Bùi Trăn từ bên trong đi ra, ông mặc áo trực chuyết màu hồng cánh sen, tinh thần sáng láng, sau lưng ông là Bùi Ngọc Anh và Từ Hàm. Trong tay Từ Hàm là nhi tử A Ngạn. Nhìn thấy muội muội, muội phu, Bùi Ngọc Kiều chạy tới, cười nói: "Bọn muội đều ở đây, tốt quá." Nàng gọi phụ thân, rồi nhìn sang đứa nhỏ, "Ngạn nhi lớn lên rồi, cho tỷ ôm một cái." Từ Hàm đưa nhi tử cho nàng. "Rất nặng nha." Nàng một tay ôm A Ngạn, một tay chạm lên cái mũi nhỏ, "Ngạn nhi, còn biết dì không? Dì là dì của con." A Ngạn trợn tròn mắt nhìn người xa lạ này, trẻ nhỏ không có trí nhớ, nó đảo mắt nhìn, bàn tay nhỏ bé vỗ lên miệng mình, "A, a." Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên hỏi: "Sao? Biết nói sao?" "Đâu có, suốt ngày chỉ a a, chỉ có nó mới hiểu được." Bùi Ngọc Anh cười nói, "Nếu muốn gọi phụ mẫu thì phải đợi lớn hơn chút nữa, khoảng một tuổi, nhưng chưa chắc gọi được nữa." Nàng ấy sờ sờ A Ngạn, vẻ mặt thương yêu, "Hi nhi nah2 tỷ đâu? Không ôm theo sao?" "Có ôm theo, lúc đi vào cung bái kiến phụ hoàng mẫu hậu, có điều tỷ sợ nó còn nhỏ quá, gió bên bờ sông thổi vào không tốt nên cho về nhà rồi, đợi nó lớn hơn tỷ sẽ dẫn nó tới nhà muội chơi." "Được, đến lúc đó Ngạn nhi cũng lớn rồi, có thể gọi biểu đệ nữa đó." Mẫu thân hai đứa nhỏ nói tới nói lui thao thao bất tuyệt, các nam nhân hoàn toàn chen miệng vào không lọt, Bùi Ngọc Họa ở phía xa nhìn thấy, nhẹ giọng oán giận: "Nhìn đi, ta biết dẫn Ngạn nhi theo thì bọn họ nhất định sẽ nói chuyện con cái mà, ta lại chỉ có thể nghe." "Nghe cũng tốt." Hoa Tử Dương cười nói, "Sau này chúng ta sẽ có con, coi như là học kinh nghiệm trước đi." Bùi Ngọc Họa đỏ mặt, gắt hắn ta: "Ai muốn sinh con cho huynh?" Bùi Ngọc Họa tính tình phóng khoáng, cái gì cũng có thể nói ra, nhưng hết lần này tới lần khác, Hoa Tử Dương còn mặt dày hơn nàng ta, có đôi khi nàng ta đỡ không được. Thấy khuôn mặt nàng ta ửng đỏ, giống như hoa phù dung đang nở rộ, Hoa Tử Dương rung động, nhỏ giọng nói: "Vậy coi như ta xin nàng sinh con, được chưa? Chỉ tiếc là còn lâu mới tới tháng tám, bây giờ ta đọc sách không vô." Hắn vừa nói vừa cầm tay nàng ta lên hôn, "Haizz...Làm sao bây giờ, ta không chờ được nữa." Đôi mắt trời sinh phong lưu gợi tình, giọng nói như làm nũng, lỗ tai Bùi Ngọc Họa nóng lên, dùng sức hất tay của hắn ta ra: "Huynh muốn làm thế nào? Phải chờ thôi. Chẳng lẽ có thể làm gì trước thành thân?" Nàng ta hừ một tiếng, đi thẳng ra phía trước. Vòng eo lơ đãng toát ra phong tình. Hoa Tử Dương đứng ở phía sau nhìn, toàn thân giống như có kiến bò loạn, hắn ta bước nhanh tới kề vai nàng ta. Nhìn thấy Tư Đồ Tu, Bùi Ngọc Kiều, hắn ta lễ phép nói: "Đại tỷ, đại tỷ phu." Bùi Ứng Hồng vừa mới cùng Lâm Sơ Tuyết, Bùi Ứng Lân tới đây. Nghe hắn ta nói vậy thì khóe miệng giật giật. Mọi người buồn cười. Bùi Ngọc Họa trừng Hoa Tử Dương, người sau vẻ mặt vô tội, hắn ta đang muốn thành thân, sớm thân thiết với người nhà thê tử thì có gì sai? Hắn ta hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, mà Bùi Ngọc Kiều và Tư Đồ Tu đều là người trải qua chuyện đời trước nên không bất ngờ gì với hành động của Hoa Tử Dương, Tư Đồ Tu cười cười: "Hiếm khi mọi người tụ tập đủ ở đây, có phải chúng ta nên chè chén một phen?" Các nam nhân biết các nữ quyến muốn nói chuyện với nhau, tất cả đều đi tới bàn đã dọn sẵn trên boong thuyền. Lâm Sơ Tuyết mời các nàng đến sương thuyền, cười nói: "Tổ mẫu đoán nương nương sẽ đến, sáng sớm bà đã gọi đầu bếp làm nhiều điểm tâm, bà nói mặc dù đầu bếp không có tay nghề tốt như đầu bếp Tưởng, nhưng nương nương ăn sẽ có cảm giác khác." Quả nhiên có vài đĩa thanh mai cao, quyển tâm tô, hồng đậu cao, ngọc đoàn tử, đều là những món nàng thích ăn lúc ở nhà, ăn một miếng là nhớ tới những ngày tháng ở Bùi gia, Bùi Ngọc Kiều đang đói, cầm ăn mấy khối rồi hỏi: "Tổ phụ tổ mẫu vẫn khỏe sao? Nếu có chuyện gì thì mọi người nhớ nói với muội, muội mời thái y nhìn." "Yên tâm, đều rất khỏe." Bùi Ngọc Họa không thích nói chuyện trẻ con, nhưng nàng ta lại thích nựng A Ngạn, "Gọi dì đi, gọi một tiếng, dì cho bạc." Bùi Ngọc Anh cười nói: "Lúc về tỷ phải dạy cho tốt mới được, lần sau nhất định gọi mấy chục tiếng dì, lấy mười mấy lượng bạc, vậy thì nhà tỷ không cần phải lo nữa." Bùi Ngọc Họa trợn mắt, "Xem đi, gả cho người ta rồi thành con buôn." Bùi Ngọc Kiều nháy mắt hỏi: "Tam muội, sau này Hi nhi cũng sẽ gọi dì, vậy Hi nhi có bạc hay không?" "Hai tỷ, hai tỷ quá đáng." Bùi Ngọc Họa vì phản bác mà không thèm để ý gì nữa, "Hai tỷ chờ đó, lấy bạc của muội, sau này muội sinh con sẽ đòi lại gấp đôi, có tin không?" "Muội thật lợi hại, đại tẩu, tẩu phải theo bọn muội thôi." Bùi Ngọc Anh kéo cánh tay Lâm Sơ Tuyết, chế nhạo nói, "Xem ra tam muội là muốn sinh ba đứa rồi." Mọi người cười hi ha. Lại nói tới Tư Đồ Cảnh, hắn ta vào cung, đến thái y viện lấy thuốc, rồi qua thăm Hứa tiệp dư, Hứa tiệp dư đang nghe hoàng môn tâm phúc bẩm báo, Tết Đoan Ngọ năm nay, ngự thiện phòng chuẩn bị thêm một phần ăn đưa đến Hòa Quang Cung, chính miệng hoàng thượng ra lệnh, xem ra là không nỡ bỏ rơi đứa con lớn đó nữa rồi. Gần đây ông ta có chút quan tâm, có thể thấy lời đồn bên ngoài không phải không có căn cứ, e rằng Tư Đồ Uyên sắp được được thả ra. Nghe nhi tử tới, Hứa tiệp dư khoát tay cho hoàng môn lui, bà ta cười nói với Tư Đồ Cảnh nói: "Đã trễ thế này còn vào cung làm gì? Trong tay con là..." "Là thuốc an thai cho nương tử." Hứa tiệp dư hơi nhíu mày: "Lấy thuốc còn cần con tự mình đến sao? Hạ nhân dùng để làm gì?" Với tâm cơ của bà ta, tất nhiên là có cơ sở ngầm ở Hoài vương phủ, bà ta biết Tư Đồ Cảnh vô cùng cưng chiều Viên Diệu Huệ, hận không thể nâng tới trời, nghe nói có lần hắn còn lau giày dính bùn cho Viên Diệu Huệ trước mặt mọi người, làm mẫu thân, bà ta có chút không vui. Dù sao thê tử phải hầu hạ trượng phu, mà bây giờ con bà ta là ngược lại. Tư Đồ Cảnh vội nói: "Là con sợ có sơ suất, hơn nữa con muốn đến thăm người một lát." Đặt thuốc lên bàn, hắn cho người lấy son phấn, còn có gấm vóc, "Tô Châu gửi tới, con lấy một phần hiếu kính người." Trong lòng nhi tử nhớ kĩ mình, Hứa tiệp dư đương nhiên vui vẻ, sắc mặt hòa hoãn hơn, gọi người cất đi, rồi thương lượng chuyện bí mật với hắn, "E là đại ca con sắp được thả ra." Tư Đồ Cảnh ngẩn người, "Phụ hoàng đã đồng ý?" "Không khác lắm." Tư Đồ Uyên được Tư Đồ Hằng Thành yêu thương từ nhỏ, trước đây hắn ta phạm tội lớn như vậy, kinh động cả quốc gia, rất nhiều người không tin, vậy mà Tư Đồ Hằng Thành lại nhốt hắn ta lại, nhốt một lần là bảy