Vương phi lạnh lùng của bổn vương
Chương 18
Mà hành động này của bọn họ vừa vặn rơi vào đúng tầm nhìn của cung nữ và thái giám bên kia, ngay cả Sư Lạc Li cũng hiểu mình phải chạy tiếp, nhưng đang chạy được nửa đường thì trượt chân ngã, lúc sắp ngã xuống, may mắn lại được Đoan Mộc Hân đỡ lấy.
“Tứ vương gia thật săn sóc….” Các cung nữ từng người từng người một đỏ mặt, hâm mộ Sư Lạc đang được Đoan Mộc Hân ôm trong ngực, mà không biết, sắc mặt tương đối dữ tợn của Sư Lạc Li đã bị thân thể Đoan Mộc Hân ngăn trở.
Ngươi dám hôn ta, ta sẽ giết ngươi! Sư Lạc Li sử dụng ánh mắt đe dọa Đoan Mộc Hân, không cần biết võ công của Đoan Mộc Hân thâm sâu cỡ nào, nàng tự tin mình vẫn đủ sức đánh cho hắn thâm tím mặt mày.
“Ly nhi, nàng nên đi bộ cẩn thận một chút chứ ! Có phải nàng làm mất khối ngọc bội ta đưa nàng vào đêm tân hôn rồi không ? Thật ra thì nó không quý giá đến mức để nàng mang theo mọi lúc mọi nơi đâu. Mặc dù đây là món quà đầu tiên vi phu tặng cho nàng nhưng vi phu không muốn vì nó mà nàng bị thương, nếu việc đấy xảy ra thật vi phu sẽ đau lòng lắm.” Đoan Mộc Hân hàm tình nhìn Sư Lạc Li, nói ra những câu buồn nôn chết người.
“Á, không được rồi, thật quá…” Có cung nữ vì không chịu nổi nhu tình của Đoan Mộc Hân mà ngất ngay tại chỗ.
“Ngươi nói đủ chưa ? Đủ rồi thì mau thả tay tar a ! “ Sư Lạc Li khinh bỉ nhìn Đoan Mộc Hân.
“Ta mà buông tay chẳng phải nàng sẽ rơi xuống đất sao ?”
“Ta thà bị rơi xuống đất còn hơn là bị ngươi ôm, lại càng không tình nguyện nghe ngươi nói bậy !” Sư Lạc Li nhìn ngót chân, phòng đối phương đột nhiên buông tay, nhưng kết quả đối phương không hề buông tay mà ngược lại còn bế nàng lên.
“Sao nàng bất cẩn như vậy, lỡ bị trẹo chân thì sao ? Về sau không được như vậy rõ chưa ?” Đoan Mộc Hân cố ý nói lớn tiếng khiến mọi người xung quanh cũng phải nghe thấy rõ.
“Việc này……Vương gia, ngài có muốn tìm thái y không…” Thám giám đứng gần yếu ớt ho như sợ làm hỏng cảnh tình tứ của hai người.
“Không cần.” Đoan Mộc Hân cười nhẹ, từ chối đề nghị của vị thái giám kia, sau đó ôm Sư Lạc Ly bước lên xe ngựa, rời khỏi đó.
Vương phủ.
Sư Lạc Li mang tiếng thương tật chỉ vì một câu thuận miệng của Đoan Mộc Hân. Từ sáng đến tối chỉ có thể ở trong phòng, chỗ nào cũng không được đi, hơn nữa lại còn phải nghe Tiểu Ngọc không ngừng lải nhải. Nàng vốn nghĩ sau khi thành thân mấy ngày là có thể về thăm Nhan Như Nguyệt ở Thi Ngôn Các để bàn về chuyện tương lai, nhưng tính từ ngày thành thân đến bây giờ cũng đã nửa tháng, nàng mới chỉ ra khỏi cửa lần thứ nhất, hơn nữa còn là chỉ bước sang phòng bên kia.
Từ mấy ngày trước cho đến hôm nay, nàng vẫn bị giam ở trong phòng, mỗi ngày đều phải nghe những lời nói lặp đi lặp lại của Tiểu Ngọc.
“Vương phi, người phải trang điểm sau đó ngồi ở trong phòng chờ Vương gia xong việc đến đây dùng cơm…”
“Ta biết rồi, ngươi mau lui xuống đi.” Sư Lạc Li chán ghét những lời này, nàng khoát tay nói.
“Ta biết rõ ngươi không thích ta, nhưng ta không cần ngươi yêu thích ta, vì ta không thừa nhận ngươi là Tứ Vương phi !” Tiểu Ngọc lạnh nhạt nhìn Sư Lạc Li, lúc đầu nàng còn thử tiếp nhận nàng ta, nhưng sự thật là nàng không thể tiếp nhận vị Vương phi này, mặc dù nàng ta có dáng dấp thanh tú, nhưng trong suy nghĩ của nàng, nàng ta tuyệt đối không xứng với Vương gia, cộng thêm trực giác mách cho nàng biết Vương gia cũng không hề thích vị Vương phi này. Tất cả sự thân mật, cử chỉ mờ ám đều là vì che mắt mọi người, vì vậy nàng càng cảm thấy căm ghét Sư Lạc Li.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
98 chương
40 chương
10 chương
84 chương