Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 145
Ngày thường nàng đã phấn điêu ngọc mài (*), ngay cả làm hành động này cũng khiến người khác thấy đáng yêu, cho nên tuy trong lòng Tư Đồ Tu có quỷ nhưng cũng không sợ nàng chút nào, mỉm cười dìu nàng ngồi xuống: "Quả thực không chịu thua kém, bây giờ mới bao lâu đâu mà nàng đã mang thai lần nữa rồi, không uổng công bản vương thương nàng."
(*) phấn điêu ngọc mài: nghĩa là gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc được mài giũa.
Chàng đưa tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm hồng hào của nàng.
Bùi Ngọc Kiều đánh chàng một cái: "Chàng nói, chàng có phải hay không..." Nghĩ đến có nha hoàn ở đây nên không thể nói cái này, liền cho bọn họ lui ra, xong mới nói: "Chàng có phải hay không đã gạt thiếp? Cho nên vừa rồi mới vội vã để Trương thái y đi, thiếp còn có chuyện muốn hỏi mà."
Trước kia nàng mang thai, có cái gì không hiểu, muốn hỏi bao lâu thì hỏi bấy lâu, ngay cả tiễn thái y về cũng là sai nha hoàn làm, nhưng mà làm sao chàng lại kêu ông ấy về nhanh như vậy? Còn nữa, lúc nàng nói đến biện pháp, Trương thái y giống như không biết gì hết, sao nàng có thể không nghi ngờ chàng chứ.
Vẻ mặt Tư Đồ Tu tự nhiên, đứng đắn hỏi: "Ta lừa nàng cái gì?"
Mặt nàng đỏ lên, giày thêu cây lựu xê dịch trên mặt đất hai lần, nói: "Chàng biết, chính là bí phương để sinh nữ nhi." Bởi vì điều này, nàng mới để chàng muốn làm gì thì làm, rất nhiều cái cảm thấy khó xử cũng không ngăn cản chàng, nếu chàng lừa gạt nàng, chắc chắn nàng sẽ không buông tha cho chàng.
Nàng thẹn thùng mang theo tức giận, trên gương mặt càng đỏ, càng đẹp hơn so với mẫu đơn nở rộ, chàng khụy xuống ngồi ngang hàng với nàng, nâng khuôn mặt nàng lên dỗ dành: "Sao lại lừa nàng chứ, sao bản vương có thể nói bậy chứ, nếu không tin thì chờ xem, chính là nữ nhi."
Nàng vẫn không tin: "Chàng gạt người, thiếp muốn hỏi Trương thái y."
"Trương thái y cũng không biết." Chàng nói.
Nàng hơi giật mình, đôi mắt mờ mịt nhìn chàng trừng trừng, không biết đang nghĩ gì.
"Là ta đã hỏi Chu thái y."
Người này Bùi Ngọc Kiều chưa từng nghe qua.
"Trước kia Chu thái y làm viện phán, mấy năm trước đã trở về nhà dưỡng lão, nhưng mẫu hậu tin cậy ông ta, thường kêu vào cung chẩn bệnh, có lần ta vào cung trùng hợp gặp được nên hỏi ông ta." Chàng thuận miệng nói, không chút bất ngờ: "Trương thái y cũng không biết, vừa rồi nàng mạo muội hỏi thăm, lỡ như ông ấy biết là do Chu thái y chỉ, ít nhiều gì trên mặt cũng đen lại, cho nên ta mới ngăn cản nàng."
Ánh mắt nàng quét trên mặt chàng một vòng, không nhìn ra vẻ chột dạ, nên cho là mình trách oan chàng: "Thật hả?"
"Không tin? Không tin thì chờ sau này sẽ biết." Chàng thuận tay cởi giày ôm nàng: "Còn nghi thần nghi quỷ gì nữa, còn không phải vì bản vương nghĩ đến nguyện vọng của nàng ư?"
Chàng ôm nàng lên giường, bàn tay liền nhào nặn ngực nàng rất tự nhiên.
