Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 168 : Gặp mặt kẻ thù, nóng đỏ mắt

Quỳnh Châu cảng, nằm ở vùng duyên hải phía đông nam của Huyền Nguyệt quốc, nơi đây tiếp giáp biên giới Nam Phong quốc, hai nước đã từng vì Quỳnh Châu cảng này mà xảy ra vấn đề, đã có nhiều cuộc đấu diễn ra, nhưng cuối cùng Huyền Nguyệt quốc giành chiến thắng. Tất cả người đi Phù Phong đảo, đều tập họp ở bến tàu, mấy ngày trước năm con thuyền lớn đã cập bến, giống như đã sớm chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ tất cả mợi người đến đầy đủ, là có thể lên đường. Lúc nhóm người của Thư Nhã Phù cũng người của Lãnh gia đến nơi, có chút ngoài ý muốn thấy được mấy người quen. Phong Phiêu Tuyết mặc y phục màu lam nhạt, vẫn tràn đầy ngạo khí như trước, khuôn mặt so với trước đây thì càng xinh đẹp và trưởng thành hơn, hình như bởi vì trải qua một cuộc thay đổi lớn trong đời, nên nhìn càng gầy yếu, càng ;àm cho người ta muốn yêu thương ôm ấp nâng niu tỏng lòng. Nhìn thấy Phong Phiêu Tuyết, Thư Nhã Phù không có kinh ngạc chút nào, dù sao thì người được Huyền Nguyệt quốc chọn đi ứng tuyển cho vị trí Thánh nữ cũng chính là Phong Phiêu Tuyết, đây là chuyện nàng đã biết, nếu không phải bởi vì biết được tin tức này, nàng cũng không thể nào đi theo Huyền Nguyệt quốc. Mặt khác, cũng có người làm cho nàng kinh ngạc, phía Bắc Việt quốc có Phượng Linh Nhi cùng với Nam Phong quốc thì có Nam Liên Nhi, thấy hai người kia xuất hiện thật ra khiến nàng kinh ngạc một chút. Có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, Thư Nhã Phù nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thần bên trên, nhỏ giọng nói: "Đây coi có được xem là Oan Gia Ngõ Hẹp không, mấy người có thù oán với chúng ta đều tới, hơn nữa nhìn dáng vẻ hình như cũng muốn đi Phù Phong đảo, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n, chuyến đi này Phù Phong đảo đoán chừng sẽ khá nhấp nhô!" "Có ta ở đây bên cạnh nàng, nàng còn lo lắng cái gì?" Nam Cung Thần phất ống tay áo rộng ra, tự nhiên đưa tay vuốt tóc Thư Nhã Phù, mỉm cười nói. Lời nói vừa rồi, vẫn chứa đựng sắc thái đặc biệt tự tin của Tề vương gia, nhưng mà hắn nói ra như vậy, Thư Nhã Phù không có lời nào phản bác, dù sao bằng vào khả năng của Nam Cung Thần, nàng tin tưởng chuyện sẽ như hắn nói. "Chậc chậc, mẹ của con kẻ thù hơi nhiều!" Thư Vũ Trạch khẽ nheo mắt mỉm cười, cái nét mặt, bộ dáng này cùng Nam Cung Thần giống đến mười phần, khả ái mím môi nói. "Mẹ của con người gặp người thương, con tin hay không đợi lát nữa đến, tất cả mọi người đều hành lễ với mẹ!" Thư Nhã Phù hoàn toàn không biết cái gì gọi là thật xin lỗi, đưa tay bấm một cái gương mặt trắng nõn nà của Vũ Trạch, cười hì hì nói. Đúng vậy, cũng là biết hành lễ, chỉ là mẫu thân thân ái, mẹ xác định người ta thực sự hành lễ với mẹ sao, xác định không phải ánh mắt thù hận phẫn nộ! Mấy người trước mắt hình như cũng có thù hằng với cha , có thể nói vì người mà đã gián tiếp làm hại cả nhà Nam Liên Nhi và Trưởng Lão Hội, Nam gia trở thành đứng người mũi chịu sào nên bị liên lụy; mà Phong Phiêu Tuyết mặc dù không có quan hệ quá lớn với mẹ, nhưng mẹ cũng can thiệp vào chuyện đó, bởi vì mẹ đem danh sách gia phả nhà người ta ra ngoài nên Phong gia mới bị như vậy, chỉ còn lại một người duy nhất, mà còn là nữ nhân. Đây chính là quan hệ giữa người với người, đầy thủ đoạn nham hiểm và khó lường. Làm hại mẹ và phụ thân Vương Gia ban đầu lâm vào hiểm cảnh. . . . . . Tính thế nào, ba đều là ngươi kẻ thù, không phải ngươi là kẻ thù người ta, thì cũng người ta là kẻ thù của ngươi! Âm thanh mấy người bọn họ nói chuyện vô cùng thấp, chỉ có mấy người nghe được, bên kia Hồng Lệ cùng Lãnh Minh Thành đi tới. "An cô nương, các người đi cùng chúng tôi, trước đó Sứ giả nói An cô nương có thể đi cùng chúng tôi, nhưng sợ rằng mấy vị khác. . . . . ." Ánh mắt Lãnh Minh Thành nhìn mấy người đi theo bên kia. Lão già hừ lạnh một tiếng, gần đây bởi vì sự tồn tại của Nam Cung Thần, lão già vẫn luôn vô cùng khó chịu, nhìn chằm chằm Nam Cung Thần bằng ánh mắt vô cùng hận thù, cái dạng kia nếu như không phải là đồ đệ bảo bối của hắn ở bên cạnh, e là lão sớm đã đã cho hắn ‘một ít’ kịch độc rồi. "Ta không cần các ngươi dẫn đi, bảo bối ngoan ngoãn nhà chúng ta tự nhiên sẽ dẫn chúng ta cùng đi! Các ngươi không cần lo!" Lão già ở một bên hừ lạnh nói. "Trình Mộng Nhi tiểu thư, dáng vẻ của tiểu thư như vậy e là không thể để nàng lên thuyền được! Về phần những người khác không có đồng ý của Sứ giả, ai dám để cho các ngươi đi lên." Hồng Lệ vốn có chút ý kiến với Trình Mộng Nhi, lúc này t đáy lòng càng cảm hấykhông thoải mái, trừng mắt, lạnh lùng nói. "Hồng Lệ tiểu cô nương, người luôn luôn lạnh lẽo như vậy, e là sẽ không có nam nhân nào thích đấy!" Lão già mặt mày ném đi, lập tức liền cười ha hả nói. "Hừ, ta mới không giống như ngươi!" Hồng Lệ bị nhẹn đến hừ lạnh một tiếng, mặt sắc lập tức liền trầm xuống, càng thêm khó coi. "Hừ, ta mới không giống như ngươi!" Hồng Lệ bị nhẹn đến hừ lạnh một tiếng, mặt sắc lập tức liền trầm xuống, càng thêm khó coi. "Yên tâm đi, Hồng Lệ cô nương, Lãnh công tử, chúng tôi tự có biện pháp, sẽ không chiếm dùng danh ngạch các ngươi Lãnh gia!" Thư Nhã Phù làm sao không biết hai người bọn họ nghĩ gì, nhướng mày cười nói. Quả thật bọn nàng không cần chiếm dụng danh ngạch Lãnh gia, chỉ là đối với Lãnh gia mà nói, vẫn sẽ có mấy phần băn khoăn, dù sao mới bắt đầu người bị chỉ định tới Phù Phong đảo chính là Thư Nhã Phù, Lãnh gia cũng là lo lắng băn khoăn về mặt này, cho nên mới có thể phái Lãnh Minh Thành đưa thuyền đến. "An cô nương, chúng tôi không phải ý này, chỉ là. . . di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. . ." Sắc mặt Lãnh Minh Thành có chút không tốt, mang theo vài phần lúng túng, dù sao dụng ý của mình bị người một câu nói toạc ra như vậy cũng rất khó chịu. "Yên tâm, ta hiểu! Đi thôi!" Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười, nói xong đi theo Nam Cung Thần đi về phía trước. Một nhóm người tiêu tiêu sái sái bước đi, đồng thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên bến tàu, nhìn một nhóm người Lãnh gia đến, tất cả mọi người đưa mắt quét tới, dù sao tất cả mọi người đến Phù Phong đảo đều có thể sẽ trở thành địch thủ của các nàng. Ba người bọn Phượng Linh Nhi cùng Nam Liên Nhi, Phong Phiêu Tuyết, ba tuyệt đại giai nhân phong cách khác nhau, đứng trong đám người thật xuất chúng và chói mắt, mỗi người đều vô cùng thu hút ánh mắt người ta, nhưng rất nhanh tất cả mọi người phát hiện, một đám nhân mã Lãnh gia đều tới sau, ánh mắt ba cô gái cũng là ở quét qua mọi người, tất cả đều dừng lại ở trên người của một cô gái. Cô gái này mặc bộ y phục màu đỏ, cả người toát ra khí thế bức người, vóc người xinh đẹp càn nổi bật hơn khi mặc bộ váy áo kia, một mắt thủy linh đen láy, ánh mắt trong suốt làm cho người ta nhìn không thấy đáy, khóe môi khẽ giơ lênnở ra nụ cười tươi tự nhiên mang theo vài phần theo tinh nghịch, gương mặt tinh xảo càng thêm khéo léo thanh tú, ở trong đám người của Lãnh gia, càng thêm lóa mắt. "Là nàng!" Dường như ba người Phượng Linh Nhi, Nam Liên Nhi, Phong Phiêu Tuyết có phản ứng đầu tiên, ánh mắt cũng tập trung đến trên người của nữ tử áo đỏ kia. Lúc này Phượng Linh Nhi gần