Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 113
Đôi mắt to nhìn chàng chằm chằm, nàng đang đợi câu trả lời, chàng nói sang chuyện khác: "Nàng nói ta không vác nàng nổi?"
Bùi Ngọc Kiều giật mình, hiểu chàng đang nói cái gì, nàng vui vẻ nói: "Chàng cho ta cưỡi..."
Chàng bịt miệng nàng lại, "Đi vào nói."
Hai người vào trong phòng, cho nha hoàn đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, bọn hạ nhân tưởng bọn họ muốn làm chuyện mắc cở nên vội đi dặn phòng bếp nấu nước nóng. Mặc dù là đầu hạ, nhưng nữ nhân không thể tắm bằng nước lạnh mà phải nấu sôi, để nước ấm không nóng không lạnh mới tắm được.
Nàng nghĩ tới chuyện cưỡi lên cổ chàng, hưng phấn hơn bao giờ hết, nhưng nàng hơi nghi ngờ, không phải chàng lừa nàng chứ? Nàng còn đang suy nghĩ thì thấy chàng đã ngồi chồm hổm xuống.
Tim nàng đập thình thịch, nàng nhẹ giọng nói: "Ta có thể lên sao?"
"Đi lên, nhanh." Chàng nói.
Nghe chàng giục, nàng vội nhảy lên, chàng vừa động là nàng liền sợ hãi. Khi còn bé, ngồi lên vai phụ thân, cảm thấy rất cui, nhưng bây giờ nàng cao lớn trưởng thành, lại thấy rất đáng sợ, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Toàn thân nàng run lên, ôm lấy đầu chàng kêu lên: "Đừng đi, ta không cưỡi nữa."
Chàng đang muốn chứng minh chàng vác nàng nổi, chàng bỗng đứng lên, nàng sợ đến thét chói tai, kẹp chặc cổ của chàng, thân thể lung lay sắp ngã, chàng dùng hai cái tay ổn định thân thể nàng: "Sợ cái gì, thả lỏng chân." Chàng sắp thở không được, "Nàng muốn mạng bản vương?"
Nàng vội thả lỏng chân, ngón chân căng cứng, chàng giơ cánh tay cho nàng nắm, "Nắm."
Cánh tay của chàng có sức lực, nàng nắm vào thì ổn định hơn, nàng ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như người khổng lồ, có thể nhìn được xa, nàng cười khanh khách nói: "Bây giờ được rồi, chàng mau đi hai bước."
Khóe miệng Tư Đồ Tu giật giật, đúng là thích ứng nhanh, chàng đắc ý nói: "Thế nào? Ta vác nổi nàng không?"
"Nổi, thật không ngờ tướng công có sức lực lớn như vậy. Ta cho rằng sẽ ép chàng đứng không nổi kìa." Nàng khen thật lòng, "Thật lợi hại nha, thì ra người lớn cũng có thể cưỡi như vậy, có điều ta thật sự không nặng sao? Nếu là trước kia thì tốt, bây giờ sinh Hi nhi xong thì nặng lên nhiều."
"Không sao, bản vương bắt đầu đi đây."
Chàng từ đông đi tới tây, từ tây đi tới đông, giờ khắc này, đâu còn vị vương gia mặt lạnh cao quý nào đó nữa, chỉ còn một thiếu nóng lòng biểu diễn sức mạnh của mình với cô nương mình yêu thích. Mà nàng ngồi trên người chàng, giống như là đang nằm mơ, không ngờ có một ngày Tư Đồ Tu sẽ làm chuyện như thế này, chàng thật sự để nàng cưỡi lên cổ, nàng kéo ngọc quan trên đầu chàng, nhẹ giọng nói: "Cưỡi ngựa, giá!"
Mặt chàng trầm xuống.
Chơi được một lúc, để nàng xuống, chàng nói: "Không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không...ta sẽ phạt nàng."
Tướng công sĩ diện, không cho phép nói, Bùi Ngọc Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Ta hứa sẽ không nói, bây giờ chúng ta đi ăn tối thôi."
