Tháng bảy mát mẻ, trong cung dần dần không còn cung cấp khối băng, bên trong Trường Xuân điện gió lùa khắp nơi, mát mẻ vô cùng, Hứa tiệp dư ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Hai cung nhân đứng bên cạnh không nhanh không chậm cầm quạt lụa quạt, tuy nói bà bị giáng chức thành Tiệp dư, nhưng mà Vi thị dựa theo vị trí phi tần nên cũng không bạc đãi bà, muốn tìm một chút bệnh tật gì trên người bà cũng tìm không ra. Những năm này, bà ta quả nhiên có tiến bộ, Hứa tiệp dư nghĩ thầm, hèn chi còn có thể bắt được đạo sĩ chạy ra khỏi cung, thực ra bà cũng đang tìm nhưng mục đích của bà là giết người diệt khẩu, bây giờ Vi thị đang chiếm được tiên cơ. Bàn tay bà từ từ nắm chặt lại, cho nên mới dẫn đến tình trạng hiện giờ bà đang ở trong thế yếu, không có năng lực chống lại Vi thị nên cũng chỉ có thể thờ ơ. Trái lại không biết Vi thị biết được Tư Đồ Tu chính là long chủ không biết sẽ nghĩ thế nào? Dù sao bà ta đều toàn tâm toàn ý đặt vào Tư Đồ Uyên, kì vọng hắn có thể trở thành Thái tử, bây giờ xuất hiện một cường địch, nhất địch bà ta sẽ tìm cách tiêu diệt. Nhưng mà bà ta sẽ nhìn thời thế trước mắt tạm thời lôi kéo, trong lòng có cây gai cuối cùng cũng phải nhổ, mà Tư Đồ Tu sớm đã không phải là người lúc trước có thể dễ dàng khống chế. Nhất định không dễ đối phó, bọn họ về sau đánh càng hung ác càng tốt, vẻ mặt Hứa tiệp dư lộ ra nụ cười gian ác, mở mắt hỏi cung nhân bên cạnh: "Thanh Hà chân nhân đi dạo chơi còn chưa trở về hả?" Thanh Hà chân nhân đột nhiên bị người ta bắt, uy hiếp để lại thư, hiển nhiên Hứa tiệp dư không biết còn tưởng là nàng ta có việc nên rời khỏi kinh thành. Cung nhân gật gật đầu: "Người trong đạo quán nói như vậy." Lúc nào không đi lại đi ngay lúc mấu chốt này! Trong lòng Hứa tiệp dư thầm bực, phất tay cho cung nhân lui ra. Sắc trời dần tối, hoa và cây cảnh đã mất đi nhan sắc kiều diễm ban ngày, lay động trong gió, lại hiện ra mấy phần u ám, lúc này có bóng người đi từ bên trong Trường Xuân điện ra, sau khi lén quan sát xung quanh, rồi như một làn khói bay đến Khôn Ninh cung, thấy Vi thị liền quỳ xuống hành lễ. Lòng người chính là như thế, lúc Hứa tiệp dư đang tính toán, còn chưa biết người bên cạnh bà ta đã phản bộ mình. Nhưng cho đến bây giờ phong thủy chính là thay phiên luân chuyển, bà ta ở trên cao, cầm quyền lực, thủ hạ được thơm lây, nhưng nếu đã bị đảo ngược lại thì tất cả đều thay đổi. Vi thị hỏi cung nhân kia: "Rốt cuộc là có tin tức gì?" "Là bởi vì Hinh nhi, Hứa tiệp dư muốn đưa nàng ta rời khỏi cung." "Cung cấm nghiêm khắc, bà ta đưa khỏi cung thế nào?" "Người chết." "Bà ta muốn giết chết Hinh nhi ư?" Vi thị giật mình, đây là quân cờ tốt nhất để đối phó Hứa tiệp dư, nhất định không thể chết được. Cung nhân vội nói: "Sau khi chết, báo tên người này, các nơi sẽ chuẩn bị thì có thể đưa đi an táng." Thì ra là như thế, lông mày Vi thị