Nàng che giấu di chuyển, vừa hất tay chàng ra vừa kéo mền che lại, nhưng làm thế nào cũng không trốn được bàn tay ma quỷ đó, chàng sờ đủ xong mới dặn dò: "Về sau không được đi chơi khắp nơi, ngay cả ở trong phủ cũng phải chú ý một chút, chơi bịt mắt trốn tìm cũng không được, lỡ như bị đụng trúng."
"Vậy Hi nhi làm sao bây giờ?" Nhớ đến nhi tử thích chơi trốn tìm với nàng, nàng liền buồn rầu: "E rằng con sẽ không được vui."
"Quen là tốt rồi, với lại, trong phủ nhiều hạ nhân như vậy, người nào không thể chơi với con chứ? Nàng không cần nuông chiều con quá!" Nàng là từ mẫu, nên chàng đành phải làm cha nghiêm, mà theo chàng thấy nhi tử không thể so với nữ nhi không thể nuông chiều, nếu không thì tương lai sẽ trở thành thiếu gia ăn chơi.
Hai người đang nói chuyện, thì nhũ mẫu dẫn Hi nhi đến, đứng trước giường kêu một tiếng cha, thấy Bùi Ngọc Kiều đang nằm trên giường, hai cánh tay liền giang ra, bắp chân đạp đạp mấy cái, nhũ mẫu vội vàng cởi giày nhóc ra ôm đến.
Nhóc nhào vào lòng mẫu thân, ngọt ngào kêu một tiếng nương, so với tiếng cha vừa rồi còn giõn giã hơn, vừa nghe đã thấy không giống nhau, cũng là vì nàng suốt ngày ở cũng nhi tử. Nhi tử thích dính nàng, quả nhiên liền nằm sấp không chịu đi, cái đầu nhỏ tựa trên vạt áo nàng, một cái tay nhỏ đặt lên ngực của nàng.
Khóe miệng Tư Đồ Tu giật giật, trong lòng không biết tại sao không thấy vui, nhà nghèo hài tử đều uống sữa của mẹ ruột, nhưng hoàng gia bọn họ thì khác, cho nên Hi nhi và vật kia không quen thuộc lắm.
Bùi Ngọc Kiều lại không để ý, sờ đầu con trai cười nói: "Hi nhi, con sắp có muội muội rồi, thấy vui vẻ hay không?"
Hi nhi nghe mẫu thân nói chuyện với nhóc, mặc kệ có nghe hiểu hay không, cái đầu nhỏ gật gật.
"Sau này Hi nhi phải chăm sóc muội muội, dẫn muội muội đi chơi."
Nhóc lại gật đầu, nhưng trong đôi mắt đen chứa đầy nghi hoặc: "Không, không có."
"Muội muội, và đệ đệ không khác nhau lắm, so với con nhỏ hơn một chút, nhưng nó là con gái." Bùi Ngọc Kiều giải thích với con.
Đôi mắt Hi nhi chớp chớp, quay đầu nhìn phụ thân.
Ai ngờ Tư Đồ Tu lại ôm nhóc, nói với Bùi Ngọc Kiều: "Chờ con lớn hơn một chút tự nhiên sẽ hiểu, trễ rồi, để con đi ngủ." Chàng gọi nhũ mẫu đến ôm đi.
Hi nhi còn chưa muốn đi, kêu lên: "Không đi."
"Tiểu hài nhi đã trễ như thế mà còn chưa ngủ thì không tốt!" Chân mày Tư Đồ Tu nhíu lại, giọng nói cũng lớn hơn: "Sáng mai trở lại thăm nương của con."
Nếu là tiểu hài tử khác bị giật mình có lẽ sẽ khóc, nhưng nhóc từ nhỏ đã không thích khóc, đôi mắt đen láy chớp chớp, ghé đầu vào vai nhũ mẫu, đàng hoàng không lên tiếng, nhưng khi nhũ mẫu đi đến cửa, nhóc lại ủy khuất kêu một tiếng nương khiến tâm Bùi Ngọc Kiều mềm nhũn, cũng mặc kệ lời nói của Tư Đồ Tu kêu nhũ mẫu ôm lại đây.
Bên này không cho phép, bên kia lại thúc giục, trên lưng nhũ mẫu đều sắp toát ra mồ hôi lạnh.
