Vương phi bị phế mở thanh lâu

Chương 4 : Ký ngữ thưởng hoa phong nhật hảo ( nhất )

Khi tỉnh lại, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, như có một con dao đâm vào đầu của ta vậy. Ta mở ra ánh mắt yếu ớt. Thấy một vị mỹ phụ khóc đến thảm thương đang dựa vào một người trung niên mỹ nam mà khóc nức nở, hình ảnh kia cỡ nào đẹp mắt. Ta nghĩ đây chính là ba mẹ của ta kiếp trước đi. "Tướng công, Tuyết Nhi tỉnh." Mỹ phụ dùng khăn lau khô nước mắt, đi đến bên giường vuốt cái trán của ta nói: "Tuyết Nhi, con đỡ chưa?" Âm thanh này ôn nhu mềm mại, như gió xuân sắc hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống, nghe được mà xương cốt đều muốn rã rời. Tuyết Nhi, chắc là tên kiếp trước của ta. Rất hay a. "Ngươi là ai, ta đang ở đâu? Ta phải về nhà!" Thật cẩu huyết!! lời thoại xuyên qua quá là cũ rích đi, nữ chính khi xuyên qua, tỉnh lại đều làm chuyện thứ nhất —— Mất trí nhớ. Ta phải diễn thật tốt vở kịch này, lỡ không cẩn thận một cái liền diễn thành —— hài kịch . "Tuyết Nhi, sao vậy? Con không nhớ rõ sao, ta là mẫu thân con." Nước mắt không tiếng động rơi xuống, mỹ nữ chính là mỹ nữ a. Khóc lên cũng đẹp như vậy. Nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt đoạn, một viên lại một viên rớt xuống, thực sự là rất có tiềm năng làm nữ chính kịch bản của Quỳnh Dao. "Ngự y, ngươi mau đến xem." Phụ thân mỹ nam lớn tiếng quát, tiến lên đỡ lấy mẫu thân sắp ngã xuống, ôn nhu an ủi: "Phu nhân yên tâm, Tuyết Nhi sẽ không sao." Kế tiếp chính là ngự y chậm rãi nói một loạn, cái gì mà sợ hãi quá độ, gì mà huyết không thông, lại còn thân thể suy yếu. Con mẹ nó!! nói một hồi, cuối cùng mới tổng kết cho ta một câu ——Mất trí nhớ . Vì có thể danh chính ngôn thuận mà mất trí nhớ, ta cũng dâu có dễ dàng! Nhảy xuống sông lạnh quắn quéo hết cả tay chân, uống nước sông đến no bụng, vừa nghĩ tới nước sông còn có nước tiểu cá, phân cá, ta lại nhịn không được từng ngụm từng ngụm nôn ra. "Sao lại thế này?" Phụ thân mỹ nam một phen xách ngự y ném hắn tới phía trước giường của ta. Thấy ngự y đổ mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra, thân thể run run đứng lên, nói năng lộn xộn: "Này... Này..." "Này" nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào. Lòng ta cảm thông cho hắn, giúp hắn giải thích: "Ta vừa mới uống nước sông đến căng bụng, hiện tại nôn ra một ít, giúp tiêu hóa." Tiêu hóa? Tiêu hóa nước tiểu với phân cá, Ta lại cúi đầu ói ra. Kế tiếp chính là màn nhận thức người thân. Nói ta "Mất trí nhớ". Ta liền phát huy tinh thần mười vạn vì sao, hỏi tất cả những câu hỏi từ những câu hỏi được đến không hỏi được. Có thể hỏi chính là ví dụ như: đây là đâu, ta là ai,... Không thể hỏi chính là như: mẫu thân đã được bao nhiêu người theo đuổi, lúc nào thì yêu thương phụ thân soái ca, khi nào lên giường với ba ba lần đầu tiên? = =! Để làm gì! Người ta nhàm chán, bát quái một chút không được a. Ta hỏi mẫu thân cùng nha hoàn Lưu Tô một chút rồi tóm lại, ta xuyên qua đến Thuần Vu vương triều, vương triều này đã được họ Thuần Vu thống trị hơn 300, quốc gia mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Phụ thân mỹ nam của ta tên Hạ Lan Kỳ Nam là Tể tướng dưới một người trên vạn người, ông tuy quyền cao chức trọng nhưng chỉ cưới một lão bà là mẹ ta . Mỹ nam không hiếm lạ, nhưng mỹ nam như ông lại chung tình với mẫu thân ta thì càng hiếm hơn trân bảo. Ta thật ghen tị với mẫu thân, nếu ta sinh ra vào 20 năm trước, phụ thân soái ca chắc chắn là của ta. Mẫu thân khi sinh ta vì khó sanh mà thiếu chút nữa đi Tây thiên, cho nên bọn họ chỉ có mỗi ta cùng ca ca. Tên ta là Hạ Lan Phi Tuyết, vừa tròn 15 tuổi, là hòn ngọc quý trên tay tướng phủ, một thân nhận được muôn vàn sủng ái. Mỹ nam tuấn tú kia chính là ca ca ta tên Hạ Lan Phi Vũ, lớn hơn ta bốn tuổi, văn thao vũ lược không gì không giỏi. Đem hắn để ở thế kỷ hai mươi mốt, chính là tuổi trẻ tài cao lại còn đẹp trai, nhất định sẽ đánh cắp mất trai tim của hàng ngàn thiếu nữ. * * * * * *(từ nay về sau đổi cách xưng ta thành nàng nhá >.