nhíu lại: "Nếu không phải mang đến Càn Thanh cung, vậy thì mang đến chỗ nào?" "Không biết, có lẽ là Tấn vương phủ." Vi thị biến sắc, Hứa tiệp dư quả nhiên ngoan độc, hại Uyên nhi của bà còn chưa đủ, còn muốn hại cả Tư Đồ Dập, bà nhíu mày nói: "Định làm vào lúc nào?" "Vào giờ Tuất tết trung nguyên." Ngày đó là ngày quỷ tiết, mỗi nhà đều mang bài vị tổ tiên ra bái tế, trong cung cũng như vậy, cho nên hôm đó vô cùng bận rộn, Hứa tiệp dư chọn thời gian này, nhất định phải xuất tiền bạc, thừa cơ hội này đem người ra khỏi cung cũng không khó, Vi thị sai người thưởng cho cung nhân kia năm mươi lượng bạc. Ngồi trong điện yên tĩnh một lát, Vi thị đứng dậy đến Cảnh Dương cung. Giờ phút này cũng không có tiếng sáo trúc, Tư Đồ Uyên không đánh đàn xem múa, mà là ngồi dưới ánh nến đánh cờ một mình. Vi thị đi tới nhìn một chút, cười nói: "Nói đến đánh cờ, ai có thể làm đối thủ của ta chứ?" Hắn vội vàng hành lễ. Vi thị ngồi đối diện nhìn hắn: "Lúc con còn trẻ, ta rãnh rỗi sẽ đánh cờ với còn, mười ván chỉ có thể thắng sáu ván, phụ hoàng nói tầm mắt con rộng lớn, thua ở những cái nhỏ, nhưng tất cả mọi thứ đều là từ nhỏ thành lớn, con phải nhớ kĩ." Lúc trước hai mẹ con họ chỉ vì sơ sẩy ở những chỗ nhỏ, nên mới gặp đại nạn này, bây giờ bà tuyệt đối sẽ không tái phạm những sai lầm đó, Tư Đồ Uyên cười nói: "Mẫu hậu đánh cờ tốt khi nào chứ? Với lại, nhi tử chỉ vì hứng thú, chưa từng muốn thắng thua, cho nên nếu chuyên chú muốn đánh thắng cũng chưa hẳn thua đến vậy." "Vậy bây giờ cũng phải chuyên chú đánh thắng!"Trong mắt Vi thị lóe lên tia sáng. Tư Đồ Uyên ném con cờ đi: "Như vậy thì sẽ mất đi thú vui." Hắn nhìn Vi thị: "Muộn như vậy rồi mà mẫu hậu còn đến đây, thật sự là chỉ muốn đánh cờ với nhi tử sao?" Vi thị cho người lui ra, cụp mắt nói: "Ta đã tìm ra người hại con." Nghe thấy câu này, rốt cuộc Tư Đồ Uyên cũng thay đổi sắc mặt, hắn ngồi thẳng người hỏi: "Là ai?" "Hứa tiệp dư." "Là bà ta sao?" Tư Đồ Uyên kinh ngạc, nửa ngày sau đột nhiên cười một tiếng: "Dù sao sau khi bà ta sinh ngũ đệ, khó đảm bào không suy nghĩ vì đệ ấy, đây đều là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ." "Con nói cái gì?" Vi thị đập mạnh tay xuống bàn, quét sạch bàn cờ làm cho quân cờ bay khắp nơi: "Con biết được kẻ thù, chỉ để nói câu này thôi sao? Con không hận bà ta hả?" "Làm sao có thể không hận chứ? Nếu hận cũng không thể lấy lại bảy năm đã trôi qua." Giọng nói Tư Đồ Uyên lạnh nhạt: "Với lại, năm đó muốn đưa con vào chỗ chết đâu phải chỉ có mỗi mình bà ta? Con là Thái tử, là cái đinh trong mắt rất nhiều người, trước kia con chỉ biết suy nghĩ để giải quyết những chuyện thuộc bổn phận mình, làm một Thái tử đúng quy cách, tương lai sẽ không phụ lòng phụ hoàng! Nhưng khi đó, con được cái gì?" Nói đến đây, hắn hơi kích động, thở hổn hển nói: "Con hận không tới." Vi thị nhịn không được khóc, chán nản ngồi tựa vào lưng ghế, nói lẩm bẩm: "Đều là tại ả đàn bà trời đánh đó, con khi đó cỡ nào..." Kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, thông minh dũng cảm cỡ nào, đó là nhi tử kiêu ngạo nhất của bà, kết quả lại bị Tư Đồ Hằng Thành nhốt nhiều năm như vậy, muốn nói hận thì bà hận nhất là người đó. Nhưng bà lập tức thu lại vẻ bi ai, lau đôi mắt rồi nói: "Uyên nhi, mối thù của con, vi nương nhất định sẽ báo thù thay con! Hứa tiệp dư nhất định phải đền mạng!" Tư Đồ Uyên không nói gì, hắn còn chưa đến mức cầu tình thay bà ta. Vi thị nói xong, xếp lại bàn cờ: "Đến đây, bồi vi nương đánh cờ." Bà đặt một viên xuống, Tư Đồ Uyên hơi do dự, đánh nước tiếp theo. Đánh được một nửa, Vi thị khẽ nói: "Nếu như không còn Hứa tiệp dư, tương lai chỉ có Dập nhi là đối thủ của con, xưa nay nó đều kính trọng con, chỉ cần con muốn, chưa chắc nó sẽ giành với con." Tư Đồ Uyên hơi giật mình: "Còn hai đệ đệ thì sao?" Lúc trước xảy ra chuyện, Tư Đồ Cảnh mới mười sáu tuổi, Tư Đồ Tu càng nhỏ tuổi hơn, chỉ mới mười hai, có thể làm cái gì? Hắn nhíu mày, nhớ đến tết đoan ngọ còn ôm Tư Đồ Hi, tiểu gia hỏa đó khiến người khác rất ưa thích, một chút cũng không giống như Tư Đồ Tu khi còn bé, cơ mà khi đệ ấy trưởng thành lại rất tài giỏi, cưới được thê tử ôn nhu như thế. Còn Tư Đồ Cảnh, ôn hòa lễ độ, gặp người khác thì đều cười. Vi thị nói: "Lưu tình với địch nhân, không phải tác phong của hoàng gia ta, huống chi, nếu Hứa tiệp dư xảy ra chuyện, Cảnh nhi là con ruột, chẳng lẽ sẽ không báo thù cho bà ta ư? Còn Tu nhi..." Bà dừng một chút, khi đó nó còn nhỏ, nhưng Hứa tiệp dư bị vạch trần nó cũng không thoát khỏi quan hệ. Mặc dù bà vẫn muốn lôi kéo Tư Đồ Tu, nhưng mà hai chữ "Long chủ" kia vẫn khiến bà lo lắng, thậm chí trước đó còn sai người tìm người xem bát tự của Tư Đồ Tu, xác thực không phải bình thường." Vi thị đặt con cờ lên, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc: "Một cục đá hạ ba con chim." Tư Đồ Uyên nhìn bàn cờ, rất lâu không nói gì. Ngoài cửa sổ, lá trúc vang sào sạt, chẳng biết từ lúc nào mưa phùn bắt đầu rơi xuống. Mấy ngày nay, hai trận mưa rơi xuống, đến tết trung nguyên, thời tiết đã mát mẻ, bởi vì muốn vào cung bái tế tổ tiên, Bùi Ngọc Kiều mặc cho Hi nhi một cái áo khoác trúc diệp thanh, sau khi mặc xong, nhóc liền chạy tới chạy lui trong phòng, đi ra sau tấm bình phong miệng nhỏ mở ra, trốn đi. Bùi Ngọc Kiều biết nhóc lại muốn chơi bịt mắt trốn tìm, nên làm bộ không nhìn thấy, tiểu gia hỏa thấy mẫu thân không tìm được, nhịn không được lộ một cái đầu ra, tay nhỏ lắc lắc. Lúc này Bùi Ngọc Kiều làm bộ như mới nhìn thấy, xoay đầu lại. Nhóc bỗng nhiên rụt trở về. "Ai nha, Hi nhi đi đâu rồi." Nàng cười, hiếu kì hỏi các nô tỳ: "Các ngươi có nhìn thấy Hi nhi không? Mới vừa rồi nó còn ở đây mà!" Các nô tỳ đều nói không nhìn thấy. Hi nhi thường chơi trò này với Bùi Ngọc