Bóng dáng đó là của Tư Đồ Tu, chàng đã nhẫn nại hết mức, thấy con đã được sinh ra, chàng lo lắng không yên, muốn thấy Bùi Ngọc Kiều ngay, muốn biết nàng có khỏe hay không. Trên giường, nàng đang nhắm mắt nằm, sắc mặt tái nhợt không một chút máu, người vốn đầy đặn, bây giờ lại đặc biệt nhỏ nhắn, dường như chỉ cần gió thổi qua là có thể thổi bay nàng. Tư Đồ Tu vào phòng, đến gần, phát hiện nàng còn ra rất nhiều mồ hôi, tóc bết lại từng nhúm rũ xuống hai má. Chàng ở bên ngoài biết nàng ở bên trong chịu khổ, lúc này càng nhìn đau lòng, chàng đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng hơi mở mắt, con ngươi long lanh nước tràn đầy vui sướng: "Ta vừa nghe tiếng con khóc, nó vừa khóc là ta liền an tâm, ta nghĩ cuối cùng cũng sinh ra rồi, bà đỡ nói con rất khỏe mạnh, bỗng nhiên ta thấy mệt, cả người như muốn bay lên." "Nha đầu ngốc, sinh con rất mệt mỏi, e rằng không có chuyện nào mệt mỏi hơn chuyện này." Chàng lấy khăn từ tay Trúc Linh lau mồ hôi trên mặt nàng, "Bây giờ nàng cứ an tâm ngủ đi, ngủ thêm một lát nữa." Chàng gần ngay trước mắt, động tác nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, giọng nói dịu dàng như nắng ấm, nàng không muốn ngủ, từ từ vươn tay kéo chàng, làm nũng nói: "Đang định ngủ, nhưng chàng tới nên không muốn ngủ nữa." "Được, vậy không ngủ, lúc nào muốn ngủ thì ngủ." Chàng nghe theo nàng. Đang nói chuyện, Bùi Trăn bế Tư Đồ Hi tới cho Bùi Ngọc Kiều xem: "Nghe nói nó nặng bảy cân, rất khỏe mạnh. " Nàng nhìn lại, đứa trẻ da nhăn nhúm hồng hào, đôi mắt nhắm, bảy cân mà nhìn nhỏ xíu, nàng đồng tình nhìn con, "Có lẽ do giấu ở trong bụng nên da đỏ." Bà đỡ và vài bà vú, nha hoàn đều cười rộ lên. Bà đỡ nói: "Nuôi hơn nửa năm sẽ trắng lên thôi." Bùi Trăn nói với Bùi Ngọc Kiều: "Sinh con rất mệt mỏi, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, phụ thân về báo tin tức tốt cho tổ phụ tổ mẫu con, mọi người đang đợi tin." Bùi Ngọc Kiều dạ một tiếng. Không quấy rầy phu thê Bùi Ngọc Kiều nữa, thấy mẫu tử bình an, Bùi Trăn yên tâm cười rời khỏi vương phủ. Mí mắt nàng bắt đầu híp lại. Rõ ràng là muốn nói chuyện nhiều hơn với Tư Đồ Tu, nhưng mí mắt lại không nghe lời, bên tai còn lời nói dịu dàng của chàng, nàng ngủ luôn. Tư Đồ Tu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ngủ, chàng để lại một mình Trúc Linh trông nàng, dặn nàng ấy đừng làm bất cứ tiếng động gì đánh thức nàng, lúc này mới rời khỏi phòng đi nhìn nhi tử, Tư Đồ Hi đang uống sữa, đôi mắt mở ra, con người đen bóng như đá mực, không đúng, nhìn còn đen bóng hơn cả đá mực. Chàng ngồi xổm xuống, cúi người nhìn chăm chú con mình. Luôn tưởng tượng dáng vẻ con của bọn họ, bây giờ nó đang ở trước mắt, chàng muốn đưa tay sờ gương mặt của con, nhưng vừa chạm vào lại sợ ngón tay thô ráp của chàng làm bị thương con nên vội vàng rụt tay về. Chàng cứ lẳng lặng nhìn con. Đứa bé trợn tròn mắt, đôi tay nhỏ bé thỉnh thoảng huơ huơ hai cái, tuy động tác rất nhỏ, nhưng mà mỗi lần đứa bé huơ tay là mỗi lần khóe miệng chàng nhếch lên, một bụng hưng phấn, vui sướng, thứ tình cảm khó mà diễn tả bằng lời, là huyết mạch thân tình trời sinh trong cơ thể. Đứa bé vừa sinh ra là có liên hệ chặc chẽ với chàng, từ nay về sau, chàng sẽ dạy dỗ nó, coi chừng nó, nhìn nó từ từ lớn lên, biến thành một nam nhân chân chính. Ngắn ngủi trong nháy mắt, nghĩ tới quá nhiều chuyện, lúc lấy lại tinh thần là con đã nhắm mắt ngủ. Chàng đi ra ngoài, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Bùi Ngọc Kiều ngủ thẳng đến nửa đêm canh ba mới dậy, Trúc Linh đang ghé vào đầu giường ngủ, nghe được động tĩnh, nàng ấy tỉnh giấc. Nàng ấy hầu hạ chủ tử sinh, đúng là kinh tâm động phách, cả người luôn trong trạng thái khẩn trương, đến khi chủ tử sinh con ra mới yên tâm được, vừa thả lỏng là ngủ quên luôn, nàng ấy vội vàng tạ tội nói: "Nô tỳ không chú ý, xin nương nương trách phạt." "Không sao, ta ngủ cũng lâu rồi, lát nữa là mặt trời mọc." Nàng cười nói, "Em đi phòng bếp lấy cho ta một ít thức ăn." "Vâng, vâng." Trúc Linh vội nói, "Cháo ở phòng bếp vẫn còn nóng, thái y nói mấy ngày nay nương nương nên ăn thanh đạm, không cần phải lấy sữa, trước tiên rửa sạch hạ thân, sau này lại bồi bổ." Nói xong liền ra cửa kêu một tiếng, cho người đi phòng bếp. Kết quả cùng xuất hiện với cháo trắng là Tư Đồ Tu. Thấy chàng, Bùi Ngọc Kiều giật mình nói: "Vương gia chưa ngủ hả? Sao sáng đi nha môn được?" "Không đi, tới sáng ta cho người đi nói một tiếng, xin nghỉ hai ngày, phụ hoàng sẽ đồng ý." Tư Đồ Tu ngồi xuống, cầm gối kê lên cho nàng dựa vào, lại lấy cháo tới, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, thuần thục đút cho nàng ăn. Nghe chàng nói muốn ở nhà với nàng, Bùi Ngọc Kiều vô cùng vui vẻ, nàng hé miệng ăn cháo, giống như đang ăn món gì đó rất ngon, mặt mày cong cong, hai cái má lúm đồng tiền lộ ra ngọt ngào. Chàng nhìn, nhịn không được cũng nếm một muỗng, mày nhăn lại, nhạt nhẽo không có chút hương vị. "Không thể ăn." Chàng ghét bỏ. "Ăn như vậy mới tốt." Bùi Ngọc Kiều lấy muỗng từ tay chàng rồi múc một muỗng cháo, thổi một cái, nói: "Ăn nè, Tu ca ca." Bên cạnh còn nha hoàn đang đứng, Tư Đồ Tu bỗng nhiên đỏ mặt, thấy tay nàng vẫn còn đưa trước mặt mình, chàng không cưỡng nổi mê hoặc này, cúi đầu ăn cháo. "Ăn ngon không?" Nàng cười hì hì hỏi. Thật ra chàng không nếm được mùi vị gì, có điều lòng bị nàng kích thích, đại khái là vì vậy mới cảm thấy ăn ngon, chàng cười ừ một tiếng, lấy muỗng lại, tiếp tục đút nàng, nàng đang muốn ăn, một chén cháo hết sạch, chàng yên tâm hơn. Ăn được ngủ được thì rất nhanh có thể khôi phục như cũ. "Hi nhi đang ngủ hả?" Nàng hỏi, trước đó không có tinh thần gì, bây giờ ngủ đủ thì muốn