Sở vương phủ tân khách đầy nhà, tin tức náo nhiệt truyền tới Chu gia, Hứa Đại Mi ngồi ở trước cửa sổ, nghe nha hoàn nói Bùi Ngọc Kiều sinh một nhi tử, đang làm lễ tắm ba ngày, nàng ta cười lạnh, thầm nghĩ đứa ngốc này cũng có phúc, biểu ca Tư Đồ Cảnh bị Hứa gia liên lụy, bây giờ còn không bằng Tư Đồ Tu, mà nàng ta càng là xuống dốc không phanh. Nghe nói Chu Dịch đã có ý hưu nàng ta, cũng chỉ là một phong thư bỏ thê mà thôi, nhưng Chu gia e ngại mặt mũi, không muốn dính miệng lưỡi người đời, vì vậy cứ dây dưa chậm chạp như thế. Nàng ta xé cánh hoa trong lọ ném xuống đất, có câu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, người nhà họ Chu ở bên ngoài giả nhân giả nghĩa, bây giờ Hứa gia bọn họ cũng biết tâm tư dơ bẩn của Chu gia, trước kia mẫu thân còn cho rằng Chu Dịch có chút nhờ được, nàng ta lén viết thư về nhà để mẫu thân cho người tới nhìn, vừa xem liền hiểu ngay. Bây giờ nàng ta có tốt lành gì? Hứa gia đang trong tình cảnh nào? Chu gia còn muốn toàn thân trở ra sao? Nàng ta nói cho mẫu thân, Chu phu nhân mời Tiết phu nhân đến nhà làm khách, không cần mặt mũi mà nghiêng về phía hai vị vương gia khác, mẫu thân giận dữ nói bọn họ không được bao lâu đâu, nói vậy là Chu gia cũng sẽ có báo ứng. Nàng ta sẽ ở lại đây nhìn vẻ mặt lúc đó của Chu Dịch. Hắn đừng nghĩ chỉ lo thân mình! Nghĩ đến tương lai sảng khoái, nàng ta đứng lên cười. Bởi vì Bùi Ngọc Kiều vẫn còn ở cữ, đứa trẻ cũng còn nhỏ, nên các tân khách chỉ tới ăn mừng chứ không ở lại lâu, khi nghi thức tắm ba ngày vừa kết thúc là lần lượt ra về, vú nuôi vội ôm đứa trẻ về phòng. Bùi Ngọc Kiều chăm chú nhìn con, đứa nhỏ khỏe mạnh bình thường, mí mắt híp lại, có vẻ buồn ngủ, nàng để vú nuôi đặt con cạnh mình. Quả nhiên là ngủ, hai cánh tay nhỏ bé giơ lên cao, tư thế kì lạ, nhưng hình như đứa trẻ thích, Bùi Ngọc Kiều nghĩ nếu nàng ngủ như vậy thì ngày hôm sau hai cánh tay sẽ rất đau, đứa nhỏ da thịt mềm mại, nằm thế nào cũng ngủ được. Nàng cầm kim thêu khăn, hôn sự của Bùi Ngọc Họa được định vào tháng sáu, nàng đã hứa thêu cho muội muội một cái khăn lấp lánh, mỗi ngày thêu một ít, vú nuôi nói thêu nhiều không tốt cho mắt, vì vậy nàng có nhiều thời gian rãnh lắm, tiếc là nhi tử không thể nói chuyện, lại còn hay ngủ, nàng không biết làm sao để giết thời gian. Vào lúc này, chuyện gì nàng cũng tự làm. Mấy ngày sau, Tư Đồ Tu nói Ngụy Ánh Sơn xin cưới Trúc Linh, tiểu quản sự này vừa thấy Trúc Linh là thích, vừa lúc tới tuổi, phụ mẫu cho hắn chọn thê tử, hắn liền có suy nghĩ này. Đầu tiên là Lư Thành mở lời, Tư Đồ Tu biết chuyện đời trước nên đã đồng ý, sau đó chàng gọi hắn tới hỏi, hắn làm liều nói muốn cưới Trúc Linh. Bùi Ngọc Kiều vốn có ý định này, nàng nói với Trúc Linh, Trúc Linh đỏ bừng cả khuôn mặt, nói liên tục muốn cạnh nàng hầu hạ. Bùi Ngọc Kiều cười: "Gả rồi vẫn còn ở vương phủ, không phải đi nơi cách xa vạn dặm, tại sao không thể hầu hạ ta? Em đừng nói vậy, ta đồng ý rồi." Kết cục tốt nhất của nô tỳ bình thường là chuộc thân rồi gả cho một người vừa ý, nhưng chuyện này phải xem hoàn cảnh có được hay không, nếu chủ tử rộng rãi, tiền tiêu vặt hàng tháng cao, dù có cho cơ hội chuộc thân thì bọn nô tỳ cũng không chịu. Bây giờ phải gả cho tiểu quản sự, Trúc Linh vốn là người thành thật, chỉ cảm thấy kết quả này đã là rất tốt rồi, làm sao sẽ phản đối. Bùi Ngọc Kiều vui mừng chuẩn bị đồ cưới cho Trúc Linh, lại