượng lại có thể đoán bừa? Chỉ dựa vào một đạo sĩ hồ ngôn loạn ngữ, Hoàng thượng liền phán tội Uyên nhi! Bây giờ bắt được người cầm đầu, vậy mà Hoàng thượng mới biết thế nào là đoán bừa, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!" Âm thanh bà ta sắc bén, giống như oán khí dưới âm phủ, xuyên thủng màng nhĩ: "Một nhà Hứa gia cấu kết với nhau làm việc xấu, sao lại có thể là người hiền lành chứ? Nếu không thì lúc trước Hứa hầu gia sẽ không bị sung quân rồi, xin Hoàng thượng không được do dự, không thể lưu lại người Hứa gia, chắc chắn sẽ loạn nước!" Bà ta hùng hổ dọa người, suýt nữa nước miếng đã phun vào mặt ông. Nhìn vẻ mặt hung ác, Tư Đồ Hằng Thành biết Vi thị đang rất kích động căn bản không thể nói chuyện được, ông đứng dậy nói: "Trẫm tự có phán đoán của mình, mời Hoàng hậu trở về." Thân thể Vi thị lắc lư, nhớ đến những năm qua hai mẹ con bà chịu nhiều thống khổ, kết quả là, trong lòng Tư Đồ Hằng Thành chỉ là một trận gió nhẹ, cái gì cũng không tính, bà chỉ cảm thấy mặt mũi mình tối sầm, khoảnh khắc té xỉu xuống đất liền bất tỉnh nhân sự. Tin tức truyền ra ngoài, Tư Đồ Tu biết hai người xảy ra tranh chấp, chàng vẫn đợi ở đây chờ Tư Đồ Hằng Thành triệu kiến nên vội vàng bước nhanh vào trong điện. Đã có cung nhân đỡ Vi thị vào nội thất. "Phụ hoàng." Tư Đồ Tu hỏi thăm: "Mẫu hậu thế nào rồi ạ?" Khuôn mặt Tư Đồ Hằng Thành tràn đầy vẻ mệt mỏi, thở dài nói: "Thân thể mẫu hậu con vốn suy yếu, nhất thời xúc động phẫn nộ nên..." Ông nhìn về phía Tư Đồ Tu nói, lại cảm thấy nhi tử này thật đáng thương, bị Hứa tiệp dư nuôi lớn, e rằng không biết sau lưng bị Hứa tiệp dư đánh chủ ý gì, lúc đầu ông muốn hỏi thăm mấy câu, nhưng mới vừa rồi bị Vi thị chất vấn, ông không còn tâm tư, khoát tay một cái nói: "Con về trước đi." Tư Đồ Tu đi một chuyến uổng công, trầm mặt một lát nói: "Phụ hoàng, ngũ ca thực sự không tham dự vào việc này." "Trẫm tự ắt sẽ điều tra ra manh mối." Tư Đồ Hằng Thành nói: "Con tạm thời gác lại những chuyện đang làm, yên tĩnh ở nhà chờ." Tư Đồ Tu đáp ứng, cáo từ lui ra ngoài. Nghe nói Vi thị hôn mê, Tư Đồ Uyên từ Cảnh Dương cung chạy đến, vào nội thất nhìn thấy Tư Đồ Hằng Thành cũng ở đây, đang ngồi trên ghế xếp, hắn vội vàng tiến lại hành lễ, Tư Đồ Hằng Thành thấy mặt hắn tràn đầy lo lắng, ôn nhu trấn an nói: "Thái y đã xem qua, không có gì lo ngại." Tư Đồ Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy thì tốt rồi." Rồi nói: "Hôm nay mẫu hậu ngủ không ngon giấc, chắc cũng có liên quan đến chuyện Hứa tiệp dư." Hắn đứng trước giường, hai tay rủ xuống bên người. Thân ảnh gầy gò giống phụ thân hắn, Tư Đồ Hằng Thành quan sát khuôn mặt hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần, từ tốn nói: "Mẫu hậu con muốn tru di cửu tộc Hứa gia...Trước kia, bà ấy không phải là người lòng