Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 114
Lúc nghe tin tức, Bùi Ngọc Kiều đang đọc "Tam Tự Kinh" cho Tư Đồ Hi nghe, nàng đọc làu làu, nó ở trên giường lật tới lật lui, nàng đọc vài câu, thấy nó không lắng nghe, nàng đánh nhẹ lên cái mông của nó.
Bởi vì không đau nên nó nhếch miệng cười, vươn bàn tay nhỏ ra nắm ngón tay của nàng, sức lực không nhỏ, nắm thật chặc. Nàng thuận thế ôm nó vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Hi nhi, nương đọc cho con nghe, con phải chú ý nghe nha, để sau này dễ học hơn."
Giọng nói nàng ngọt ngào, bàn tay nàng sờ mặt nó, hai mắt nó vừa to vừa đen vừa sáng, giống như bảo thạch đẹp nhất trên đời, trong lòng nàng vui mừng, mắt của con thật đẹp.
Đinh Hương nghe bọn hạ nhân nói chuyện Chu gia thì hoảng hốt, vội đến báo cho Bùi Ngọc Kiều. Nàng không quá tin tưởng, nhẹ giọng hỏi: "Thật sao? Chắc nghe nhầm rồi?"
"Bị bắt đi nha môn rồi, bên ngoài đang bàn tán chuyện này. Lần này Chu gia xong rồi, án tử của Chu lão gia còn chưa thẩm tra mà con của ông ta lại giết con dâu, nghe nói Chu phu nhân đã hôn mê." Giọng điệu Đinh Hương không hề đồng tình, thậm chí còn có chút hả hê.
Trước đây Bùi Ngọc Kiều có oán giận Chu gia, nhưng bây giờ nàng không cười nổi, dù sao đó là một mạng người, đại khái là đời này số mệnh của Hứa Đại Mi không tốt, mệnh thật ngắn, còn có Chu Dịch, dính vào án kiện mạng người, e là không tốt lắm, nàng lắc đầu, tiếp tục đọc Tam Tự Kinh cho nhi tử nghe.
Chu gia đang rối loạn, vài ngày sau đó, cả nhà đổ vỡ, án tử vẫn tiếp tục thẩm vấn bình thường, một tháng sau, Chu lão gia bị giáng chức, lưu vong ba nghìn dặm, bãi bỏ tước vị công tước.
Chu Dịch ngộ sát, dựa theo luật pháp là có thể chuộc tội, nhưng Hứa phu nhân mất đi nữ nhi, không đồng ý giải quyết riêng, cuối cùng Chu Dịch bị phạt giam. Chu phu nhân bị đả kích lớn, bà ta hối hận trước đây bám vào Hứa gia, bây giờ gặp đại nạn, bà ta ngồi phịch trên giường, may là Chu gia còn một nhi tử, coi như là một hy vọng cuối cùng.
Năm nay, dường như mùa hè trôi qua nhanh, một cơn mưa lớn đổ xuống, trời bắt đầu lạnh, Bùi Ngọc Anh ngồi trong phòng xem sổ sách, ngẩng đầu, dưới vườn lựu, Từ Hàm đang ôm nhi tử, hắn chỉ cho A Ngạn cây lựu, A Ngạn y y nha nha đưa tay muốn hái.
Trong thoáng chốc, nàng ấy bỗng nhớ nàng ấy từng mong có kết quả tốt với Chu Dịch, ai ngờ ngắn ngủi mấy năm, long trời lở đất, bây giờ Chu gia rơi vào kết cục này, thật sự là khó có thể đoán. Hôm qua phụ thân qua đây làm khách, nói nhị lão khá là bùi ngùi về chuyện này, có thể thấy được một gia tộc, từ phồn thịnh đến suy bại, thật sự là chuyện trong sớm tối.
Vì vậy, Bùi gia bọn họ, sau này càng phải cẩn thận từng bước đi.
Nàng ấy mở hộp gỗ hoàng dương có hoa văn mạ vàng, lấy một cây trâm phỉ thúy ở ngăn trên cùng ra, nàng ấy biết bởi vì chuyện của Bùi Ngọc Kiều và Thẩm Mộng Dung mà Thẩm gia không còn gần gũi như trước, Thẩm Thời Quang có hổ thẹn, nhưng lúc tỷ muội nàng ấy thành thân, Thẩm Thời Quang có thêm của hồi môn, vì vậy phải bánh ít đi bánh qui lại.
Lúc này Thẩm Thời Quang gả đi Hàng Châu, sau này khó gặp nhau nữa rồi, đang lúc chọn trang sức, Từ lão phu nhân tới, cười híp mắt nói: "Thục Quỳnh định thân, năm nay phải gả ra ngoài rồi, con nghĩ xem chúng ta nên tặng lễ vật gì?"