cùng nàng ấy chọn ngày tốt, an bài cho bọn họ thành thân. Mắt thấy Đinh Hương cũng sắp tới tuổi, nàng bàn với Tư Đồ Tu chọn một quản gia để gả, bận rộn đủ thứ, nửa tháng đã trôi qua, rất nhanh là hết ngày ở cữ. Lúc này Tư Đồ Hi đã hơn hai tháng tuổi, từ sau đầy tháng, nó từ từ lớn lên, trong một thời gian ngắn ngủi mà nặng thêm vài cân, đôi mắt ngày càng có thần, không còn giống như trước nhìn không ra nó đang nhìn ở đâu, dường như nó nhìn không rõ cái gì, bây giờ nó có thể nhìn chằm chằm một vật một lúc lâu. Bùi Ngọc Kiều thích nhất là cầm cái chuông vàng nhỏ lắc trước mặt nó, rung một cái, tiếng vang dễ nghe, màu vàng chói lọi, nó nhìn rồi cười khanh khách, vươn bàn tay lên lấy, làm cho ai cũng thích thú. Đương nhiên, cũng có lúc nó chọt người, nhưng đứa trẻ là như thế, ai sẽ vì vậy mà tức giận chứ, cho tới bây giờ Bùi Ngọc Kiều cũng không có giận nó, móng tay nó dài làm đau da mặt, nàng cười híp mắt, Tư Đồ Tu nghiêm mặt dạy dỗ một trận. Làm sao Tư Đồ Hi nghe hiểu được? Từ đầu đến cuối đều mang dáng vẻ rất vô tội. Ngày hôm đó, trong cung cho người tới truyền lời, nói bây giờ trong ngự hoa viên rất đẹp, hoàng hậu nương nương muốn nhìn cháu nên gọi phu thê Tư Đồ Tu dẫn theo con cùng đi, nghe nói phải tới ngự hoa viên, tim Bùi Ngọc Kiều đập thình thịch, nhưng vừa đảo mắt thấy ánh mắt sắt bén của Tố Hòa thì nàng bình tĩnh lại. Tư Đồ Tu nhìn rõ thay đổi của nàng, chàng thản nhiên nói: "Nàng cảm thấy võ công của bản vương với Tố Hòa, ai giỏi hơn?" Bùi Ngọc Kiều do dự không trả lời. Tư Đồ Tu cười cười: "Không biết sao?" "Không phải." Nàng bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh, vội vàng đổi lời nói, "Vương gia giỏi hơn." Tư Đồ Tu nhíu nhíu mày, thầm nghĩ lần sau nhất định phải cho nàng thấy bản lãnh của chàng, rõ ràng là đi cùng chàng mà lại nhìn Tố Hòa, nghĩ chàng chết rồi sao? Chàng phất tay áo đứng lên, ôm nhi tử từ tay vú nuôi rồi đi ra ngoài, Bùi Ngọc Kiều vội vàng đuổi theo. Hai người lên xe ngựa ngồi. Còn chưa ngồi vào chỗ là Bùi Ngọc Kiều đã lại gần nhìn con. Tư Đồ Tu nhìn xuống, mắt là mắt, mũi là mũi, có gì đâu mà nàng lại nhìn không biết chán? Tuy chàng thích nhi tử, nhưng tốt xấu gì nàng cũng phải nhìn chàng nữa chứ, chàng đặt con qua một bên, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng. Nàng không có chuẩn bị, chàng hôn ngay ót của nàng. Hơi thở tựa như mãnh thú, công thành chiếm đất, chọc nàng đến mơ màng, nàng mềm mại ngồi trong ngực chàng, lúc này chàng mới buông tha. Nàng thở phì phò, sẵng giọng: "Đau." "Bản vương còn chưa dùng sức mà." Chàng nắm nơi mềm mại nhất của nàng, giống như nắm mật đào, chạm vào là có thể ngửi được hương vị ngọt ngào của nước trái cây trào ra. Mặt nàng đỏ lên, chàng cúi đầu hôn vành tai của nàng, hai người là phu thê, đương nhiên biết nơi nhạy cảm của nhau, lúc này nàng không còn nhớ đến con được nữa, cả người giống như đóa hoa ngượng ngùng nở ra trong ngực chàng. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng tiếng ưm vang lên, bị tiếng bánh xe che đậy. Tới cửa cung, xe ngựa dừng lại, nàng giận dỗi véo chàng, chàng chỉnh quần áo cho nàng, trong lòng cười thầm, chế nhạo nói: "Không biết Hi nhi có ngủ hay không?" "Hả?" Nàng chợt nhớ lại, nàng vốn không thể làm hai chuyện cùng một lúc, làm xong một chuyện mới nhớ tới một chuyện khác, nàng vội vã nhìn nhi tử. Nhi tử đang nằm ngậm ngón tay, thấy nàng nhìn thì đưa ngón tay dính nước miếng đến miệng nàng. Nàng cười ha ha. "Bẩn lắm, Hi nhi. Con đừng đáng ghét như phụ thân, sao lại đưa người ta ăn cái này?" Nàng ôm con đưa đến trước mặt Tư Đồ Tu, "Cho phụ thân ăn." Hi nhi nhìn thấy phụ thân thì cười khúc khích, lại đưa ngón tay cho chàng. Tư Đồ Tu nhíu mày lấy khăn lau, "Thói quen này không tốt, sao có thể ngậm ngón tay? Bàn tay sờ soạng lung tung, bẩn lắm. Nhớ kỹ, sau này không được ngậm nữa, nếu không...Đừng trách ta đánh con." "Trẻ con đều thích ăn, Ngạn nhi cũng vậy mà." Bùi Ngọc Kiều nghe chàng nói đánh, vội che chỡ nhi tử, "Lớn lên thì tốt rồi." "Phải dạy dỗ từ nhỏ." "Bây giờ con nghe không hiểu, chàng muốn dạy cũng phải đợi tới lúc con hiểu mới dạy được." "Con nhìn thấy được, khuôn mặt ta, giọng điệu ta, vừa nghe là biết đang dạy dỗ. Mẹ hiền hay làm con hư, sau này nàng đừng bênh con." Hai người vừa nói vừa xuống xe. Tới ngự hoa viên, quả nhiên là muôn hồng nghìn tía, hoa đang nở rộ, kỳ hoa dị thảo trong vườn tranh nhau khoe sắc, đẹp không sao tả xiết, Vi Thị đang dẫn vài vị phi tần trong cung, còn có Hứa tiệp dư cùng nhau ngắm hoa trong vườn, thấy Tư Đồ Tu tới, bà ta nở nụ cười cực kỳ hiền lành. "Đã sớm muốn gặp Hi nhi, có điều sợ nó còn nhỏ quá, đi đường bị cảm lạnh nên ta vẫn luôn nhịn." Bùi Ngọc Kiều ôm con cho bà ta nhìn, "Tiếc là Hi nhi còn nhỏ, không thì có thể gọi hoàng tổ mẫu rồi." Vi Thị nhìn chằm chằm đứa cháu này, thấy mập mạp, da trong trắng lộ hồng, hai con mắt như quả nho đen, trong suốt lóe sáng, bà ta cười nói: "Thật xinh đẹp, Tu nhi vốn tuấn tú, Ngọc Kiều lại xinh đẹp, sau này nó sẽ rất nổi bật đó." Bà ta lấy ngón tay chọc chọc. Tư Đồ Hi cười khanh khách. "Nghe nói nó không thích khóc?" "Dạ, rất ít khóc." "Thật làm người ta yêu thích." Vi Thị cười nói rồi gọi Hứa tiệp dư lên, "Đến nhìn xem." Giống như là nể mặt Hứa tiệp dư nuôi lớn Tư Đồ Tu, thật ra thì Hứa tiệp dư đang hận đến hộc máu, trước kia còn là quý phi, bà ta chỉ cho Vi Thị mặt mũi bên ngoài, trong cung ai cũng biết thực tế thì địa vị bà ta cao hơn Vi Thị, bây giờ thì sao? Còn phải nhờ Vi Thị khai ân, bà ta mới có thể nhìn nhi tử của Tư Đồ Tu. Bà ta đã quen giấu vui buồn, nên cười đi lên nói: "Thiếp vẫn luôn muốn thấy Hi nhi, cuối cùng hôm nay cũng được như ý nguyện." Bà ta nhìn sang Tư Đồ Tu. Thật ra bà ta đã nói trước với Tư Đồ Tu, nhưng chàng vẫn không tới, cuối cùng là không tiện, hay là vì lý do gì khác? Bà ta gọi cung nhân đứng phía sau lên: "Lúc tắm ba ngày không có tặng lễ gì, thật ra ta đã chuẩn bị rồi, Hinh nhi, lấy cho vương phi xem." Một đôi khóa kim ngọc, một đôi cá vàng, vô cùng tinh xảo. Bùi Ngọc Kiều không chú ý lễ vật, mà nàng đang nhìn Hinh nhi, cung nhân này rất đẹp, mọi động tác đều hấp dẫn người, trên người có hương thơm nhàn nhạt, không biết là hương thơm gì, chóp mũi ngửi, thật sự say lòng người, ngay cả nàng là nữ nhân mà cũng hận không thể hôn một cái lên gương mặt xinh đẹp đó. Tư Đồ Tu thì sao? Loại dự cảm theo bản năng bỗng nhiên xông tới, nàng nhìn qua Tư Đồ Tu, chàng đang quan sát cung nhân, quả thực nàng ta rất đẹp, hơn nữa đời trước chàng chưa từng gặp qua. Khi nào bên cạnh Hứa tiệp dư có một cung nhân như vậy? Tại sao lại xuất hiện? Chàng nghi ngờ một bụng. Thấy chàng nhìn không dời mắt, Bùi Ngọc Kiều nghĩ đến khuôn mặt tròn, nghĩ đến cái bụng còn chưa xẹp xuống của mình, bỗng nhiên có cảm giác chán nãn.