với nhóm người của Thư Nhã Phù nhất, mà đối với chuyện nhóm người của Thư Nhã Phù đến, nàng lại càng thêm phần kinh ngạc, dù sao ban đầu cùng người của Đông Ly quốc liên thủ, coi như là làm hại bọn họ gặp phải hiểm cảnh, mặc dù sau đó nàng cũng nghe nói bọn họ bình yên vô sự, nhưng mà đối với danh tiếng Tề vương Đông Ly quốc, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on vẫn có mấy phần lo lắng. Không ngờ bọn họ sẽ gặp mặt trong tình huống như thế này. "Phong thái của Nữ hoàng Bắc Việt quốc vẫn như cũ, dáng vẻ so với trước đây vẫn không khác nhau, ngược lại hình như trẻ trung ra, có them mấy phần khí chất! Ưmh, không đúng, phải nói lúc ấy dường như quá kín kẻ rồi, hiện tại tất cả đều lộ ra trên mặt!" Thư Nhã Phù cười hì hì đi lên trước, hướng về phía Phượng Linh Nhi cười chào hỏi, nhưng trong lời nói có mấy phần châm chọc. "Lớn mật, điêu dân từ đâu tới, dám bất kính với nữ hoàng như vậy!" Thị vệ cận thân của Phượng Linh Nhi lập tức rút kiếm gầm lên. "Càn rỡ, ngươi biết ta có thân phận gì hay không, dám ở trước mặt của ta rút kiếm, không muốn sống!" Thư Nhã Phù trừng mắt, trực tiếp hướng về phía thị vệ kia quát lạnh một tiếng, trên cao ngạo nghễ nhìn xuống thị vệ, khí thế lạnh lùng cao quý hiển thị rõ, trực tiếp làm đối phương sợ đến lộ vẻ do dự. Thị vệ do dự không tiếp tục, không có dám bất kỳ cử động, dù sao khí thế của người trước mắt rất lớn, một chút cũng không giống như là người bình thường. Nam Cung Thần đứng ở phía sau Thư Nhã Phù, nhìn thị vệ kia, trên khuôn mặt bình thường mang tới mấy phần cười: "Vị huynh đệ này xin đừng trách, phu nhân nhà chúng tôi có thói quen nói như vậy, còn ngươi thối lui đến một bên là được, chớ để đợi phu nhân nhà ta tức giận, như vậy sẽ không tốt đâu!" Thư Vũ Trạch đi theo vừa che miệng cười trộm, nhìn cái bộ dáng này của mẹ mình, cảm thấy buồn cười cực kỳ, bình thường chỉ thấy bộ dạng lười biếng mềm nhũn của mẹ, lười biếng giống như đồ đại lười, dáng vẻ ngủ nướng nương nhờ trên giường, hiện tại cái bộ dáng hù dọa người khác này làm cho cậu cảm thấy buồn cười. "An cô nương đã lâu không gặp, so với trước đây cô nương cũng không thay đổi nhiều!" Trong lời nói của Phượng Linh Nhi mang theo khí thé cao cao tại thượng của một nữ hoàng, chỉ là Thư Nhã Phù một chút cũng không thèm để ý nàng cái chó má gì Vương Bát Chi Khí, rất không nể mặt hi hi ha ha hắc hắc. "An cô nương, nàng biết nữ hoàng của Bắc Việt quốc sao?" Hồng Lệ đứng sau lưng dường như muốn trợn lồi mắt ra rồi, kinh ngạc nhìn Thư Nhã Phù tiến lên chào hỏi Phượng Linh Nhi, không cầm được kinh hô. Những người khác trong Lãnh gia cũng khiếp sợ trong lòng, dù sao thân phận của Phượng Linh Nhi tất cả mọi người chỗ này đều biết, nữ hoàng Bắc Việt quốc một trong tứ đại cường quốc, trước nay chưa có nữ hoàng lên ngôi, điều đó đã phá vỡ quy cũ, đem tất cả mọi người chấn nhiếp đến một phen, trở thành đề tài để mọi người say sưa bàn luận. Mà đối với sự tồn tại của An Thất Thất, tất cả mọi người Lãnh gia đều ngăn cách mấy phần, dù sao cũng rất nhiều người cho là, Thư Nhã Phù là những người ngoài tiến đến, chiếm dụng danh ngạch của Lãnh gia họ để đến Phù Phong đảo, tự nhiên là có mấy phần phê bình kín đáo, mà bây giờ cư nhiên nhìn nàng cùng nữ hoàng Bắc Việt quốc dường như quen biết rất thân, đáy lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc. "Hồng Lệ cô nương, làm sao ngươi nói, thân phận của nữ hoàng Bắc Việt quốc cao quý như vậy, ta chỉ là một dân chúng bình dân như vậy làm sao có thể biết, mới vừa rồi ta nhìn còn tưởng rằng là một người quen trước đây, hiện tại nhìn gần mới phát hiện nhận lầm người!"