"Nếu vương gia rảnh rỗi quá, vậy đến thư phòng tìm quyển sách đọc đi." Bùi Ngọc Kiều không vui vẻ, nàng muốn ở với nhi tử lâu hơn một chút, chàng cũng muốn quản, thật là sinh sự vô cớ!
Ánh mắt Tư Đồ Tu lạnh lùng rơi trên người nhũ mẫu, lúc này nhũ mẫu liền không để ý đến nữ chủ tử, ôm Hi nhi rời đi.
Nương nương tính tình tốt, nhưng vương gia lại không như vậy, bà không dám đắc tội vương gia.
Bùi Ngọc Kiều tức giận đến mức đạp chăn mền trên giường, đem chăn mền dồn thành một cục.
Chân nhỏ tuyết trằng chuyển động một cái, đặc biệt gây chú ý, chàng liền đè nàng xuống: "Thật sự nghĩ bản vương không có chuyện gì để làm hả?" Chàng rút dây lưng của nàng ra, thoát hết quần áo trên người nàng chỉ chừa lại cái áo yếm màu xanh biếc trước ngực, phía trên thêu hai con cá đang vẫy đuôi, mặc trên người nàng làm nổi bật hai cánh tay trắng như bạch ngọc.
Hô hấp chàng bắt đầu dồn dập, hôn từ môi nàng đến phía trên con cá, Bùi Ngọc Kiều bị dọa nói: "Trước kia, thái y từng dặn dò không được làm."
Đây là chuyện rất quan trọng, nói là sau ba tháng nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Toàn thân Tư Đồ Tu cứng đờ.
Dĩ nhiên sắc mặt hơi ảo não, chàng bất chợt ngồi dậy.
Thân thể chỉ còn lại áo lạnh, một chỗ ngạo nghễ đứng thẳng, Bùi Ngọc Kiều nhìn đến nóng mặt, vội vàng cầm chăn che lại cho chàng.
Chàng thở ra một hơi, cái này có hại đến thai nhi, thật là phiền phức! Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, chàng vén chăn lên, nói nhỏ vào tai nàng: "Trước đây, ta đã dạy cho nàng, nàng cho bản vương..." Chàng nắm chặt tay nàng kéo qua.
Nàng lắc đầu liên tục: "Không muốn."
Không thích dính nhơm nhớp.
Chàng cắn lỗ tai nàng: "Kiều Kiều tốt, nàng muốn cái gì, bản vương đều cho nàng có được hay không?"
Nàng hừ một tiếng không để ý đến chàng.
Bởi vì nàng thực sự nghĩ không ra mình muốn cái gì, hình như cái gì cũng có?
Tư Đồ Tu hận đến nghiến răng, vỗ về chơi đùa nàng một phen làm cho nàng thở hồng hộc cầu xin tha thứ, lúc này hai người đều khó chịu cùng nhau đồng bệnh tương liên.
Đến ngày thứ hai, các gia đình thân thích đều biết Bùi Ngọc Kiều có tin vui, không chỉ có Tư Đồ Hằng Thành thưởng rất nhiều đồ, mà Bùi gia, Từ gia đều chọn một ngày mang lễ vật đến thăm. Bây giờ Bùi Ngọc Họa đã có bầu bốn tháng, mặc dù Hoa phu nhân bảo nàng ấy không được ra khỏi cửa, nhưng trong lòng Bùi Ngọc Họa đang buồn bực muốn chết, làm sao cũng không thải ra được, đúng lúc Bùi Ngọc Kiều có thai, làm thế nào cũng muốn ra ngoài, Hoa Tử Dương thấy nàng ấy như thế liền đến chỗ phụ thân và mẫu hậu nói giúp, hôm đó nghỉ ngơi dẫn nàng ấy đến Sở vương phủ.
Từ gia bên kia cũng nói nên cũng nhau tới đây.
Trong phủ lập tức náo nhiệt, các nam nhân ở cùng một chỗ, ba tỷ muội Bùi Ngọc Kiều ở cũng một chỗ, hai huynh đệ A Ngạn và Hi nhi chơi trong vườn.