dạ sắt đá, mọi chuyện đều do trẫm." Ông thở dài, giọng nói hơi khàn khàn: "Uyên nhi, mấy năm nay ủy khuất cho con rồi, là do trẫm sơ sẩy, năm đó chưa từng điều tra kĩ mọi chuyện." Cuối cùng cũng nói ra, thời gian qua lâu như vậy ông mới có thể mở miệng. Bây giờ, trong long Tư Đồ Uyên rất đau khổ nên không biết trả lời thế nào. Muốn hắn tha thứ cho phụ thân nhẹ nhàng như vậy, e rằng không thể, nhưng phụ thân là hoàng thượng, vua của một nước, muốn lấy tính mạng bất cứ người nào trên đời này đều có thể, việc đó chẳng qua chỉ vì một câu của ông đều trở thành thế này, hắn nhớ đến mẫu thân nhiều lần muốn hắn cải thiện quan hệ với phụ thân nên hắn mở miệng. Nhưng một chữ hắn cũng không nói được. Hắn im lặng, một lát sau mới nói: "Phụ hoàng, năm đó ngũ đệ còn nhỏ tất nhiên sẽ không tham dự vào chuyện này nên không thể tru di cửu tộc." Thế mà lại cầu tình giúp Tư Đồ Cảnh, Tư Đồ Hằng Thành hơi kinh ngạc, nhìn Tư Đồ Uyên, hắn nói rất thản nhiên, dường như nói mấy lời lời này chính là chuyện đương nhiên, hắn thậm chí còn nói: "Hài nhi biết tư vị bị đổ oan, con không muốn nhìn thấy Ngũ đệ giẫm lên vết xe đổ này, cẩn xin phụ hoàng nghĩ lại." Hắn không muốn giống như mẫu thân, đem tất cả hận thù đều đổ lỗi cho kẻ thù, không buông tha tất cả người thân của Hứa tiệp dư, điều đó không có ý nghĩa, dù sao mọi chuyện đã qua, giả sử nói mất bò mới lo làm chuồng thì đã quá muộn, bây giờ hắn muốn tự chữa thương không đau khổ nữa, hưởng thụ tương lai yên tĩnh và bình yên. Hắn thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Hoàng gia ân oán tình cừu khiến hắn vô cùng chán ghét. Trái lại Tư Đồ Hằng Thành cảm thấy hơi vui mừng, quả nhiên là trưởng tử của ông, ý chí rộng lớn rất có phong độ, ông đứng lên, vỗ vỗ bả vai nhi tử: "Trẫm tự có chừng mực, con ở đây chăm sóc mẫu thân đi." Nói rồi, ông đi ra ngoài. Tư Đồ Uyên ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Vi thị. Lúc hắn còn chưa đến Hòa Quang cung, mẫu thân còn trẻ thần thái sáng lạng, nhưng mấy năm nay thời gian lại không đợi bà, khiến bà có nhiều tóc bạc trắng, hắn đưa tay sờ lên, đôi mắt đỏ ửng. Nếu như hắn còn ở kinh thành, chỉ sợ mẫu thân sẽ liều chết tranh giành ngôi vị Thái tử cho hắn, nhưng hắn biết, hắn đã không còn sức. Mà mẫu thân kỳ vọng càng lớn sẽ thất vọng càng nhiều, nhưng hắn phải mở lời thế nào đây? Làm sao có thể để bà biết rõ lòng hắn? Đột nhiên hắn chỉ cảm thấy lo lắng! Tư Đồ Tu trở lại vương phủ, vừa đúng giờ Thân, Bùi Ngọc Kiều nghe thấy chàng trở về liền ôm Hi nhi đi tới cửa. Hi nhi bổ nhào vào ngực chàng, trong tay cầm trái nho bỏ vào miệng chàng: "Cha, ăn nho." Nhi tử cho hiển nhiên thích rồi, chàng nuốt vào ngon lành. Bùi Ngọc Kiều la lên nói: "Còn chưa lột vỏ đâu! Chàng không thèm để ý nói: "Ăn cũng không chết người, không