Qua tết âm lịch, không còn bao lâu nữa là Bùi Ngọc Kiều chuyển dạ. Hôm đó, Vi Thị phái bà đỡ và hai vú nuôi tới, nói là hoàng thượng rất coi trọng việc này nên đưa người tới sớm. Thật ra Bùi gia có thể nhúng tay vào chuyện này, nhưng thái phu nhân không hề phái người qua vương phủ, giỏi lắm là cho người tới hỏi thăm tình hình, có thể thấy được bà cẩn thận biết điều như thế nào. May là Vi Thị không còn ý xấu, hai vú nuôi khoảng hai mươi tuổi, không phải tiểu mỹ nhân, nhưng cũng không xấu mà sạch sẽ gọn gàng, một người gặp người là cười, một người nhanh nhẹn lành nghề, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy rất tốt, còn bà đỡ có hai mươi ba mươi năm kinh nghiệm, càng làm người ta yên tâm. Bùi Ngọc Kiều an tâm đợi sinh con, nàng chỉ còn lo lắng một việc, đó là Bùi Trăn và Bùi Ứng Hồng. May mắn một tháng cuối cùng, giặc biển thua, bọn họ thắng lợi trở về kinh thành. Hai người tới thăm nàng, Bùi Trăn bị thương nhẹ, bó cánh tay, nhưng gặp được nữ nhi là ông không còn thấy đau gì nữa, ông cười nói: "Tuy không cùng nhau trả qua năm mới, nhưng ít nhất phụ thân còn được thấy cháu sinh ra." Hơn một năm ngắn ngủi mà ông đã có hai đứa cháu, Bùi Trăn rất vui vẻ. Bùi Ngọc Kiều kéo tay phụ thân: "Sau này phụ thân đừng đi đánh giặc nữa, thời gian rãnh phụ thân tới vương phủ dạy cháu đi." Bùi Trăn cười nói: "Có cô gia rồi, còn cần vi phụ dạy sao?" Tư Đồ Tu vội nói: "Đâu phải con ở nhà suốt ngày..." Bùi Trăn nhướng mày, "Chẳng lẽ ta ăn không ngồi rồi? Ngũ quân đô đốc phủ còn đợi ta quản kìa." "Phụ thân nên sớm nghỉ hưu." Bùi Ngọc Kiều lầm bầm, không dám nói lớn tiếng. Bùi Trăn sờ sờ nàng đầu, vẫn còn tính tình trẻ con, năm nay ông chưa tới bốn mươi tuổi, đâu thể nghỉ hưu sớm như vậy được. Tuy nói hưởng thụ tình cảm gia đình cũng là một chuyện vui lớn trong đời, nhưng ông không cam tâm, ít nhất năm mươi tuổi ông mới nghỉ hưu, lúc đó tuổi già sức yếu rồi, bất đắc dĩ phải buông bỏ phóng ngựa sa trường, đời người bắt đầu nhạt nhẽo. May là ông còn hai nữ nhi, còn có cháu ngoại, tương lai có thể được an ủi rồi. "Đợi mấy năm nữa đi, lúc đó con đừng chê vi phụ suốt ngày lải nhải." Ông sờ sờ đầu Bùi Ngọc Kiều. Bùi Ngọc Kiều cười ha ha: "Phụ thân sẽ không lải nhải đâu!" Dù phụ thân có già thì cũng sẽ là một phụ thân tính tình dễ chịu, giống y như tổ mẫu vậy, việc nhỏ không dài dòng, việc lớn giải quyết dứt khoát, nghĩ tới đây, nàng quay sang nhìn Bùi Ứng Hồng, chỉ sợ đại ca sẽ buồn khi nghe tin nhị thẩm ở thôn trang. Thấy ánh mắt nàng, Bùi Ứng Hồng cầm một búp bê hình dáng trẻ con làm bằng đất sét đưa cho nàng: "Lưỡng Chiết có nhiều đồ ăn, tiếc là không thể mang về, vì vậy ca mua cho muội búp bê đất giống muội." "Giống muội?" Bùi Ngọc Kiều không hiểu ra sao. "Đúng vậy, muội xem đi, dáng vẻ của búp bê này rất giống muội, ca vừa thấy là nhớ ngay tới muội." Lưỡng Chiết có nhiều thợ thủ công, búp bê đất này giống nàng như đúc, khuôn mặt mập mạp, đôi mắt to tròn, còn có má lúm đồng tiền, Bùi Ngọc Kiều nhe răng trợn mắt, thói quen này của Bùi Ứng Hồng vẫn không thay đổi, nói nàng giống như thỏ là mua thỏ, giống như búp bê trẻ con liền mua búp bê trẻ con, nàng đâu có mập như vậy? Nàng oán hận nói: "Sao ca không thấy muội giống một ngọn núi vàng đi." Mua núi vàng thật tốt, tiêu hết tiền của hắn luôn. Tất cả mọi người cười rộ lên. Buổi trưa, Tư Đồ Tu giữ bọn họ lại cơm, uống rượu, mới để hai người trở về. Lâm Sơ Hạ vẫn chưa nói chuyện cùng trượng phu, mắt thấy toàn thân hắn là mùi rượu, cho người bưng lên trà giải rượu rồi ân cần nói: "Ở vương phủ uống nhiều lắm sao? Ngọc Kiều khỏe không?" "Được nuôi béo trắng mập mạp, chắc là sinh ra đứa bé cũng vậy, cái bụng rất to đó." Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, hơi hơi híp mắt, lần này đại thắng, hoàng thượng khen ngợi, hắn cũng có công, được thăng làm Thiên hộ trưởng, tầm tuổi này mà được như thế là giỏi rồi, nhưng về đến nhà, nghe nói mẫu thân bị phạt đến thôn trang, tâm tình hắn không vui lắm. Lâm Sơ Hạ nhẹ giọng nói: "Chàng định ngày nào đi thăm mẫu thân?" Tự lúc nghe nói chuyện này, hắn chưa từng nhắc lại. Bùi Ứng Hồng nói: "Mẫu thân không ở trong phủ, nghe nói thái phu nhân giao hết chuyện cho nàng xử lý? Khổ cho nàng rồi." Hắn đưa tay sờ sờ gò má nàng ta, gầy hơn lúc hắn đi nhiều, hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu hắn mới nói: "Nàng nghĩ gì về chuyện này?" Lâm Sơ Hạ thở dài: "Ta không ngờ mẫu thân lại làm như vậy, nếu ta biết thì đã ngăn lại rồi." "Mẫu thân sai rồi, đại muội gả cho Sở vương, vì vậy nhà chúng không nên có quan hệ gì với Tiết gia, đâu phải mẫu thân không biết chuyện hỏa binh doanh, bị Tiết gia dụ dỗ, vậy mà cũng đồng ý, lẽ nào mẫu thân muốn đứng về phe Tư Đồ Dập, Tư Đồ Lan, rồi cùng nhau đánh đổ đại tỷ phu?" Hắn xả cơn bực ra, tay nhéo nhéo mi tâm, "Nàng biết không, một thân công phu của ta là do đại bá dạy, lúc đi Lưỡng Chiết, đại bá dạy ta rất nhiều thứ, ai ngờ mẫu thân lại có tâm tư này. Suýt nữa muội muội bị hủy trong tay mẫu thân rồi, tuy ta không quá thích Hoa Tử Dương, nhưng dù sao thì hắn cũng hơn Tiết Cảnh Nguyên." "Qua một thời gian nữa ta sẽ đi gặp, nếu không... Ta sợ ta nhịn không được phát giận." Hắn nói, "Trời ấm áp rồi, nàng coi đưa chút đồ qua." Lâm Sơ Hạ không khuyên nữa, nàng ta nhớ tới lời mẫu thân Lục Thị, "Bà bà con thật kỳ lạ, con là con dâu, không thể túng bà ta được, con cứ làm theo thái phu nhân, lúc này thái phu nhân đang giận, giao cho con làm chủ nhà, con tỉnh táo một chút, tạo tình cảm tốt với cô gia. Lỡ thái phu nhân chết, chỉ cần cô gia ổn định thì con sẽ đứng thẳng được, đừng để bà bà con làm liên lụy." Phu thê một lòng là tốt hơn bất cứ thứ gì, nên nàng ta không khuyên, chỉ dịu dàng nói: "Tổ mẫu dặn dò rồi, nếu chàng đã quyết định thì cứ từ từ thôi. Mẫu thân ở đó không có chịu khổ gì, đợi tổ phụ bớt giận, tất nhiên là có thể trở về." Lâm Sơ Hạ không dài dòng như những nữ nhân khác, nàng ta biết đến đâu thì phải dừng, Bùi Ứng Hồng rất thích, thuận thế ôm nàng ta vào ngực. Hạ tuần tháng hai, ngày hôm đó, Bùi Ngọc Kiều có dấu hiệu sắp sinh, ăn trưa xong là bụng bắt đầu đau, hạ nhân vội vàng báo cho Tư Đồ Tu. Chàng đang ở nha môn công bộ làm việc, vừa nghe tin là cưỡi ngựa liên tục trở về, Bùi Ngọc Kiều vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với chàng, vui vẻ nói: "Con của chúng ta muốn chui ra." Hoàn toàn không có sợ hãi. Tư Đồ Tu đi tới bên cạnh nàng, nhẹ tay đặt lên bụng nàng, dịu dàng nói: "Nàng không sợ?" Nàng lắc đầu: "Không sợ, ta vẫn luôn hy vọng sinh nó ra. Nó cũng muốn ra ngoài, cứ nhích tới nhích lui, e là rất buồn rồi." Chàng nghe nói sinh con không dễ dàng, nữ nhân phải chịu đau dữ dội, thấy nàng vui vẻ, chàng không biết phải nói như thế nào với nàng. Đúng rồi, nghé con mới sinh không sợ cọp, không sợ sinh mới sinh thuận lợi hơn, chàng rút trang sức trên đầu nàng ra, "Mang mấy thứ này sẽ khó chịu." Ngón tay chàng xuyên qua những sợi tóc của nàng, cảm giác ấm áp dễ chịu, hai tay nàng ôm bụng, cười nói: "Nó đạp nữa kìa, hơi đau." Chàng dừng động tác, "Lát