năm, đối với người ngoài mà nói, trên cơ bản là thái tử chết chắc, ai cũng không nghĩ Tư Đồ Hằng Thành sẽ mềm lòng tha thứ. Nhưng bây giờ, các loại dấu hiệu cho thấy, chưa chắc là như vậy. Có điều Tư Đồ Cảnh không lo lắng, dù có thả ra thì hắn ta cũng là phế thái tử, có thể làm được gì chứ? Bị nhốt nhiều năm, thật sự đáng thương, hắn thở dài: "Vậy cũng tốt." Hứa tiệp dư nghe câu này, bà ta hơi thất vọng, đứa con này không hề có cảnh giác cao, bà ta nói: "Tư Đồ Uyên vừa được thả ra thì vị kia nhất định sẽ không để yên, chắc chắn sẽ đánh vỡ thế cục nhiều năm, có điều..." Giọng nói bà ta nhàn nhạt, như đã định liệu trước, "Nói đến kiêng kỵ thì tam vương gia, tứ vương gia mới cần phải kiêng kỵ." Bây giờ tình thế của Tư Đồ Dập là tốt nhất, trong triều ủng hộ sớm lập thái tử, bọn họ đều hy vọng Hoa quốc có thể định ra thái tử để an lòng dân, như vậy, Tư Đồ Hằng Thành hiểu rõ vấn đề, rất khó nói ông ta muốn lập ai. Cho nên, người sợ Tư Đồ Uyên được thả ra nhất là hai vị kia. Tư Đồ Cảnh cẩn thận suy nghĩ, hiểu rõ ý của bà ta, bà ta muốn ngư ông đắc lợi. Hai người nói xong, hắn nhớ tới lời Tư Đồ Tu nói, cười hỏi: "Nghe nói ở đây có cung nhân tên Hinh nhi? Sao con vẫn chưa nhìn thấy lần nào?" "Ai nói với con?" "Thất đệ, vừa rồi gặp nhau ở Bạch Hà, thất đệ có nhắc tới." Hứa tiệp dư cười rộ lên, khá là vui mừng, có thể thấy chàng đã nhớ Hinh nhi, bà ta qua loa lấy lệ nói: "Có, chỉ là một cung nhân mà thôi, ta có mười mấy người lận, lẽ nào con biết hết tất cả sao, ngày ấy đúng lúc bị Tu nhi nhìn thấy." "Con muốn gặp." Tư Đồ Cảnh thật sự hiếu kỳ. Hứa tiệp dư nói: "Ta phái đi nơi khác làm việc rồi." Bà ta một mực từ chối, Tư Đồ Cảnh không ngốc, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Hứa tiệp dư không cho hắn gặp thì hắn cũng không ép, lập tức cười một cái nói: "Thật là không khéo, vậy con đi về trước, nương nương bảo trọng thân thể." Hứa tiệp dư cười tiễn hắn đi. Tháng năm gió nhẹ nắng ấm, nắng chiều màu vỏ quýt rơi vào trên mặt Bạch Hà, giống như một tấm vải vô cùng xinh đẹp bồng bềnh trên nước, Bùi Ngọc Kiều lưu luyến chào người nhà theo Tư Đồ Tu trở về vương phủ. A Hi uống sữa no, đang nằm đờ trên giường, nhìn thấy phụ mẫu, bàn tay nhỏ bé huơ huơ, bàn chân nhỏ đạp đạp đá chăn lên. "Thật là khỏe mạnh, tiểu Hi Hi." Bùi Ngọc Kiều nhào tới nắm bàn chân nhỏ nhắn, bàn chân trắng ú giống như hai cái bánh màn thầu vừa hấp, nàng nhéo nhéo, lại lấy ngón tay gãi gãi lòng bàn chân. A Hi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, dường như không vui vẻ. Nàng a một tiếng: "Nhột thật sao? Sao con giống người lớn vậy? Nương cũng nhột." Nàng không tin, lại gãi gãi. A Hi rụt chân lại. Nàng vui vẻ gãi gãi tiếp. Chưa từng thấy ai ức hiếp con mình như vậy, Tư Đồ Tu nắm tay nàng lại, "Đừng phá nữa, lát nữa con không vui, khóc luôn thì làm sao bây giờ? Nó sẽ ọc sữa." Làm phụ thân, tất nhiên chàng biết chuyện ọc sữa. Bùi Ngọc Kiều nghĩ nàng quá đắc ý vênh váo mà quên chuyện này, có điều chơi rất vui nha, đứa trẻ nhỏ như vậy mà biết sợ nhột rồi, nàng hỏi: "Tướng công, chàng sợ nhột không?" Gãi lòng bàn chân sao? Tư Đồ Tu trầm mặt, chàng không muốn trả lời vấn đề này, ai biết ngày nào đó nha đầu này sẽ lấy lòng bàn chân chàng ra chơi. Mất hết mặt mũi.