Chàng kéo nàng lại, trên cổ chàng còn hồng hồng, vết tích ma sát với bắp đùi nàng, vừa rồi chàng ra sức làm niềm vui cho nàng, bây giờ nàng phải một ít trả thù lao. Chàng rút trâm trên tóc nàng ra, tóc nàng bung xuống, mắt chàng lóe sáng, "Có qua có lại, nàng cưỡi rồi, bây giờ tới bản vương cưỡi."
Bùi Ngọc Kiều uất ức nói: "Sao ta có thể vác chàng?"
Chàng muốn đè chết nàng mà.
"Yên tâm, ta sẽ dạy nàng."
Kèm theo giọng nói trầm thấp của chàng là một loại lực lượng khó có thể từ chối, nàng bỗng chốc bị đặt ở trên giường.
Lần này thì không phí nước nóng phòng bếp nấu rồi.
Giằng co nửa ngày, ăn cơm trễ hơn ngày thường nhiều, cơm nước đã nguội, Bùi Ngọc Kiều ngồi bên cạnh bàn, nhớ tới chuyện mới vừa rồi, khuôn mặt lại nhịn không được đỏ lên, nàng phát hiện chàng háo sắc hơn đời trước nhiều, ngầm hừ hanh, lần sau chàng còn nói cho nàng cưỡi nữa thì nàng phải cân nhắc kỹ, ai biết nàng sẽ phải trả thù lao gì đâu.
Trái lại, Tư Đồ Tu cảm thấy cho nàng cưỡi một lần thật đáng giá.
Chàng nhìn qua, nàng tựa như buồn bực lại tựa như xấu hổ, dưới ánh nến hết sức động lòng người, môi chàng nhếch lên, gắp cho nàng một đũa thức ăn.
Trung tuần tháng năm, phu phụ Bùi Ứng Hồng thừa dịp ngày nghỉ đi Vân Huyện một chuyến, Mã Thị ở đó đã nửa năm, nghe nói con trai con dâu tới, bà ta kéo tay Bùi Ứng Hồng vừa khóc vừa mắng, trước đây Bùi Ứng Hồng đắc thắng trở về, bà ta tưởng rằng đứa con này sẽ ngay lập tức tới thăm bà ta, ai ngờ mấy tháng trôi qua mà không có phản ứng gì, ngoại trừ con dâu cho người gửi vài thứ, sao bà ta có thể không hận? Nhưng bà ta sợ Bùi Mạnh Kiên, đến cùng vẫn không có can đảm lén chạy về.
Bùi Ứng Hồng biết mình có lỗi, tùy ý Mã Thị mắng một trận, mới nói: "Nương, không phải con không muốn đến thăm nương, là do..." Hắn nói từng từ, "Mà thôi, nương đã chịu khổ rồi, con không nói nhiều nữa, lúc trở về con sẽ xin tổ phụ tổ mẫu."
"Tổ phụ con còn chưa chịu tha thứ cho nương?" Mã Thị kêu lên, "Trời đất chứng giám, lúc đầu nương chỉ đi Tiết gia ngồi một chút, không có nói chuyện kết thân gì với Tiết gia, là nương hy vọng muội muội con có thể gả cho người tốt, sao các con không hiểu lòng nương? Nương chỉ có một nữ nhi là muội muội con mà thôi. Bây giờ nương ở thôn trang lâu như vậy, lão gia tử nên hết giận mới đúng."
"Không phải là chuyện có kết thân hay không, mà là nương không nên dây dưa với Tiết gia, Bùi gia chúng ta bây giờ đã bị trói cùng Sở vương, nương làm loạn thêm đó." Bùi Ứng Hồng đau đầu, "Lời này vạn lần không thể nói ra, nếu không... Nương trở về, sẽ bị tổ phụ đuổi ra."
Lâm Sơ Tuyết cũng khuyên: "Mỗi người lùi một bước, mẫu thân vì tuổi của tổ phụ tổ mẫu mà thuận theo mọi chuyện chút thôi."