nhìn con. "Sáng xem con." Chàng nói, "Nàng ngủ thêm lát nữa, chút là trời sáng rồi." Nàng lắc đầu: "Mới vừa thức, ngủ không được, chàng nói chuyện với ta đi." Đương nhiên chàng sẽ không phản đối, kéo nàng qua, nhẹ nhàng chơi đùa tóc nàng, "Vừa rồi ta đi nhìn Hi nhi, đôi mắt đã mở ra, giống nàng như đúc, nhìn qua rất khỏe mạnh, có điều con tham ngủ, ta chưa nhìn đủ là con ngủ mất rồi." Bùi Ngọc Kiều giật mình: "Sao lại giống ta? Nhi tử phải giống chàng mới đúng." Nàng có chút hoang mang, Tư Đồ Tu hiểu nàng sợ nhi tử ngốc, chàng vội nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, nàng khỏe mạnh nên con sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa, bây giờ nàng không ngốc." "Thật sao?" Nàng nghi ngờ, "Ta còn có nhiều chuyện không nghĩ ra được." "Ta cũng vậy, đâu phải ai cũng thập toàn thập mỹ." Tư Đồ Tu nghiêm mặt nói, "Về sau không cho phép nói lời này nữa, ta không ngại." Trong lòng ngọt ngào, nàng vùi đầu vào ngực chàng, hai người rúc vào với nhau, vừa nói chuyện là nàng bắt đầu thấy mệt mỏi, nàng ngủ, chàng lười di chuyển, cứ nằm bên cạnh nàng ngủ tới hừng sáng, có điều buổi sáng thức dậy cả cánh tay đều tê cứng vì bị nàng gối một đêm. Ngày hôm sau, Bùi Ngọc Kiều tỉnh, đây là phòng sinh chứ không phải phòng ngủ, nàng nghỉ ngơi hơn nửa ngày, tới lúc đi được thì về phòng. Biết Tư Đồ Tu ở nhà, nàng gọi Trúc Linh lấy một cái váy đẹp tới, ai ngờ kéo tới bụng thì làm sao cũng không kéo xuống được nữa, nàng khóc không ra nước mắt, thật hận trước kia mang thai mặc quần áo rộng thùng thình, Đinh Hương khẽ cười nói: "Qua thời gian ở cữ, từ từ điều dưỡng sẽ gầy lại, nương nương." Phải qua mấy tháng lận, Bùi Ngọc Kiều cụt hứng, để các nàng đỡ nàng về phòng ngủ, đến lúc thấy được nhi tử là nàng vui vẻ lại. Tiểu tử đang trợn tròn mắt, không biết là nhìn ở đâu, yên lặng, chỉ đơn giản như thế mà mang theo lực hấp dẫn rất lớn, làm nàng không dời nổi mắt. Nàng đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt đứa bé, nó hơi giật mình, hai cái tay huơ huơ. Bàn tay nho nhỏ, tròn tròn, mịn mịn, thật sự rất dễ thương, nàng cầm tay nó lên, nhìn từng ngón từng ngón, yêu thích không buông tay. Lúc Tư Đồ Tu vào, nàng đang hôn hôn bàn tay nhỏ bé của nhi tử, thậm chí còn liếm liếm, chỉ kém đặt trong miệng cắn. Khóe miệng chàng giật giật, chàng nói với vú nuôi, "Ôm nó trở về ngủ đi." "Không được, ta còn chưa nhìn đủ mà." Nàng lập tức trợn tròn mắt, "Để con ngủ ở đây đi." "Nàng cứ chọc chọc như vậy thì sao Hi nhi ngủ được?" Tư Đồ Tu nói. Nàng ngậm miệng lại đứng lên, dùng hai tay ra hiệu, chỉ vào gối đầu, ý bảo để con nằm ở đó, nàng sẽ không nói lời nào. Tư Đồ Tu dở khóc dở cười. Ban ngày hai ngày nay, nàng hoàn toàn bị nhi tử chiếm đoạt, may là buổi tối nàng sợ mình xoay người sẽ đè con nên mới để vú nuôi ôm đi ngủ, nếu không...e là không có