sao." Ôm nhi tử ngồi xuống, đổi giày, chàng nhìn về phía Bùi Ngọc Kiều: "Chắc nàng đã biết rồi." Dù sao một nhà Hứa gia đều bị bắt, trong kinh thành đều biết. Nàng gật gật đầu, ngồi bên cạnh chàng: "Phụ hoàng gọi chàng tới, hỏi cái gì vậy?" Rốt cuộc chàng vẫn là do một tay Hứa tiệp dư nuôi lớn, điều đó nàng biết rõ, chỉ sợ chàng sẽ bị liên lụy. "Mẫu hậu bênh nên không có hỏi." Chàng nói: "Nàng không cần lo lắng, phụ hoàng chưa từng hoài nghi về ta, trái lại là ngũ ca không biết phụ hoàng sẽ xử trí thế nào." Bùi Ngọc Kiều thở dài, đây là lần thứ hai Hứa gia bị thương nặng, không chỉ gia tộc suy sụp, ngay cả Hứa tiệp dư cũng chết, Tư Đồ Cảnh thật đáng thương. Hai người đang nói chuyện thì Mã Nghị tiến vào: "Vừa rồi trong cung phái thị vệ đến Hoài vương phủ, mời Ngũ vương gia tiến cung." Ngay khi Hứa tiệp dư vừa chết, Tư Đồ Cảnh liền đi cầu kiến Tư Đồ Hằng Thành, muốn nhìn Hứa tiệp dư lần cuối, ai ngờ bị Tư Đồ Hằng Thành sai người đuổi về phủ, bây giờ lại mời đến, e rằng muốn thẩm tra xử lý. Không quá mấy ngày, kết quả đã có, Hứa gia bị tịch thu tài sản, nam nhân bị sung quân, nữ quyến đi Ti Phảng, còn Tư Đồ Cảnh bởi vì có liên quan đến chuyện che giấu Hinh nhi, biết mà không báo, bị đánh hai mươi trượng, phạt hai năm bổng lộc, không được tham chính. Kết quả này hơi vượt quá suy đoán của Tư Đồ Tu, chàng nghĩ còn nặng hơn cơ, nhưng có thể thấy Tư Đồ Hằng Thành vô cũng thống hận Hứa tiệp dư nhưng may mắn vẫn lưu lại thể diện cho Tư Đồ Cảnh. Điều này coi như là may mắn. Từ đó Hứa gia rời khỏi triều đình, Tư Đồ Cảnh mất đi mẹ đẻ, trong lòng hắn đại khái đã biết mình đã mất đi tư cách làm Thái tử, không tránh khỏi muốn mượn rượu giải sầu, Tư Đồ Tu đến vương phủ thăm hắn, tìm hết nhà cũng không có nên sai người hỏi Viên Diệu Huệ. Đối với nam nhân này, bây giờ nàng ta thất vọng vô cùng, không chỉ không có năng lực, mệnh cũng không được tốt, có một mẫu thân thế này đương nhiên sẽ liên lụy đến hắn, mà nàng ta gả cho hắn cũng gặp xui xẻo lớn. Hiện tại không còn Hứa gia, Tư Đồ Cảnh không thể trở thành Thái tử, giống như một trò cười. Nàng ta không biết làm sao có thể ra ngoài gặp người khác được. Thở dài, ôm lấy nữ nhi Tư Đồ Quỳnh, vì kế hoạch hôm nay nàng ta không thể ly hôn, mà Tư Đồ Cảnh muốn Đông sơn tái khởi (muốn trở lại như ngày xưa), e rằng chỉ có thể trông cậy vào việc mưu phản hoặc hạ mình với quân vương khác. Nàng ta đi ra ngoài, nhìn thấy Tư Đồ Tu, trên mặt buồn rười rượi, nói với chàng: "Thất đệ, e rằng vương gia đã đi Linh Sơn, chẳng phải Hứa tiệp dư được an táng ở đó ư? Ai, ta sợ chàng ấy nghĩ quẩn, mấy ngày nay chàng ấy luôn miệng nói xin lỗi đại ca... Mới sáng sớm đã đi, đến bây giờ còn chưa trở về." Tư Đồ Tu cau mày. Viên Diệu Huệ nói: "Quỳnh nhi còn nhỏ, ta không yên tâm để nó ở nhà một mình, nhưng