Hà Thục Quỳnh thích Từ Hàm, hay làm khó dễ, sau khi bị Từ Hàm vạch trần, tiểu cô nương mất mặt, không còn tới Từ gia nữa, nhưng Từ lão phu nhân nhớ kỹ tình nghĩa của Hà gia, nên vẫn hay qua lại với Hứa phu nhân.
Bùi Ngọc Anh cười nói: "Con nghe tướng công nói, năm đó Hà gia giúp đỡ nhà ta không ít, bây giờ Thục Quỳnh xuất giá, đương nhiên phải tặng nhiều lễ vật mới được." Nàng ấy suy nghĩ một chút, "Trong phòng kho còn vài cuộn gấm, là do tỷ tỷ con tặng, chúng ta chưa dùng hết, lựa vài cuộn tặng, lại thêm một trăm lạng bạc."
Bây giờ nàng ấy quản gia, Từ lão phu nhân làm gì cũng hỏi, nhưng đến chuyện Hà gia, bà ta sợ Bùi Ngọc Anh còn có khúc mắc, ai ngờ nàng ấy hào phóng như vậy, một trăm lạng bạc, nhiều hơn bà ta nghĩ rất nhiều. Nhưng thật sự Từ gia bọn họ nợ Hà gia không ít, nên tặng lễ vật như vậy, bà ta càng thấy thích Bùi Ngọc Anh, cười nói: "Tất cả nghe theo con, ta đi phòng bếp, hôm nay bảo bọn họ chưng cá mè ăn."
Đó là món Bùi Ngọc Anh thích ăn, nàng ấy cười rộ lên.
Từ Hàm ôm nhi tử đứng ở cửa sổ, thấy thê tử đầy đặn, vóc người càng quyến rũ hơn lúc còn là cô nương, giữa lông mày tràn đầy nhu tình, đang lúc muốn đi qua, bỗng nghe nhi tử nói: "Nương, nương..."
Hắn vui vẻ: "Ngọc Anh, Ngạn nhi biết gọi nương rồi."
Bùi Ngọc Anh nghe, ba chân bốn cẳng đi ra, chạy tới trước mặt nhi tử.
A Ngạn ngước đầu nhỏ lên, "Nương."
Ngọt ngào hơn cả táo.
Bùi Ngọc Anh mặt mày rạng rỡ: "A Ngạn thật ngoan, gọi thêm lần nữa."
"Nương."
Bùi Ngọc Anh hỏi: "Nương ở đây, phụ thân đâu?"
Tuy A Ngạn không gọi được, nhưng nó biết quay đầu sang hướng Từ Hàm.
Nhi tử thông minh, biết mặt phụ mẫu, hai người nhìn nhau cười, Từ Hàm một tay ôm nhi tử, một tay vuốt vuốt tóc rối do nàng ấy vừa chạy tới, rồi cúi đầu hôn xuống.
Dưới ánh mặt trời, trái lựu hồng hồng, không tới mấy ngày đã đưa tới tay Bùi Ngọc Kiều.
"Nghe nói là tự trồng, rất ngọt, mời nương nương nếm thử." Trúc Linh vừa nóivừa lột da lựu ra, từng hạt từng hạt trong suốt mọng nước, "Nghe nói năm nay còn trồng thêm nho, khi nào ra quả sẽ gửi tới."
Trong vương phủ cái gì cũng không thiếu, vì vậy Bùi Ngọc Anh dùng cái này để quan tâm tỷ tỷ, Bùi Ngọc Kiều nghĩ đến Từ gia, Từ lão phu nhân còn nuôi gà nữa đó, nhà bọn họ thật náo nhiệt, ở đây, nàng không trồng gì hết, phải tặng lại cái gì đây? Suy nghĩ một chút, gọi Trúc Linh tặng hai hộp châu báu.
Nàng không có những thứ lặt vặt này, nhưng nàng có nhiều bạc, không có chuyện gì thì trong cung cũng ban cho, căn bản là không xài hết, nàng phải làm một cái máy tiêu tiền.
Loại hành vi giúp đỡ nhà mẹ đẻ này là không thể thực hiện, nhưng Tư Đồ Tu không quản, nàng càng không có tiết chế, ai ngờ Bùi Ngọc Anh không nhận, còn cho người trả lại, nàng tức giận, xem ra phải trồng cái gì đó mới được, nàng lập tức ôm nhi tử đi một vòng vương phủ.
