Vương phi lạnh lùng của bổn vương
Chương 16
“Muội tại sao phải đi gặp hắn chứ, tiểu tử kia xấu xa như vậy, muội không muốn bị hắn cười nhạo nữa đâu.” Đoan Mộc Đồng vừa nghe đến cái tên phúc hắc Tu Trạch Khê kia, trên mặt liền hiện lên vẻ chột dạ.
“À, thật không? Như vậy vài năm không gặp cũng không quan trọng sao? Nghe nói hôm nay hắn sẽ dẫn quân đến biên cương, ít nhất cũng phải bốn năm sau mới trở về…..” Đoan Mộc Hân vừa nói vừa quan sát phản ứng của người trước mặt, thấy trên khuôn mặt kia xuất hiện một chút nghi ngờ cùng do dự thì hắn biết gian kế đã thực hiện được.
“Muội còn có một số việc phải đi trước, không quấy rầy Tứ ca cùng Li tỷ nữa.” Đoan Mộc Đồng xấu hổ cười rồi xoay người chạy.
“Ha ha, hoàng huynh lần này huynh thua rồi.” Đoan Mộc Hân nhìn thân ảnh vội vàng rời đi của Đoan Mộc Đồng cười càng đắc ý.
“ Đấy là cớ để ngươi đuổi nàng?” Sư Lạc Li tránh khỏi sự ôm ấp của Đoan Mộc Hân, quay đầu lạnh lung nhìn hắn.
“Đúng là có một chút, chẳng lẽ nàng không muốn rời khỏi hoàng cung sớm một chút sao?”
“…..Vậy đi thôi.” Sư Lạc Li dừng lại một chút, sau đó xoay người lại bước đi, lại bị người kéo lại.
“Không phải bên kia….Phốc…Nàng chính là như vậy đến nơi này sao?” Đoan Mộc Hân từ sáng sớm đã biết nàng là một người mù đường, nhưng khi thấy biểu tình xấu hổ trên mặt nàng hắn liền cảm thấy buồn cười.
“Cười cái gì! Không phải nói đi sao, vậy ngươi mau dẫn đường.” Sư Lạc Li có chút tức giận, lần đầu tiên lạc đường ở trong rừng, được Nhan Như Ngọc dẫn về nhà, nàng chẳng cảm thấy bị sao cả khi đối phương cười nhạo , nhưng không biết tại sao khi bị tên yêu nghiệt này cười, nàng lại cảm thấy xấu hổ….
“Vậy đi thôi, ha ha…..”Đoan Mộc Hân cố nén cười, kéo Sư Lạc Li về hướng chiếc xe ngựa.
“Không được cười!” Sư Lạc Li nhìn Đoan Mộc Hân ở phía trước đang nhịn cười đến kì dị, lãnh đạm nói.
“Ha ha…..” Đoan Mộc Hân thấy Sư Lạc Li cố chấp, lại nhịn không được cười ra tiếng, kèm theo đấy là bộ dạng hắn cười đến gập người lại.
“Ngươi…….” Sư Lạc Li đỏ bừng mặt, khẽ cắn môi dưới, ánh mắt đảo qua một chút, sau đó quyết định điểm huyệt cười của hắn, nhưng khi nàng vươn ngón trỏ cùng ngón giữa ra, Đoan Mộc Hân đang cười đến chảy nước mắt kia lại bắt được.
“Được rồi, ta không cười nữa.” Đoan Mộc Hân nghiêm mặt, nhưng mà vừa thấy khuôn mặt ửng đỏ của Sư Lạc Li, hắn lại nhịn không được muốn cười, cũng may hắn vận khí trước, mới không cười ra tiếng lần nữa, cùng lúc đó, ánh mắt hắn đảo đến bóng người đang đứng trong góc, đột nhiên thấy bộ dáng cầu xin của nàng, bộ dáng đó nhìn qua thật mê người (mình thề là mình giữ nguyên cv ).
“Vậy…Trở về thôi.” Sư Lạc Li tránh ánh nhìn của đối phương, có chút không tự nhiên nói.
“Ta biết, Li nhi muốn trở về nhà nhanh chút để cùng ta hoàn thành việc đêm qua chưa làm.” Đoan Mộc Hân không để ý đến vẻ mất tự nhiên của Sư Lạc Li, mà tiến đến bên cạnh Sư Lạc Li, mập mờ nói.
“……..” Mặt Sư Lạc Li cơ bản đã có chút hồng, lúc này càng them hồng, nhưng hồng này không phải hồng thẹn thùng mà là hồng tức giận, đang muốn tung một chưởng đánh chết hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn nhìn về phía sau, vì thế nàng cũng vụng trộm nhìn, lập tức nhìn thấy Thôi Vân Tương đang đứng nhìn cách đó không xa, có cần thiết như vậy không? Không phải chỉ là một tên yêu nghiệt thôi sao? Đã thích như vậy? Sư Lạc Li trong lòng khó hiểu hỏi, tiếp đó là sự dìu đỡ lên xe ngựa đầy sự quan tâm của Đoan Mộc Hân.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
98 chương
40 chương
10 chương
84 chương