chỗ vương gia ta cũng không yên tâm, xin vương gia hộ tống hai mẹ con ta đến Linh Sơn tìm vương gia, ta sợ chàng ấy..." Nàng ta vừa cúi đầu nước mắt liền chảy ra. Linh Sơn cũng không xa, vừa đi vừa về mất khoảng hai ba canh giờ, nhưng chàng không thích Viên Diệu Huệ nên không đáp ứng, suy nghĩ một chút nói: "Ngũ tẩu vẫn nên ở lại đây đi, tự ta đi tìm ngũ ca, Quỳnh nhi tuổi còn nhỏ, lỡ bị cảm lạnh ảnh hưởng đến thân thể thì không tốt." Dứt lời liền quay người rời đi. Viên Diệu Huệ hơi bực, nhưng nghĩ đến Tư Đồ Tu đã chịu đi, đó chính là còn mấy phần tình cảm với Tư Đồ Cảnh, hiện tại Tư Đồ Cảnh rơi vào hoàn cảnh này, còn có thể dựa vào ai? Cũng chỉ có đệ ấy, dù sao Tư Đồ Dập vốn là địch nhân, Tư Đồ Uyên bị Hứa tiệp dư hãm hại không hận chết Tư Đồ Cảnh thì đã tốt lắm rồi. Nàng ta lại ôm Tư Đồ Quỳnh trở về. Mãi cho đến trời tối Tư Đồ Tu mới trở về, Bùi Ngọc Kiều biết chàng đi Linh Sơn hỏi thăm Tư Đồ Cảnh. "Huynh ấy không có ở đó, thương tích còn chưa bình phục lại còn đi khắp nơi." Tư Đồ Tu hơi trách cứ nhưng cũng hiểu rõ nỗi buồn khổ của huynh ấy, thở dài nói: "Ngày mai ta sai người tìm tiếp." Bùi Ngọc Kiều sợ chàng bị đói, sai phòng bếp bưng đồ ăn nóng đến, ai ngờ vừa ăn được hai miếng thì Trương thái y tới. Chàng đặt đũa xuống hỏi: "Nàng mời đến hả? Sao không nói bản vương biết, có chỗ nào không thoải mái hả?" Chàng cầm tay nàng: "Hôm nay ta ở bên ngoài cả ngày..." Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Không phải không thoải mái, tháng này đã trễ hai ngày rồi, cũng không biết có phải có hay không, cho nên không cố ý nói chàng biết, là do vừa rồi Đinh Hương nhắc nên mới mời đến." "Có rồi?" Chàng mừng rỡ, vội vàng để Trương thái y bắt mạch. Trương thái y cẩn thận chẩn mạch, nửa ngày sau liền cười chúc mừng: "Nương nương xác thực đã có tin vui." Nàng thực sự đã mang thai, Bùi Ngọc Kiều rất vui vẻ, vội vã hỏi: "Trương thái y, hài nhi lần này nhất định là nữ nhi phải không?" Hài tử còn ở trong bụng làm sao có thể nói nhất định được, vẻ mặt Trương thái y đầy nghi hoặc, không biết tại sao Bùi Ngọc Kiều lại nói vậy: "Nương nương, hài nhi còn nhỏ, bây giờ không thể phán đoán được." Tại sao không thể đoán được, không phải do ông đề ra chủ ý đó nên Tư Đồ Tu mới nghe theo sao, lần nào cũng đa dạng khiến nàng tốn không ít khí lực, Bùi Ngọc Kiều nói: "Trương thái y, không phải có cái biện pháp kia sao?" "Biện pháp gì?" Trương thái y thấy kì quái. Bùi Ngọc Kiều định giải thích, Tư Đồ Tu liền ngắt lời nàng: "Không phải nói còn nhỏ hả, chờ qua lần này mới biết, nàng đừng hỏi nữa, thái y còn bận việc, phải không?" Chàng nói xong liền đưa Trương thái y ra ngoài, quay đầu vừa bước một bước vào nội thất thì nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều đang chống nạnh, đôi mắt trừng lớn nhìn chàng.