Kiều, đương nhiên biết nhóc muốn gì, trong lòng vui sướng hài lòng chốn ở đó, đến khi Bùi Ngọc Kiều đột nhiên đi đến, giang hai tay nói: "Hi nhi ở chỗ này à, thật thông minh, suýt nữa nương đã không tìm thấy rồi." Nhóc cười khanh khách thật lớn: "Nương, lại tìm nữa đi." Nhóc quay người trốn chỗ khác. Tiểu gia hỏa tinh lực dồi dào, Bùi Ngọc Kiều chơi một lát trên trán liền lấm tấm mồ hôi, Tư Đồ Tu trở về đón hai mẹ con nàng vào cung, thấy nàng thở hồng hộc hỏi: "Làm cái gì vậy? Lại đi hái rau hả?" "Bịt mắt trốn tìm." Bùi Ngọc Kiều đẩy chàng: "Vương gia, chàng đi tìm Hi nhi đi." Tư Đồ Tu nói: "Tìm cái gì, không tìm, tự nó sẽ đi ra." Chàng đứng trước mặt Bùi Ngọc Kiều: "Nàng nhìn cái ngọc bội này giùm ta, làm thế nào cũng mở không được." Chàng vốn muốn đổi sang bào phục (áo dài chấm gót), cơ mà cái ngọc bội này hình như bị kẹt rồi, Bùi Ngọc Kiều vội vàng cúi đầu nhìn, ngón tay thon dài đặt lên, giống như hoa ngọc lan nở rộ, chóp mũi chàng nghe được hương thơm trên người nàng, khóe miệng lộ ra chút ý cười, đưa tay sờ búi tóc nàng vừa chải kỷ. Nàng nhìn một lát nói: "Có phải hôm nay vương gia đi võ đài không? Hình như bị kẹt cái gì đó ở trong rồi." "Là đánh mấy chiêu với người khác." Tư Đồ Tu chau mày: "Chỉ có một cái ngọc bội màu xanh biếc này." Đang nói, Hi nhi chạy đến, mẫu thân không tìm nhóc, tiểu gia hỏa đợi không được, kết quả nhìn thấy phụ thân trở về, kéo kéo tay áo chàng, ngửa đầu cười nói: "Cha ở nhà!" "Đúng vậy, cha đón hai người vào cung." Chàng cười trả lời nhi tử, rồi nói với Bùi Ngọc Kiều: "Mấy cái ngọc bội khác đều là ngọc dương chi, hay là..." Còn chưa nói xong, tiểu gia hỏa lại kéo váy Bùi Ngọc Kiều: "Nương, tìm Hi nhi, đi tìm Hi nhi, bịt mắt trốn tìm!" Còn có thể để chàng nói hết không chứ? Tư Đồ Tu nhướng mày: "Hi nhi, mẹ con đang có việc, con đi chơi bịt mắt chốn tìm với Đinh Hương đi." "Không!" Hi nhi lắc lắc đầu: "Nương, muốn nương." Bây giờ nhóc không đồng ý không chỉ biết khoát tay, sẽ còn nói không được, Tư Đồ Tu xoay người ôm nhóc nói: "Dám nói không được với lão tử hả? Người lớn chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc, tiểu hài nhi con nên biết nghe lời, dù sao vừa rồi mẹ con chơi với con rất lâu, nên nghỉ ngơi một lát chứ?" Hi nhi nói: "Không!" Mặt Tư Đồ Tu trầm xuống, đưa tay muốn nhéo mặt con trai. Nhưng Bùi Ngọc Kiều cho là chàng muốn đánh con, vội vàng đoạt lại Hi nhi, la lên: "Tướng công, con còn nhỏ như vây thì biết cái gì chứ? Đi, nương chơi với con." Mẫu thân ôn nhu, không giống phụ thân có khi sẽ giáo huấn người khác, Hi nhi thích nương nhất, la lên: "Nương, hôn hôn." Nàng cúi đầu, bẹp một cái lên gò má nhóc, vẻ mặt tươi cười như hoa. Tư Đồ Tu nhìn một lớn một nhỏ, thầm nghĩ thực sự là mẹ chìu hư con, bồi cả ngày còn chưa đủ ư? Chàng dùng sức cởi đai lưng ngọc xuống, quăng trên bàn. Đến giờ Thân (Từ 3 giờ - 5 giờ chiều), một