Nhất định là do nó đột nhiên đến đây nên mới làm bà sợ, Hứa tiệp dư nghĩ thầm, nhưng nó là hài tử mà mình nuôi lớn, có gì mà sợ chứ? Rất nhanh sau đó, bà trấn định lại, ân cần hỏi thăm: "Tu nhi, con làm sao... có chuyện gì quan trọng hả?" Khóe miệng Tư Đồ Tu nhếch lên, cũng bội phục năng lực ứng biến của bà, ngồi xuống ghế nói: "Nếu như bản vương không đoán sai, Hứa tiệp dư! Thời gian chết của bà sắp đến rồi!" Toàn thân Hứa tiệp dư chấn động, miễn cưỡng cười cười nói: "Có lẽ Vương gia đã uống rượu, nên mới nói mê sảng như vậy." Bà nhìn cung nhân ngã trên mặt đất một chút nói: "May mắn đang ở chỗ ta, ta sai người đi nấu trà giải rượu đến cho con." Bà ta định phân phó, Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Hinh nhi đang ở trong tay mẫu hậu." Lời này phảng phất như lôi đình bổ giữa không trung, con ngươi Hứa tiệp dư trợn to, khó có thể tin nhìn Tư Đồ Tu, từng chữ nói: "Ngươi nói cái gì?" Móng tay màu đỏ nhịn không được run lên, ống tay áo cũng lay động theo, suýt nữa bà đã té xuống, bà vội vàng đỡ lưng ghế dựa. Tư Đồ Tu thấy thế cười lạnh: "Không chỉ Hinh nhi, còn có Thành Hà chân nhân cũng bị mẫu hậu bắt được, người nói, người còn có thể sống không?" Thì ra là không phải đi dạo chơi mà là bị bắt, đó là người hợp tác giúp đỡ bà nhiều năm, bà làm cái gì, Thanh Hà chân nhân đều tham dự, bây giờ rơi vào tay Vi thị, kết quả thế nào nhìn là có thể biết. Sắc mặt Hứa tiệp dư trắng bệch, dường nhi tất cả khí lực trong nháy mắt đều bị rút hết, cho dù là ngồi bà cũng không ngồi vững, giống như bùn nhão nổi trên ghế, bên tai đều là tiếng ông ông, cái gì cũng không nghe rõ. "Sao bà ta biết được?" Bà lẩm bẩm nói gì đó đến nửa ngày, dù sao Hinh nhi là người của bà, nhưng mà việc ăn mị hương rất bí mật, nhiều năm nay đều được che giấu cẩn thận trong cung, ai ngờ ngay lúc mấu chốt này lại bị phát hiện. Có khi nào bên cạnh bà ta có phản đồ hay không? Móng tay bà đâm vào lòng bàn tay, bà toàn lực đối phó ngoại nhân, không ngờ lại bị người mình hãm hại, bây giờ Vi thị toàn quyền chưởng quản lục cung, muốn thu mua người bên cạnh bà cũng không khó. Cả con đê ngàn dặm đều bị hủy bởi tổ kiến. Thấy bà không thể nói được lời nào, Tư Đồ Tu nói: "Có lẽ chưa đến nửa canh giờ sẽ có cấm vệ quân đến đây." Vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, có cung nhân chạy vội vào nói: "Nương nương, Thang công công bị bắt..." Đó là Thái giám đưa Hinh nhi rời cung, trong lòng bà giật mình, bảo nàng ta lui ra, nhìn Tư Đồ Tu chằm chằm nói: "Hoàng hậu làm việc này, người làm sao biết được? Nếu đã biết, sao lại không báo ta biết?" Tư Đồ Tu cười phá lên. Nụ cười đó giống như độc dược mạnh nhất, ngoan độc vô tình. Hứa tiệp dư hơi giật mình, từ trên ghế bật dậy, muốn chạy trốn, ai ngờ chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, bà nhìn Tư Đồ Tu như đang nhìn quỷ, run giọng hỏi: "Không phải là ngươi?" "Là ta, là ta đem chuyện Hinh nhi nói cho mẫu hậu." "Ngươi! Vì sao ngươi?" "Ngươi hỏi ta vì sao?" Tư Đồ Tu chắp tay nhìn bà: "Lý do này không phải người