chỗ cho chàng nằm luôn, Tư Đồ Tu muốn nàng nhớ chàng, muốn nàng  không thể rời bỏ chàng, bây giờ chàng ở ngay cạnh nàng, mà nàng căn bản là không nhìn chàng. Tên nhóc thối tha! Chàng phải thừa dịp buổi tối lấy nhiều lợi hơn mới được. Tới ngày tắm ba ngày, thân thích đều tới ăn mừng, Sở vương phủ ngựa xe như nước, ngoại trừ hoàng thân quốc thích, còn có Bùi gia, Hứa gia, Lâm gia, Tưởng gia, ngay cả Hoa gia cũng tới. Bùi Ngọc Kiều ở trong phòng cũng có thể nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Ngày hôm đó, Bùi Ngọc Anh dẫn theo nhi tử tới. Nàng vui vẻ ôm cháu, đứa trẻ ba tháng tuổi lanh lợi, biết nhìn chằm chằm người khác, nàng giỡn với nó, nó a a rồi cười khanh khách, lại còn đưa tay chạm vào nàng. "Thật giỏi nha, nếu Hi nhi cũng như vậy thì tốt rồi, bây giờ nó chỉ biết ăn, không nhúc nhích gì nhiều." Bùi Ngọc Anh cười nói: "Sẽ nhanh tới ba tháng thôi, muội nói với tỷ rồi, thời gian chỉ là một cái nháy mắt." Nàng ấy thở dài, "Rồi tỷ sẽ thấy ghét thời gian trôi nhanh." "Thật sao?" Bùi Ngọc Kiều nhìn nhi tử của mình, trong lòng mềm nhũn, "Đúng vậy, lớn lên sẽ giống chúng ta, đâu có dễ thương như lúc nhỏ, chưa trưởng thành là tốt nhất." Nàng nhìn bàn chân nhỏ nhắn của nhi tử, thích đến muốn cắn một cái. "Hi nhi có bú sữa không?" Bùi Ngọc Anh cười hỏi. "Có, một ngày bú mấy lần, lại không có khóc, vú nuôi rất dễ giữ." "Vậy ngoan hơn Ngạn nhi rồi, Ngạn nhi mới vừa sinh ra là rất thích khóc." Bùi Ngọc Anh nói, "Bây giờ mới khá hơn một chút." Hai người đều làm nương, có thể nói rất nhiều, Bùi Ngọc Họa chạm vào mũi Hi nhi, than một tiếng: "Muội nói hai tỷ đó, có thể nói chuyện khác không? Cứ nói vậy muội không xen mồm vào được. Không bằng nói chuyện quần áo gì thịnh hành vào năm nay ở kinh thành, còn có son phấn..." "Thôi đi, tỷ không thể mặc được." Bùi Ngọc Kiều vò đã mẻ lại sứt, "Các muội nhìn xem, cái bụng còn lớn như vậy." Hai muội muội đến xem, nhìn như quả dưa hấu nhỏ. Bùi Ngọc Họa cười ha ha đứng lên. Bùi Ngọc Anh nói: "Đều là như vậy, đừng lo lắng, bây giờ muội mới khá hơn một chút, nhưng vẫn còn mỡ, một thời gian nữa sẽ tốt thôi." Nàng lộ bụng ra cho Bùi Ngọc Kiều xem. Thì ra qua ba tháng là có thể nhỏ như vậy, Bùi Ngọc Kiều yên tâm. Giữa lúc này, trong cung đưa tới hạ lễ, bởi vì tình huống đặc biệt nên Bùi Ngọc Kiều không cần quỳ tiếp chỉ, Tư Đồ Tu nhận hộ, tiểu hoàng môn đọc danh mục quà tặng, mấy rương lớn từ từ được đưa vào vương phủ, Chu Mai nghe xong giật mình, nhỏ giọng hỏi Tiết Qúy Lan: "Lần cô sinh Chương nhi có được tặng nhiều đồ như vậy không?" Tiết Qúy Lan sầm mặt lại, đúng là không có nhiều như vậy, dù lúc đó nàng ta sinh hoàng trưởng tôn. Có điều chuyện đã nhiều năm rồi, bây giờ mới được thêm một đứa cháu, phụ hoàng vui vẻ là dễ hiểu, dù sao Bùi Trăn lập chiến công nhiều, nàng ta cười một cái, không trả lời.