nhà ba người vào cung bái tế tổ tiên, lúc về vương phủ, trời đã tối đen, bởi vì dùng cơm trong cung, Vi thị cố ý dặn ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn vặt cho tiểu hài nhi, vô cùng mỹ vị, Hi nhi ăn đến bụng tròn vo, trên người đắp một cái áo lông chồn, nằm trên đùi Bùi Ngọc Kiều ngủ say sưa. Tay nàng vỗ nhẹ nhóc, miệng thì không biết hừ hừ hát khúc gì, nhẹ nhàng du dương. Chàng tựa vào vách xe ngựa, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra đêm nay, dường như chóp mũi đã nghe được mùi máu tươi, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị tiếng hát của nàng hòa tan, thật là buồn ngủ, chàng miễn cưỡng mở mắt ra hỏi: "Bình thường chưa từng nghe nàng hát, đây là khúc gì?" "Đây là Hương dã, có lần nghe thấy Đinh Hương hát." Nàng cười hát cho chàng nghe: "Tháng ba cỏ xanh xanh, dê bò chạy khắp núi, oa nhi cưỡi trên lưng, hai tay hái đầy hoa..." Lời bài hát không đến nổi hay, nhưng giản dị vui vẻ, từ miệng nàng phát ra, rung động lòng người. Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của nàng, chàng chợt nói: "Hôm nay ở Bạch Hà có thả hà đăng, có muốn đi đến đó không?" Thả hà đăng là tập tục mà dân chúng cực kì thích, không chỉ tết trung thu, thậm chí là ngày lễ, tiết tháng ba, tết thất tịch đều thả, mà tết trung nguyên, thì dùng hà đăng để tưởng niệm người thân, tối hôm đó tại bờ sông, trên đường phố còn biểu diễn "Mục Liên", nói về Mục Liên cứu mẹ, biểu dương lòng hiếu thảo. Bùi Ngọc Kiều luôn miệng nói: "Đi." Nói đến đi ra ngoài, nàng luôn tràn đầy phấn khởi, Tư Đồ Tu nói: "Vẫn là về phủ trước, đưa Hi nhi trở về." Bùi Ngọc Kiều nói: "Nhưng Hi nhi đều chưa từng thấy hà đăng, thiếp muốn dẫn con đi cùng, để con biết thế nào là hà đăng." Nhi tử hay bắt chước theo lời nói, nếu thấy qua đồ vặt thì sẽ càng biết nhiều hơn. Nhưng Tư Đồ Tu vẫn không đồng ý, giọng nói thản nhiên nói: "Cũng không phải một năm chỉ thả một lần, tết trung thu còn có hà đăng mà, gấp cái gì? Nếu như cảm lạnh thì làm sao bây giờ?" Bùi Ngọc Kiều thở dài, nhỏ giọng nói với con trai đang ngủ say: "Cha con không đồng ý, chỉ có thể lần sau dẫn con đến đó." Xe ngựa đến trước của vương phủ, Tư Đồ Tu để Đinh Hương ôm Hi nhi xuống, cái đầu nhỏ của Hi nhi mơ hồ, chỉ lặng lẽ hạ con mắt đặt trên bờ vai Đinh Hương rồi ngủ thiếp đi. Không có con trai, trên đùi Bùi Ngọc Kiều chợt nhẹ, vừa lấy áo lông chồn ra, thì bị Tư Đồ Tu ôm. Từ lúc Hi nhi một tuổi, không nói đến lui tới các nhà khác, nàng luôn mang theo Hi nhi, bên trong xe ngựa này chỉ còn lại hai người bọn họ. Chàng đụng vào thân thể mềm mại của nàng một cái, liền nhớ lại lúc vừa kết hôn thời điểm thân mật trên xe, chuyện này đã rất lâu, chàng cúi đầu hôn môi nàng, cạy mở hàm răng, tìm cái lưỡi thơm tho kia. Ban đêm trong xe, tia sáng ảm đạm, chỉ có ánh trăng gia nhập, hình dáng của nàng dường như càng tú lệ, con