Vương phi bị phế mở thanh lâu
Chương 3 : xuyên về hạ lan gia ngoạn chuyển cổ đại chúng mỹ nam nhiều lần vất vả vì mất trí nhớ (3)
"Tũm" một tiếng, ta "Không cẩn thận" ngã xuống sông. Một kế hoạch hoàn mỹ đã được ta lập sẵn từ trước, ta mười tuổi đã biết bơi, giành được vô số giải thưởng, chỉ cần dang rộng cánh tay ra, làm ra vẻ chìm xuống nước, sau đó nhàn nhã mà chờ người đem ta vớt lên... Thuận lợi mất trí nhớ.
Ta nên dùng tư thế nào mới đẹp đây? Bơi tự do, bơi ngửa, bơi bướm hay bơi ếch? Ta muốn phô bày ra dáng vẻ động lòng người như hoa sen trong nước a, làm cho đám người cổ đại sợ hãi than phục trước dáng dấp đẹp đẽ của ta.
Trong nháy mắt khi ta chìm xuống nước, ta triệt để hối hận, vì cái gì không ai nói cho ta biết nước sông này lại lạnh như thế a!! nước lạnh buốt giống như một phen đem kiếm cắt vào da thịt của ta, đâm vào xương cốt. Cảm giác đau đớn từng cơn kéo tới --
Ta bơi, ta bơi -- cánh tay căn bản là không nhúc nhích được . Ðừng nói là bơi, ta ngay cả cách thức bơi chó cũng dùng tới. Ta không muốn làm hoa sen lạc trôi trong nước, có thể trở thành một đám bèo nát nho nhỏ đã không sai rồi.
Trong ba tầng, ngoài ba tầng tơ lụa, vải bông, quần áo thấm gần đủ nước , ta giống như con ếch ngước cổ lên, trên đầu treo một đống vàng bạc châu báu, nặng đến mức đầu ta cứ hướng thẳng vào trong nước chìm nghỉm . Chắc không ai nghĩ rằng ta phí sức khổ tâm xuyên qua đến cổ đại, gánh vác trọng trách xuyên qua lớn lao như thế, chính là vì để nhảy sông tự tử. Công trình kia thật sự là rất lớn .
Ta dùng hết sức lực cũng không động đậy được, nước sông cứ như vậy từng ngụm từng ngụm chui vào miệng ta, thân thể trực tiếp chìm xuống dưới. Cảm giác hít thở không thông kéo tới, ta không muốn tại một cái nơi xa lạ mà chết đi a. Ta còn trẻ,còn chưa kịp trêu ghẹo soái ca, chưa kịp kết hôn, còn chưa kịp sinh cục cưng, ta không muốn chết aaa --
Ngay tại thời điểm sống chết, đầu óc của ta đột nhiên nghĩ tới một câu đối, vế trên: kế hoạch cản không nổi biến hóa, vế dưới: biến hóa dẫn dắt kế hoạch. Trích ngang:Kế hoạch thất bạii.
Ở tầm mắt mơ hồ ta nhìn thấy một bóng dáng hướng ta phóng tới, ai đó?? Chẳng lẽ muốn đến câu hồn ta sao .
Ta mơ màng nghe được tiếng khóc,tiếng hét... Liên tiếp, kéo dài không dứt. Ðây chính là hiệu quả rầm rộ náo động mà ta muốn sao! Nhưng mà ta là vì hiệu quả này mà đem cả mạng mình đánh cược rất không đáng giá đi.
Dường như có người dốc sức mà vỗ ta, đánh ta. Các người không thể nhân từ với ta một chút sao? Ta đã chết, các ngươi vẫn còn không buông tha cho taa. Thế nào mà muốn quất roi vào thi thể ta, lại ác liệt hơn một chút, nói không chừng còn muốn cưỡng gian thi thể ta.
Đau a -- ta sắp chết, sao cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng? Ngay cả chết cũng không làm cho ta dễ chịu một chút .
"Khụ, khụ --" ta nôn ra mấy ngụm nước, ý thức dần rõ ràng, đâu phải người sắp chết nào cũng có lối suy nghĩ linh hoạt giống ta chứ . Ta chậm rãi mở ánh mắt yếu ớt, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt soái ca đang sốt ruột lo lắng. Oa aaa, mạng ta quá tốt nha, được nằm ở trong lòng soái ca, ta cảm thấy chính mình như đang bay bổng trên trời, xem ra đi một chuyến quỷ môn quan đáng giá.
Tym bắn tứ tung---ing...Nước dãi bốn phía--ing...
"Mỹ nam..." Ta học theo Thạch Lưu tỷ tỷ《 Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương 》hét lớn một tiếng, lập tức chui vào lòng mỹ nam ôm ấp. Hắn có phải là người có nốt ruồi to ngay ngực mà ta muốn tìm không.
Ta tìm hắn trong dòng người đông đúc, chợt quay đầu, người nọ lại ở ngay trước mắt. Đây là cơ hội gặp mặt không thể cầu duyên phận nha. không thể chờ đợi được suy đoán của ta là đúng hay sai , ta vội rối ren lột y phục của hắn, quần áo cổ đại đúng là phức tạp, một tầng lại một tầng, tầng tầng lớp lớp, bao lại giống như một cái nụ hoa.
"Muội muội! Muội muội! Mau buông tay --" mỹ nam nắm hai tay của ta kêu lên.
"Muội muội?" Ta choáng váng, một mỹ nam soái ca như hoa...mà ta chỉ có thể thưởng thức mà không thể hái sao. Ta chịu không nổi đả kích như thế liền mệt mỏi mà hôn mê...
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
53 chương
68 chương
52 chương
23 chương