Bởi vì sắp đến thi Hương, Từ Hàm hiện đang đảm nhiệm Đô Sát viện, lại là người từng trải, Hoa Tử Dương rất coi trọng cuộc thi lần này nên rất kiên nhẫn thỉnh giáo, hiển nhiên Từ Hàm hi vọng đệ ấy có thể thi đậu, liền dốc sức truyền thụ, Tư Đồ Tu nghe một lát nói: "Lần này Ngũ đại nhân đảm nhiệm giám khảo, từ trước đến nay hắn không thích phù phiếm quá, chú trọng thiết thực, ngoại trừ đệ tập trung ôn sát đề, cái khác cũng phải chú ý một chút, ít dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt, trong câu văn phải có ý xâu xa."
Hoa Tử Dương vội vàng tạ ơn: "Được hai vị tỷ phu chỉ điểm, thật là hơn hẳn mười năm đọc sách."
Từ Hàm phì cười: "Cái giọng điệu này, đến lúc đó ở trước mặt Ngũ đại nhân, đều không cần nói."
Tư Đồ Tu cười phá lên.
Hoa Tử Dương nói: "Nếu ngũ đại nhân đã không thích nghe mông ngựa, đương nhiên đệ sẽ không cần phải tốn nước bọt, chúng ta chỉ có thể chờ xem." Lại hỏi Từ Hàm chuyện trong Đô Sát viện: "Đệ ở trong thư viện đều nghe nói Nhị tỷ phu tác phong nghiêm khắc, mời vừa lên đảm nhiệm đã đắc tội Liễu đại nhân?"
"Muốn làm đại sự, không đắc tội người khác sao được? Cũng không phải như ở Lâm Uyển, nuôi dưỡng ngựa, đủ loại ruộng dễ dàng như vậy." Tư Đồ Tu tiếp lời, nhìn Từ Hàm nói: "Đệ cứ mạnh tay làm đi, làm xong chuyện nhỏ, muốn đi xa cũng không khó."
Từ Hàm mỉm cười.
Các nam nhân bên này náo nhiệt, các nữ quyến cũng giống như vậy, chính là nói chuyện xoay quanh bụng Bùi Ngọc Họa, nói đời muội ấy sinh xong chính là ba huynh đệ, bởi vì cái thay này của Tam muội cũng là con trai, cho nên Hoa phu nhân mới đặc biệt coi trọng, đơn giản giống như đại bảo bối gì đó, sợ xảy ra chuyện sơ xuất.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Cái thai này của tỷ chính là con gái, hai muội tốt nhất nên sinh thêm một nữ nhi đi, vừa có ba huynh đệ, còn có ba tỷ muội, thật tốt!"
Bùi Ngọc Họa thấy kì lạ hỏi: "Không phải tỷ mới mang thai sao, sao biết là con gái chứ? Quả nhiên thái y thật lời hại!"
Bùi Ngọc Anh lại nói: "Muội cũng muốn sinh nữ nhi, có câu nói một trai một gái thành chữ tốt nha, nhưng cái này không thể cưỡng cầu được."
"Không phải hoàn toàn không có cách nào." Thấy muội muội cũng thích nữ nhi, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, có việc tốt thì cùng nhau hưởng, nàng cho nha hoàn lui ra, nhỏ giọng nói: "Tướng công có được bí phương, nói là do viện phán nói, đảm bảo có thể sinh được nữ nhi."
Ánh mắt hai người kia sáng lên, tất cả đều lại gần muốn hỏi thăm.
Bùi Ngọc Kiều hơi xấu hổ, nhưng đây là tỷ muội nhà mình, không nói với các muội ấy thì nói với ai, liền đỏ mặt nói cho hai muội ấy biết, kết quả mơi nói được mấy câu, cổ Bùi Ngọc Anh đều đỏ lên, sẵng giọng nói: "Đứa bé ngốc được chiều chuộng, tỷ a..."
Bùi Ngọc Họa lại cười đến nghiêng ngả, cười đến đau bụng, vội vàng sờ bụng mình.
Chỉ có Bùi Ngọc Kiều ngốc nghếch nhìn hai muội ấy, không hiểu gì cả.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
50 chương
48 chương
112 chương
69 chương
94 chương
32 chương