ngươi thủy quang trong vắt, giống như gợn sóng trên mặt sông. Chàng hôn càng sâu, nàng bỗng nhiên hừ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng theo tay của chàng, nơi nào đó bị ấn, lập tức quần lót dưới váy liền biến mất, bị chàng ném sang chỗ khác, Xe ngựa xóc nảy một cái, chàng thuận thế ra vào, Bùi Ngọc Kiều ngồi trên đùi chàng bị đẩy một cái liền kêu lên, nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy nên vội vàng dùng tay che miệng lại. Giọng chàng khàn khàn nói: "Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, khắp nơi đều đang diễn ca hí liên tục, ai nghe thấy chứ? Nhanh lấy tay ra." Nàng lắc đầu, nhịn khó chịu, cắn hai cái trên bờ vai chàng, chàng thấy vậy cúi đầu cắn lại nàng, đem cái yếm xốc xếch trước ngực nàng làm ướt. Đến cửa thành, binh sĩ thủ thành hỏi thăm, lúc âm thanh truyền vào, Bùi Ngọc Kiều xấu hổ chôn đầu vào ngực chàng, chàng ưỡn một cái tiến vào khiến toàn thân nàng đều run rẩy, vậy mà chàng lại trấn định nói: "Bản vương dẫn vương phi đi thả hà đăng." Bên kia lập tức cho đi. Mãi cho đến Bạch Hà, chàng mới phát tiết ra ngoài, nàng không chịu để ý đến chàng, cảm thấy chàng thật xấu xa, chàng dọn dẹp sạch sẽ cho nàng, ôn nhu nói: "Có phải không còn sức lực nữa không? Bản vương ôm nàng đi thả hà đăng nha?" Làm sao Bùi Ngọc Kiều chịu chứ, cái này rất xấu hổ, vội vàng muốn đứng lên, ai ngờ dưới đùi mềm nhũn suýt chút đã ngã xuống, chàng nhẹ giọng cười nói, nhéo nhéo nàng, đỡ nàng xuống bên cạnh Bạch Hà. Đã có rất nhiều hà đăng được thả trên sông, giống như ngôi sao chói lọi trên trời, nàng nhìn một chút, tâm liền thoải mái: "Năm ngoái không được đến đây, lúc đó đang có thai, một lần cũng không được tới." "Lần này cũng là lần đầu tiên nàng đến đây cùng bản vương." Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, chàng mặc một thân cẩm bào màu tím, ngọc thụ lâm phong, vô luận là đứng ở đâu đều là một người rất bắt mắt, không kìm được gật đầu: "Đúng vậy nha, là lần đầu tiên, nhưng mà trung thu năm ngoái, thiếp gặp được chàng." Khi đó chàng muốn nàng phải khuất phục, nàng nhìn thấy chàng trong lòng liền bực bội. "Vậy nàng cầu nguyện cái gì?" Chàng cười hỏi: "Tốt nhất là chưa từng nguyền rủa ta." "Thiếp mới không ngốc như vậy, thiếp đều phải gả cho chàng, nếu nguyền rủa thì chẳng phải muốn thiếp thủ tiết ư?" Bùi Ngọc Kiều hừ một tiếng: "Thiếp cầu nguyện...Không nói cho chàng nghe!" Tư Đồ Tu cười lên: "Cái đầu óc này của nàng, hơn phân nửa là cầu nguyện bản vương không đánh nàng." Bùi Ngọc Kiều chu môi: "Mới không phải đâu!" "Vậy là cái gì?" Nàng lại không chịu nói. Tư Đồ Tu sai người mua hà đăng, tự tay đốt nến, ánh sáng chiếu lên, làm nổi bật đôi tay cực kì đẹp của chàng, khớp xương rất thon dài, ở bên cạnh hà đăng sáng ngời càng nhiễm sáng rực rỡ, chàng cầm đèn để trước mặt nàng: "Cầm thả đi." Âm thanh ôn nhu kéo dài, như