"Nương thuận theo còn chưa đủ nhiều sao? Mười mấy năm, lúc nào nương không nghe lời tổ mẫu các con?" Chuyện của Lâm Sơ Tuyết cũng vậy, một nhi tử một nữ nhi là con của bà ta, mà bà ta không hề có quyền mở miệng, toàn là do người ngoài quyết định, e là Bùi Ứng Lân cũng giống vậy, bà ta không cam tâm, nhưng không thể ở thôn trang suốt được, bây giờ Bùi Ngọc Họa đã định hôn sự rồi, còn có thể thế nào nữa? Bà ta thở dài, "Mà thôi, bây giờ nương chỉ muốn trở về nhìn Ngọc Họa gả, nương không cầu xin gì khác, với lại Ứng Lân còn nhỏ, nương phải trở về chăm sóc nó. Ứng Hồng, con xin tổ phụ tổ mẫu đi, không có nữ nhi nhà ai xuất giá mà không mẫu thân cả."
Đúng là không được, truyền đi sẽ làm người chê cười, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi Bùi Ngọc Họa.
Bùi Ứng Hồng nói: "Mẫu thân suy nghĩ rõ ràng, con cũng yên tâm."
Lâm Sơ Tuyết nói chuyện gần đây ở Bùi gia cho Mã Thị nghe, hai phu thê ở Vân Huyện một đêm mới về.
Chiều ngày hôm sau về kinh thành, hai người ngồi xe ngựa đi vào cửa thành, vừa quẹo qua thì thấy một đội quan binh áp giải một người đi tới, dọc theo đường đi, có nhiều bách tính nhìn, ồn ào nhốn nháo, xem ra là một nhân vật lớn. Bùi Ứng Hồng nhìn qua cửa sổ xe không thấy là ai, hắn thấy lạ, cho người dừng xe ngựa lại, phất áo choàng chui ra.
"Bắt ai vậy?" Nhìn thấy một quan binh quen, hắn nhẹ giọng hỏi.
Người nọ nháy mắt, "Nói ra chắc chắn huynh sẽ vui vẻ."
"Phải không? Là ai vậy? Nếu hôm nay vui vẻ thì ta sẽ mời huynh uống rượu." Bùi Ứng Hồng trời sinh tính hào sảng, lại đang ở hỏa binh doanh, nên quen biết không ít tướng sĩ trong các đại nha môn.
Người nọ cười rộ lên, hạ thấp giọng nói: "Là Chu lão gia, gần đây Đô sát viện Tả đô ngự sử Tần đại nhân vừa mới nhậm chức, ông ấy lật lại không ít bản án cũ, Tào quốc công này a, không biết sao lại trở thành cái bia, dính liên tục vài chuyện, ta nghe nói là ở tù rục xương." Hắn ta nhìn về phía trước, thấy mình rơi ở phía sau, vội bước đi, "Nói xong rồi, buổi tối uống rượu, ta đi trước."
Bùi Ứng Hồng nói được rồi trở về xe ngựa.
Thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, Lâm Sơ Tuyết hiếu kỳ: "Có chuyện gì vui sao?"
"Chuyện vui lớn, Chu gia xui xẻo." Bùi Ứng Hồng lạnh lùng nói, "Bội bạc nên giờ gặp báo ứng, có lẽ là Hứa gia ngã nên Chu gia trở thành cái đinh trong mắt người khác." Hắn hừ một tiếng, "Đáng đời, sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế?"
Là do người nhà hắn hiền lành, dù Chu Dịch không cưới Bùi Ngọc Anh thì bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng biện pháp nham hiểm trả thù Chu gia, nhưng người khác sẽ không tốt như vậy.
Lâm Sơ Tuyết cũng biết một ít, than một tiếng: "Đúng là không nên làm chuyện xấu."
Bùi Ứng Hồng không ngờ trên đường đi sẽ gặp chuyện này, hắn giục mã phu đánh xe, hắn muốn nhanh chóng về để nói với người nhà.
Chu lão gia bị bắt, Chu phu nhân vẫn luôn tâm hoảng ý loạn, mỗi ngày khóc tới sưng đỏ mắt. Ngày hôm đó, Chu Dịch hỏi thăm tin tức từ nha môn trở về, mắt thấy mẫu thân đau lòng, hắn kiềm chế lại tuyệt vọng trong lòng, an ủi nói: "Vài ngày nữa tìm người lo lót, chưa chắc có chuyện gì, mẫu thân nghỉ ngơi trước đi, ăn vài thứ, mai lại tìm cách."
"Sao ta nuốt trôi được, hay là ta đi tìm đường thúc biểu ca con..."
