Vương phi lạnh lùng của bổn vương
Chương 17
“Ai, đã cùng nàng ấy nói chuyện rất rõ rồi, mặc dù sự hoài nghi của nàng ấy là chính xác, nhưng đấy không phải là minh chứng sao , ta thà cưới người khác , mà không cưới nàng ta, là nói lên việc ta tuyệt không thích nàng sao? Nàng ta còn tới giám thị làm gì? Ai…..” Vừa lên xe ngựa, Đoan Mộc Hân lập tức oán trách nói, “Ta thật là nghiệp chướng nặng nề mà……..”
“…..” Sư Lạc Li quyết định không nhìn hắn, nàng không tin, hắn có thể lầm bầm lầm bầu nói chuyện một mình không ngừng, chỉ là nàng đã đánh giá thấp hắn, hắn quả thật có thể nói chuyện một mình không ngừng, “Ngươi có thể yên tĩnh một chút không!”
“A, Li nhi, chẳng lẽ là nàng…..ghen? Ai, ta biết là ta mị lực vô biên mà, ha ha.” Đoan Mộc Hân dứt lời, còn giơ tay lên vén gọn những sợi tóc bay tán loạn trên trán sang một bên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Sư Lạc Li, nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ. Nếu đổi thành những cô gái khác, chắc sẽ không chịu nổi mà ngất đi, nhưng Sư Lạc Li lại không phải là một cô gái bình thường, cộng thêm chút miễn dịch của nàng với diện mạo của người này, cho nên lúc này nàng chỉ lạnh lùng trả lời một câu.
“Đi chết đi.” Dứt lời, một chưởng lập tức bay tới.
“Chỉ có người bị nói trúng tim đen, mới có thể tức giận như vậy, không phải sao?” Đoan Mộc Hân dễ dàng chặn lại đòn công kích đầy sát khí của Sư Lạc Li.
“Ngươi….” Sư Lạc Li có chút tức giận, tự biết nếu cùng hắn nói tiếp, sợ rằng nàng sẽ bị nội thương, vì vậy quyết định vận khí, tự che lại khả năng nghe của mình, sau đó đem tầm mắt chuyển qua bên cạnh cửa sổ, cũng may không ngắm ngoài cửa sổ, nếu không nàng chắc chắn sẽ bị kích thích mà lao ra, “Dừng lại!” Sư Lạc Li không để ý xem xe ngựa có dừng hay không, mà lập tức đưa tay xốc màn xe lên, tiếp theo liền đứng dậy nhảy xuống xe ngựa, cũng may Đoan Mộc Hân nãy giờ vẫn thao thao bất tuyệt có chú ý tới nàng, mới kịp lúc đưa tay giữ nàng lại.
“Sao vậy? Xe ngựa vẫn đang chạy, cho dù nàng có khinh công, nhưng liều lĩnh như vậy thì vẫn sẽ bị thương.” Thấy Sư Lạc Li có chút mất khống chế, Đoan Mộc Hân cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy đối phương vẫn còn giãy giụa muốn lao ra khỏi xe, liền quay đầu về phía người phu xe quát, “Còn không mau dừng xe lại!”
“Vâng” Phu xe bị Đoan Mộc Hân quát như vậy, sợ tới mức tay cầm cương ngựa run không ngừng, mà bởi vì điều này, cho nên việc dừng xe ngựa lại tốn thêm không ít thời gian.
“Nàng cuối cùng là làm sao vậy?” Đoan Mộc Hân nhảy xuống xe ngựa chạy theo Sư Lạc Li đang chạy không ngừng ở phía trước, khó hiểu hỏi, những người chạy trước mặt không trả lời hắn, mà chỉ một mực chạy về phía trước.
Cái tên kia đâu? Hắn quả thực là người trong triều đình! Sư Lạc Li nhìn chung quanh, tìm kiếm người vừa mới thấy, nàng thề nàng bây giờ cực muốn giết người.
“Được rồi, ta không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng nơi náy là hoàng cung, không phải nơi nàng có thể chạy loạn.” Đoan Mộc Hana thấy bộ dạng lỗ mãng của Sư Lạc Li đã đưa tới sự chú ý của không ít các thái giám và cung nữ, liền bước nhanh hơn, một tay giữ Sư Lạc Li còn đang muốn chạy loạn lại.
“Buông ta ra.” Sư Lạc Li lo lắng nhìn tứ phía, thấy người đi trước giữ chặt mình lại, chưa suy nghĩ cẩn thận, đã giơ chân đá một cước lên người phía trước.
“Nếu nàng còn làm loạn, ta sẽ lập tức hôn nàng ngay tại đây!” Đoan Mộc Hân khéo léo thoát khỏi cú đá của Sư Lạc Li, bước sang bên cạnh nàng, ôm chặt eo, thuận thế ôm nàng vào ngực, một câu đầy khí thế “nếu nàng còn làm loạn, ta sẽ lập tức hôn nàng ngay tại đây” của Đoan Mộc Hân, khiến Sư Lạc Li vốn đang muốn tiếp tục chạy lập tức đứng im trong lòng hắn.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
98 chương
40 chương
10 chương
84 chương