đầu thu gió đêm này, nàng nhìn chàng, thấy trong tròng mắt đen lấp lánh kia phản chiếu bóng mình, cười thật xán lạn, tràn đầy ngọt ngào. Đưa tay tiếp nhận hà đăng, nàng đi đến bờ sông xoay người thả xuống, nói khẽ: "Nương, nữ nhi sống rất tốt, cha và muội muội cũng rất tốt, nếu nương trên trời có linh thiêng thì hãy nghĩ ngơi, kiếp sau, nương có thể sống lâu trăm tuổi." Đây là người thân duy nhất mà nàng phải tế, nàng nhìn dòng sông phía xa, hà đăng từ từ trôi xa. Tư Đồ Tu nói: "Thật sự chưa từng cầu nguyện cái gì sao?" "Đã như ý nguyện." Nàng kéo chàng, đem đầu dựa vào cánh tay chàng: "Vương gia không thả hà đăng ư?" "Không cần." Chàng thuận tay vén lại sợi tóc bị gió thổi bay của nàng: "Những gì ta muốn đa số đều đoạt được, làm người cũng không thể tham lam quá." Nắm chặt tay nhỏ của nàng: "Muốn trở về hay là ở đây nhìn một chút." "Trở về." Chân nàng còn hơi mềm, cọ một cái trên tay áo thêu phong lan của chàng nói: "Buồn ngủ." Chàng cười tà: "Được, trở về." Chàng nhẹ khiêu khích khiến nàng cảnh giác, vội nói: "Không cho phép." "Không cho phép cái gì?" "Chính là không cho phép." Nàng vô cùng hờn dỗi. Chàng cúi người ôm nàng lên, trở về xe trước mắt bao người, nàng vừa vào xe liền chốn vào nơi hẻo lánh, nhắm mắt lại nói: "Thiếp muốn ngủ." "Được, ngủ đi." Chàng trìu mến khẽ vuốt gò má nàng, vừa rồi kích thích quá, nàng chỉ là một nữ tử nên hơi kinh hoảng, bây giờ còn không có khí lực, chàng còn chưa đến mức không tiết chế nổi. Kéo nàng lại, đem áo lông chồn khoác trên người nàng, chàng cũng nhắm mắt lại. Xe ngựa trở về. Đến cửa vương phủ, nàng tỉnh lại trong ngực chàng, chàng hôn cái mũi của nàng nói: "Nàng về trước đi, tối nay không cần chờ ta, có lẽ ta còn muốn..." Chàng ngừng một lát: "Có một số việc phải xử lý." "Muộn như vậy còn có chuyện?" Nhưng vừa rồi chàng còn bồi nàng đi thả hà đăng mà, đột nhiên Bùi Ngọc Kiều có cảm giác xấu, giữ chặt tay chàng nói: "Là chuyện gì?" Nàng lo lắng cho chàng thân thể đều căng lên. Tư Đồ Tu cưới nói: "Không phải chuyện gì quan trọng, nếu nàng không buồn ngủ vậy chờ đến giờ Hợi (9 giờ - 11 giờ tối) đi. Vậy là vẫn trở về, nàng gật đầu: "Thiếp chờ chàng." Nàng xuống xe ngựa, trước khi đi nhìn chàng một cái." Chàng buông màn xe xuống. Đêm dài, bên trong Trường Xuân điện yên tĩnh không có tiếng động, Hứa tiệp dư ngồi trước của sổ, không khỏi cảm thấy tâm phiền ý loạn, bởi vì đưa Hinh nhi đi ra ngoài, đến bây giờ người làm việc này còn không có tin tức, đúng lúc này, chỉ nghe sau lưng có tiếng động, bà ngoái đầu nhìn, chính là hai cung nhân bên người bị đánh ngất xỉu té trên mặt đất. Mà gần trong gang tấc, có một người mặc y phục đen, khuôn mặt tuấn mỹ chói mắt, giờ phút này yên tĩnh nhìn bà, đôi mắt như rơi vào đáy hồ Diệu Thạch, lấp lóe ánh sáng. Trong lòng Hứa tiệp dư trùng xuống, chẳng biết tại sao, toàn thân như rơi vào hầm băng.