biết rất rõ ư, bản vương đến đây không phải muốn nói nhảm với người, bây giờ người đã thành cá ở trong chậu, chỉ có đường chết, bản vương muốn khuyên người một câu, việc này liên lụy rất rộng, trong lòng người hiểu rõ nhất, người Hứa gia nhất định khó khoát khỏi tai họa ngập đầu." Tâm tư Hứa tiệp dư rối như tơ vò, bên tai nghe chàng nói chuyện: "Ngũ ca là bị người liên lụy, bị tước vương thì không nói, trong thiên hạ này còn ai có thể che chắn cho huynh ấy." Người bà như bị búa đánh, cả người thu nhỏ lại, toàn thân run rẩy không ngừng, âm thanh như ruồi muỗi kêu từ miệng bà phát ra: "Ngươi là muốn ta cho ngươi một lối thoát." "Sao có thể nói là giải vây chứ? Bản vương chưa từng biết âm mưu quỷ kế của người, chưa từng biết từ mẫu như bà lại hèn hạ như thế." Tuy là trách cứ nhưng giọng nói chàng thản nhiên: "Bản vương chỉ cần người nói ra hết chi tiết mọi chuyện, nếu người có đầu óc một chút sẽ biết làm thế nào." Bà cắn môi nói: "Làm sao ta biết tương lai sau này ngươi có đối phó Cảnh nhi không?" "Ít ra huynh ấy nguyện ý phản bội người mà giải độc cho bản vương." Hứa tiệp dư trầm mặc, xem ra lúc đó Tư Đô Cảnh mềm yếu, nên hôm nay có thể lưu lại một đường lui. Tư Đồ Tu mài mực, đặt bút lông cừu trên bàn: "Không còn bao nhiêu thời gian nữa, người viết thư nhận tội xong, cũng đến lúc phải đi rồi." Chàng cười một cái: "Vì ngũ ca suy nghĩ, tốt nhất đừng phát sinh sự cố gì, lần cuối cùng này không thấy mặt cũng được. Người, vẫn là nên yên lặng tự sát kết thúc mọi việc đi." Dưới ánh nến lấp lóe, vẻ mặt chàng âm trầm, giống hệt câu hồn vô thường. Hứa tiệp dư bò từ dưới đất dậy, cầm bút lên. Bà biết Tư Đồ Tu nói không sai, giả sử nếu bây giờ bà không chết, rơi vào tay Vi thị, thì e rằng sống trong ngục còn đau khổ hơn, bị tra tấn đến hồ ngôn loạn ngữ! Bà cắn răn, mở giấy tuyên thành ra, viết rõ chi tiết từng chuyện ra, một chữ cuối cùng viết xong, Tư Đồ Tu lấy vải lụa trắng từ trong tay áo ra. Nhan sắc tuyệt trần, tại nơi này trong bóng đêm lộ ra hàn ý lạnh lẽo. Hai tay Hứa tiệp dư run rẩy cầm lụa trắng, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống. Đời này bà chiến đấu quyết liệt cũng chỉ vì Tư Đồ Cảnh, vì Hứa gia bọn họ, nhưng mà kết quả thì sao tất cả đều bị bà liên lụy, rốt cuộc thì bà đang làm cái gì? Bây giờ Hứa tiệp dư mới thấy hối hận, đây cũng là hai từ tàn khốc nhất trên đời này, bởi vì trên đời này cho tới bây giờ đều không có đường quay lại. Bà đứng trên ghế cao, tuyệt vọng ném vải lụa trắng trên xà ngang, treo cổ kết thúc mọi chuyện. Chàng yên lặng nhìn, lúc này cảm thấy không buồn không vui. Những cừu hận đó, những ân oán đó, trong nháy mắt đều biến mất. Mắt thấy bà ngừng thở, chàng đứng dậy rời khỏi Trường Xuân điện. Lúc trở lại vương phủ vừa đúng giờ Hợi. Vào nội thất, thấy ánh nến vẫn còn cháy, Bùi Ngọc Kiều mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh biếc, không biết nằm trên thư án viết cái gì, thấy chàng đi vào, nàng vui vẻ lao thẳng vào ngực chàng, cười nói: "Vương gia nói chuyện thực giữ lời, rất đúng giờ đó!" Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ: "Nhưng mà chàng đã đi đâu, còn trễ như vậy." "Có việc cần thương lương với thuộc hạ, nên mới lâu." "Muộn quá đối với thân thể không tốt, lần sau để ban ngày rồi bàn." Nàng sờ sờ bụng: "Thiếp đợi chàng đến giờ đói quá." Nàng xưa giờ đều không hỏi nguyên nhân, chàng không nói, nàng cũng không hỏi, Tư Đồ Tu cười nói: "Gọi phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn, làm mấy xâu trứng bồ câu đi." "Muộn như vậy rồi có được không? Có thể ăn được không đấy?" Chưa gì nàng đã thấy thèm nói: "Nhưng mà nếu ăn hai chuỗi cũng không sao, nói bọn họ bỏ thêm một chút hồi hương, thiếp thích ăn cái này." Tư Đồ Tu mới về, bây giờ cũng hơi đói, sai người phân phó. Thực ra Bùi Ngọc Kiều vẫn còn lo lắng cho chàng, nhưng lại không biết mình đang lo cái gì, đấy chỉ là do trực giác, nhìn thấy chàng bình an trở về, nàng cảm thấy vui hơn hết, vội vàng giúp chàng thay quần áo, bưng trà lấy giày vải cho chàng, đều làm hết tất cả mọi việc của nha hoàn. Chàng nhẹ giọng cười, ôm nàng ngồi trên đùi: "Nàng vừa rồi đang làm gì đấy?" Nàng vội vàng che giấu: "Không cho chàng xem." Chàng bị kích thích, đương nhiên càng cảm thấy hiếu kì, lấy tay nàng ra, chỉ thấy trên đó vẽ hai con thỏ, cơ mà lại được vẽ trong một cái khung, chàng quả thực nhìn không ra, Bùi Ngọc Kiều lại che kín: "Thiếp còn chưa vẽ xong mà, cái này hả, chỉ là bản vẽ thôi." "Để làm gì?" Chàng hỏi, đang suy nghĩ bất chợt lại nhớ đến chuyện ban ngày, cười nói: "Chẳng lẽ muốn đặt riêng một đôi ngọc bội cho bản vương sao?" Trong lòng Bùi Ngọc Kiều hốt hoảng, thiết nghĩ sao chàng có thể đoán được, vội vàng lắc đầu: "Không phải." Chàng gõ gõ đầu nàng: "Trên mặt nàng đã viết rõ hết rồi, còn phủ nhận gì nữa." Nhưng trong lòng chàng lại ngọt ngào, khi đó chàng đang nói với nàng chuyện ngọc bội đeo ở thắt lưng thì bị nhi tử làm phiền, chàng còn tưởng là nàng không để ý đến, thì ra nàng vẫn nhớ, chàng cầm bút lên, tiện tay vẽ hoa văn bên cạnh con thỏ, hình vẽ liền tăng thêm một chút điềm lành, nghĩ một chút lại vẽ hoa lan lên, phảng phất che đi mấy phần con thỏ, như vậy cũng làm được, nếu không nhìn kĩ, người bên ngoài hiển nhiên sẽ không nhìn ra. Đôi mắt Bùi Ngọc Kiều nhìn chằm chằm, thấy chàng chỉ vẽ vài nét đã vẽ ra được bản vẽ rất đẹp, nàng nhịn không được thở dài. Tư Đồ Tu nói: "Cái này là của nàng, xem như đây là do nàng vẽ." "Thật ư?" Đôi mắt Bùi Ngọc Kiều lóe sáng: "Vậy cái bản vẽ này xem như là của thiếp." "Ừm, của nàng." Chàng gác bút: "Dù sao cái bản vẽ này chủ yếu là con thỏ, nếu không có con thỏ thì không còn gì cả." Vậy cũng đúng, nàng cười nói: "Ngày mai thiếp sẽ sai người đi làm một đôi ngọc bội ngọc bích." "Được." Chàng nói rất vui vẻ, rồi vẽ một tiểu xà đầu tuyết trắng trườn trên nhánh cây, không phải đang phục kích con mồi mà là đang nằm dưới ánh mặt trời, yên tĩnh ngủ, cái đuôi rủ xuống, cuối cùng còn nói một câu: "Tặng cho nàng, hình rắn ngủ." Đây là lần đầu tiên chàng vẽ tranh cho nàng, nàng chỉ chỉ trên mặt đất: "Vẽ thêm một con