nữa bà đỡ nói sao thì nàng làm theo vậy." "Ừ, ta biết." Nàng ngoái đầu nhìn chàng, "Chàng ở ngoài cùng ta?" "Đương nhiên, ta ở ngoài cửa." Chàng đưa trang sức cho nàng cầm. Tóc xõa xuống, nổi bật lên nàng da trắng như tuyết, chàng nhìn nàng, trong lòng lo được lo mất, nàng không sợ, nhưng chàng rất sợ, cầm tay nàng, xoa xoa cánh tay, thịt mềm mại, dưỡng rất tốt, nếu nghe theo lời thái y bà đỡ thì sẽ không có gì, sẽ không có chuyện gì đâu. Nàng bị chàng chọc cười khanh khách: "Nhột, nhột lắm." Chàng buông tay ra, cố gắng không để cho bầu không khí trầm trọng, cô nương ngốc này một lòng muốn gặp con nên không biết sợ, không để cho nàng sợ là được rồi, chàng nhẹ giọng cười nói: "Phụ hoàng đặt tên cho con rồi, gọi là Tư Đồ Hi, hi trong câu "Doãn ly bách công, thứ tích hàm hi", còn có ý vui vẻ." "Tư Đồ Hi, Hi nhi." Mắt Bùi Ngọc Kiều lóe sáng, "Êm tai nha, còn có ý nghĩa tốt nữa." Nàng thật vui vẻ, "Vậy lát nữa là chúng ta được nhìn thấy Hi nhi rồi." "Đúng vậy, cho nên nàng phải sinh thật tốt, không cần lo gì hết, ta ở bên ngoài cùng nàng." Nàng cười gật đầu. Hai người nói một hồi, bà đỡ và nha hoàn đỡ nàng tới phòng sinh tạm thời dựng lên. Chàng nắm tay nàng không buông, trong lòng sợ hãi, sợ hơn bất cứ lúc nào. Nàng đau, trên trán đổ đầy mồ hôi. Lúc này mới bắt đầu sợ, nhưng nàng biết Tư Đồ Tu không thể vào cùng, thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng, lại tràn đầy tình cảm của chàng, lòng nàng từ từ bình tĩnh. Đây là con của hai người bọn họ, nàng nhất định phải bình an sinh nó ra, nàng cố nở nụ cười, "Tướng công mau buông tay, đừng làm lỡ thời gian Hi nhi chui ra." Nàng cười với chàng, tuy nụ cười nhợt nhạt, nhưng nó giống như ánh mặt trời rọi sáng cả đại dương, chàng buông tay, cười nhẹ,"Ta chờ nàng ở ngoài, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì." Nàng lộ ra vẻ mặt bảo chàng yên tâm rồi vào phòng sinh. Cửa đóng lại, giống như đóng lại cả thế giới. Chàng đứng bên ngoài, cảm thấy trước mắt đen kịt, trong đầu không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cứ đi tới đi lui. Một lát sau, Bùi Trăn tới, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của chàng, ông nhớ tới lúc Ngọc Kiều sinh ra, ông cũng đứng bên ngoài phòng sinh như vậy, chân tay luống cuống, bởi vì biết mình không thể giúp nên rất nôn nóng, bởi vì biết tất cả phải dựa vào thê tử nên chỉ có thể chờ đợi. Cảm giác này rất khó khăn, giống như không thấy ánh mặt trời, ông đi tới vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Tu, "Trước đây nương Ngọc Kiều rất yếu mà còn có thể sinh được Ngọc Kiều, chắc chắn Ngọc Kiều không có chuyện gì đâu." Có nhạc phụ an ủi, còn nói tới chuyện sinh con, chàng bớt lo lắng một chút. Nghe nói thân thể nhạc mẫu đã qua đời không được tốt lắm, mà nàng lại rất khỏe mạnh, chắc là sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này. Nhưng mà thời gian sinh thật sự quá dài, đây còn là lần sinh đầu tiên, bên trong cố gắng dùng sức, bên ngoài Tư Đồ Tu hận không thể sinh thay nàng, lo lắng tới đổ mồ hôi cả người, lúc này Bùi Trăn có an ủi gì cũng không có tác dụng, chàng nôn nóng đi qua đi lại. Bùi Trăn nghĩ đây là cửa ải cuối cùng rồi, cố gắng nhịn một chút là mọi thứ đều sẽ tốt thôi. Mặc dù đã có kinh nghiệm làm phụ thân, nhưng lúc này ông vẫn rất lo lắng. Trời tối dần, đêm đã khuya, lúc này, một tiếng khóc to rõ của trẻ sơ sinh vang lên. Bà đỡ đi ra lớn tiếng chúc mừng: "Là một nhi tử..." Còn chưa nói xong, một cái bóng như gió cuốn vào, làm bay góc áo bà đỡ.