“Tứ tẩu, tẩu không cần để ý tới nữ nhân kia, ả ta sau khi bị Tứ ca vứt bỏ liền có tính tình như vậy, lại còn chạy tới bắt nạt Tứ tẩu, thật xấu xa, à, đúng rồi, Tứ tẩu còn chưa biết muội tên là gì, ha ha, mải cứu Tứ tẩu ra khỏi biển lửa mà muội quên mất.” Sau khi tránh khỏi tầm mắt của Thôi Vân Tương, cô gái nhỏ ở trước mặt Sư Lạc Li mới dừng lại, quay đầu lại nhìn Sư Lạc Li, nở nụ cười nói, “ Muội là Tịch Đồng công chúa của Tịch Lâm quốc tên Đoan Mộc Đồng, Tứ tẩu cứ gọi muội là Đồng Đồng.” “Vậy muội cũng đừng gọi ta là Tứ tẩu, gọi ta Li tỷ là được.” Sư Lạc Li thấy cô gái nhỏ trước mắt mình đã không còn sự cao ngạo nữa mà thay vào đấy là dáng vẻ nghịch ngợm khiến cho lòng Sư Lạc Li nổi lên hảo cảm. “Ừm , muội cũng thấy gọi Tứ tẩu rất khách sáo, gọi là Li tỷ thì tốt hơn, đúng rồi, Li tỷ sao tỷ lại xuất hiện ở đấy?” “Ha ha, bởi vì tỷ lạc đường.” Sư Lạc Li lúng túng nói. “Cũng đúng, lần đầu tiên tới hoàng cung, nếu như không có người dẫn đường sẽ rất dễ lạc, à, để muội kể cho tỷ nghe chuyện này nhé, lần đầu tiên Thôi Vân Tương tiến cung cũng lạc đường đó, hơn nữa, cô ta còn lạc đến nơi kinh khủng nhất hoàng cung, chính là Phong Nhân Quán*, nghe nói còn bị người ở bên trong chỉnh đến nỗi mấy hôm sau vẫn không nói nổi một câu mà bộ dạng lúc đi ra của cô ta cũng khiến cho người khác cười đến rụng răng, đáng tiếc là muội không được nhìn thấy, khi nghe cung nữ nói, lòng của muội cũng cảm thấy ngứa ngáy, lỡ bỏ qua một cơ hội để cười nhạo nàng, thật đáng tiếc.” Đoan Mộc Đồng lắc đầu một cái, khuôn mặt hiện vẻ hối hận khiến Sư Lạc Li cũng cảm thấy buồn cười. “Muội rất ghét nàng?” “Đâu chỉ ghét, chỉ cần vừa nghe thấy giọng của nàng, muội liền cảm thấy không thoải mái, không, phải là rất không thoải mái! Tứ ca vốn không thích nàng mà vẫn còn dây dưa, không chỉ thế nàng còn muốn tỷ tỷ của nàng là đương kim Hoàng Hậu thuyết phục mẫu hậu tứ hôn, quả thật là cực kì vô sỉ, cũng may là Tứ ca tìm được Li tỷ trước, nếu không , phải gọi loại người như vậy là tỷ tỷ, muội không muốn!” “Tại sao muội lại có thể gọi ta là tẩu tẩu?” Sư Lạc Li nhìn Đoan Mộc Đồng trước mặt, hơi cười nói. “Đúng vậy, tại sao chứ?” Đoan Mộc Đồng chớp đôi mắt tròn, có chút nghịch ngợm nói, sau đó đi quanh Sư Lạc Li vài vòng, mới mở miệng lần nữa nói, “Ừm…. vấn đề mà Li tỷ hỏi muội, muội cũng không biết sao nữa, muội nghe Tứ ca nói, sự yêu thích mà không nói nên lời mới là thật, cho nên Li tỷ muội thật sự rất yêu thích tỷ!” Dứt lời, để chứng minh rằng mình thích Sư Lạc Li , Đoan Mộc Đồng liền nhảy lên, ôm đối phương thật chặt, mà tầm mắt lại rơi vào người đang đứng cách đó không xa còn không quên làm mặt quỷ đối với đối phương. “Nếu Đồng nhi ưa thích ôm người như thế, như vậy có nên để hoàng huyng giúp muội tìm phò mã không?” Giọng nói lười biếng của Đoan Mộc Hân vang lên phía sau các nàng. “Không cần, muội không muốn đâu, nghe Lý quí phi nói, lập gia đình xong, không thể đi đâu được, cả ngày chỉ có thể ở nhà, nói gì mà muốn giúp chồng dạy con, nghe thật không thú vị chút nào, cho nên muội mới không cần gả đâu!” Đoan Mộc Đồng thò đầu ra, nhìn khuôn mặt tà mị của Đoan Mộc Hân nói, “Hơn nữa, muội còn nhỏ!” “Nghe nói Trạch Khê tiến cung, muội không phải rất muốn trông thấy hắn sao?” Đoan Mộc Hân đi tới, đưa tay nắm lấy eo Sư Lạc Li, kéo nàng rời khỏi Đoan Mộc Đồng.