thỏ, rồi một mảnh cỏ xanh nữa đi." Mặc dù không nói rõ cũng biết nàng muốn đợi cùng mình. Chàng liền vẽ con thỏ, nhưng lại không ăn cỏ, đất đầy cỏ xanh nó lại chỉ ngẩng đầu nhìn tiểu xà. Nàng mở cờ trong bụng, cúi đầu hôn môi chàng một cái. Lúc này, nha hoàn bưng một mâm trứng bồ câu đến, mùi thơm bay bốn phía, hai người chàng một xâu thiếp một xâu, cái đĩa rất nhanh đã trống không, nàng ăn đến no nê rồi nằm trong ngực chàng, sau đó ngủ thiếp đi, chàng nhìn cái màn, quả thực là không buồn ngủ lắm. Ngày mai, sẽ có một trận sóng gió. Mới rạng sáng ngày thứ hai, Tư Đồ Tu vẫn đến nha môn như thường lệ, Bùi Ngọc Kiều hậu tri hậu giác ngủ đến mặt trời lên cao, đang ngồi chải tóc thì Tố Hòa vào nói: "Nương nương, trong cung xảy ra chuyện." Nàng nghi hoặc nhìn nàng ta. "Hứa tiệp dư tự sát, cả nhà Hứa gia đều bị giam vào thiên lao chờ ngày xét xử." Tố Hòa nói: "Chuyện xảy ra vào giờ Thìn (7 giờ - 9 giờ sáng)." Nàng hoảng sợ không thôi, Hứa tiệp dư vậy mà lại chết. Hèn chi, hôm qua chàng hơi khác, thì ra là xảy ra chuyện lớn này. Nhưng mà cũng không thể làm cái gì, nàng cấm một cây trâm vào hỏi: "Còn vương gia..." "Vương gia không có gì, chỉ là Hoàng thượng muốn tra hỏi nên đã vào cung." "Còn chưa trở về hả?" "Vẫn chưa." Tố Hòa mỉm cười nói: "Nương nương yên tâm, trễ một chút nữa sẽ về thôi." Bởi vì chuyện này rất lớn, không thể gạt được, cho nên Tố Hòa mới nói với Bùi Ngọc Kiều trước để nàng có thể chuẩn bị tâm lý, nhưng làm sao nàng có thể yên tâm, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn điểm tâm sáng: "Ngươi phái người hỏi thăm về chuyện này, có tin tức liền nói cho ta biết." "Đương nhiên rồi ạ." Tố Hòa gật gật đầu. Trong Càn Thanh cung, Tư Đồ Hằng Thành đang nổi trận lôi đình, ông không thể nào ngờ đến việc này do Hứa tiệp dư gây ra, trong thư nhận tội của bà đã nói rất rõ ràng, lúc đầu phái cung nhân đi mê hoặc đạo sĩ thế nào, đến chuyện khiến Tư Đồ Uyên bị oan uổng rất lớn. Vi thị hận đến mức đôi mắt đỏ bừng, Hứa tiệp dư đem hết mọi chuyện ôm vào mình, còn thống khoái treo cổ, thật là tiện nghi cho bà ta! Bà nói: "Hoàng thượng, trước kia Thanh Hà chân nhân đã biết Hứa tiệp dư, ai biết có phải hay không có lui tới với Hứa gia? Chuyện lớn như vậy, thiếp thân không tin Hứa tiệp dư không thương lượng với ai." Đây là muốn đem những người quen biết với Hứa tiệp dư kéo xuống nước. Sắc mặt Tư Đồ Hằng Thành âm trầm: "Có thể thương lượng với ai? Nàng ta ngay cả Tu nhi cũng dám mưu hại, chỉ sợ nhi tử của nàng ta cũng chỉ là một quân cờ thôi, nàng ta là muốn làm nữ hoàng mà!" Hứa tiệp dư khai báo đã mê hoặc Tu nhi, thậm chí còn sai người đoán mệnh cho Tư Đồ Tu, Tư Đồ Hằng Thành nhìn đơn nhận tội của Thanh Hà chân nhân, việc này là thật, hiển nhiên trong lòng ông không tin lắm, Tư Đồ Tu cùng một nhóm với Hứa tiệp dư. Còn Tư Đồ Cảnh, ít nhiều cũng có chút quan hệ. Nhưng ông đã từng oan uổng một đứa con trai tạo thành sai lầm lớn, bay giờ lại dính đến con ruột, ông không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa, lại hủy diệt thêm một đứa!