"Nương, đừng nói nữa, nương nghe con đi nghỉ ngơi một lát đi, vẫn còn có con mà." Chu Dịch đỡ cánh tay bà ta, nháy mắt với hạ nhân, nha hoàn vội tới đỡ.
Chân tay Chu phu nhân nhũn ra, đừng thấy ở nhà có nhiều chuyện do bà ta làm chủ mà lầm, trên thực tế, đến khi có chuyện lớn mới biết nam nhân quan trọng như thế nào, một nữ nhân như bà ta đâu phải quan viên, có thể làm được cái gì? Bà ta dựa vào người nha hoàn, lau mắt đi vào phòng trong.
Trong chốc lát, bên trong nhà chính trống rỗng, đầu mùa hạ mà lạnh như ngày mùa thu, làm người ta không muốn ở lại một khắc nào. Chu Dịch lo lắng đi ra ngoài, ai ngờ gặp Hứa Đại Mi, nàng ta mỉa mai cười rộ lên: "Ai nha, ta vốn định đến thăm mẫu thân, mẫu thân đâu? Không lẽ không ở trong nhà?"
Giờ này khắc này, người hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là nàng ta, hắn coi như không thấy, nhấc chân đi vòng qua nàng ta.
Nàng ta ở Chu gia chịu nhiều khuất nhục, bây giờ có cơ hội tốt, sao có thể buông tha? Hứa Đại Mi càng nói càng khó nghe: "Ngươi vội vã như vậy làm cái gì? Ah, là muốn đi gặp phụ thân ngươi sao? Có muốn đi thì cũng phải chuẩn bị đầy đủ, đúng không? Ta khuyên ngươi đừng đi nữa, ở trong nhà gom góp ngân lượng, sau này làm một bữa cơm cuối cùng, làm phong phú chút, để không uổng tình phụ tử."
"Hứa Đại Mi!" Mắt Chu Dịch đỏ đậm, hét lớn một tiếng, "Ta khuyên ngươi đừng mở miệng nữa."
"Không mở miệng? Đúng rồi, lúc Hứa gia ta xảy ra chuyện, Chu gia các ngươi không mở miệng, cũng không giúp đỡ cái gì, bây giờ ta cũng nên như vậy, ta có thể làm gì đây? Phu thê chúng ta tình thâm, ta thật sự thương hại ngươi, Tào phủ quốc công này nha, e là sau này không còn danh hiệu công tước nữa. Chu thế tử, ha ha, sau này ngươi không còn là thế tử, biết điều thì nên vào miếu đốt nhang, đỡ phải giống phụ thân ngươi, đều bị kéo đi chặt đầu." Nàng ta nói một hơi, thật sự thống khoái, gọi nha hoàn mang theo quần áo đi ra ngoài.
Xem náo nhiệt xong thì về nhà mẹ đẻ, trong lòng nàng ta rất thoải mái.
Chu Dịch bị nàng ta cười nhạo, làm sao nhịn được? Hắn chạy tới đuổi theo sau rồi đẩy mạnh nàng ta, "Dù Chu gia ta có thế nào thì không có sự đồng ý của ta, ngươi không thể rời khỏi chỗ này. Hứa Đại Mi, ngươi đừng..." Lời còn chưa dứt, nha hoàn bỗng hét lớn, chỉ thấy Hứa Đại Mi lảo đảo mấy bước rồi đập vào núi giả.
Thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất không dậy nổi.
Máu đỏ tươi chảy từ đầu nàng ta chảy xuống, nhanh chóng tạo thành một vũng máu.
Chu Dịch giật mình, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, bước nhanh tới, đỡ Hứa Đại Mi dậy, kêu lên: "Ngươi giả vờ cái gì? Chỉ đụng một cái thôi mà, sao chết được? Ngươi mau đứng lên cho lão tử."
Hứa Đại Mi không nhúc nhích, đôi mắt nhắm thật chặt.
Vài nha hoàn thấy thế, sợ đến trắng bệch cả mặt, lớn tiếng kêu lên: "Giết người!" Có hai nha hoàn thừa dịp loạn đã chạy ra Chu phủ, chạy thẳng đến Hứa gia.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
50 chương
48 chương
112 chương
69 chương
94 chương
32 chương