Tư Đồ Tu đã trở về, nàng ghé vào tai chàng xin ý kiến, "Hôm nay ta nói với quản sự, muốn trồng cây lựu, cây đào, cây hạnh, cây lê, dưa, bí đỏ, đậu phộng, đậu xanh..."
Chàng vui vẻ nói: "Nàng muốn đem đi chợ bán sao?"
"Không phải, trồng để chúng ta ăn, còn có thể tặng cho người khác." Nàng thở dài, "Ta tặng châu báu, muội muội không nhận, nói quá quý giá."
"Vô công bất thụ lộc, đây là đạo lý ai cũng biết, người nhà họ Bùi biết lý lẽ, đây là chuyện tốt." Tư Đồ Tu nói: "Nàng muốn trồng gì thì trồng, có điều đừng làm vương phủ trở thành vườn rau, lỡ có mời khách tới thì rất khó coi."
"Chỉ trồng ở hậu viện thôi, người khác sẽ không nhìn thấy. Ta hiểu đạo lý này mà, chẳng lẽ có thể ném mặt mũi vương gia đi?" Được chàng đồng ý, trong lòng nàng vui vẻ, nàng chủ động ngồi lên đùi chàng, ôm cổ chàng, hôn lên khóe môi chàng, "Trồng đến lớn lên sẽ rất thú vị đó, phòng bếp thu hoạch để nấu, tiết kiệm bạc nha."
"Chút bạc ấy có tác dụng gì? Chủ yếu là cho nàng có việc để chơi."
Chàng chê nàng quá nhẹ nhàng, chàng đè ót nàng lại, mạnh mẽ mút vào, mút đến lưỡi nàng tê dại, thở hồng hộc. Thân thể hai người kề sát, nàng nhanh chóng cảm giác được biến hóa của chàng, cảm thấy áo lót nới ra, nàng vội đè tay chàng lại, "Tướng công, vừa tới ngày."
Chàng nhíu mày lại, thầm nghĩ vậy mà nàng còn khiêu khích? Hai tay ôm hông của nàng, dùng sức nhấc nàng xuống đất: "Mỗi tháng có vài ngày phiền phức."
Biết chàng đang nói cái gì, nàng làm mặt quỷ: "Dù sao cũng tốt hơn mang thai."
Chàng giật mình, thật sự lúc nàng mang thai mười tháng, những ngày đó không hề dễ chịu, nếu như lại...Chàng ôm nàng lên, "Có phải nên tránh một chút? Bây giờ Hi nhi còn nhỏ, nếu sinh thêm một đứa thì khó mà giữ tốt cả hai. Sinh con cũng tổn hại thân thể, Hi nhi là nhi tử, phụ hoàng mẫu hậu đã yên tâm, nếu không thì một hai năm sau lại sinh nữa?"
Nói tới chuyện tránh thai, Bùi Ngọc Kiều suy nghĩ cẩn thận rồi đồng ý: "Vậy chờ Hi nhi lớn một chút rồi nói, sau này có con, Hi nhi có thể chơi cùng, vậy thì rất tốt. Nếu không... thật sự sinh một đứa nữa, ta không biết ôm đứa nào đâu."
Chàng cười xoa mặt nàng: "Cứ quyết định như vậy."
Bùi Ngọc vui mừng phấn khởi theo Ngụy Ánh Sơn nói chuyện trồng cây ăn quả, trồng rau, nếu Tư Đồ Tu đồng ý, như vậy chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu trồng.
Thấy nương nương đi, Mã Nghị gõ cửa vào, bẩm báo chuyện đã tra được, "Giấu rất kỹ, ám vệ phải mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được chút manh mối, từ đó điều tra ra mới phát hiện Hứa tiệp dư có quan hệ với sâu xa với Thanh Hà chân nhân Bạch Vân Quan. Năm đó, lúc Hứa tiệp dư sinh ra, dường như bị một cơn bệnh nặng, đại phu bó tay không có cách nào, nghe nói Thanh Hà chân nhân có bàn tay xoay chuyển trời đất nên gửi Hứa tiệp dư qua, kết quả trị được."
Bạch Vân Quan ở một núi nhỏ ngoài thành, bởi vì có Minh Quang Tự ở trước nên nó không nổi tiếng lắm, lại còn dính tới mấy vụ án, đạo quan đó càng ngày càng suy tàn, nhưng mấy trò đạo thuật của Thanh Hà chân nhân vẫn còn, Tư Đồ Tu nói: "Tra rõ Thanh Hà chân nhân, bất cứ chuyện nào, không được có một chút sai lầm."
Mã Nghị lĩnh mệnh đi.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
50 chương
48 chương
112 chương
69 chương
94 chương
32 chương