Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 165 : Ta còn rất quý trọng mạng sống của mình

"Con chồn tuyết, không ngờ wỏ chỗ này có thể nhìn thấy được nó!" Khi Hồng Trần vừa tiến vào tiền sảnh, đã thấy con chồn nhỏ này ngồi ngay vị trí trung tâm, mắt chợt sáng lên. Nhìn nhìn xem xét kỹ lưỡng. "Đây là thú cưng của các người sao?" Nam nhân đi theo bên cạnh mở miệng hỏi. Hiển nhiên đối với sự tồn tại Bạch Cầu, bọn họ rất hứng thú, dù sao những con chồn tuyết như vậy cũng rất hiếm, hơn nữa con chồn tuyết này trắng trẻo mập mạp, rất có linh tính và cực kỳ thông minh, làm cho bọn họ rất yêu thích. "Xèo xèo chi!" Đem Bạch Cầu đại nhân vĩ đại cùng đám người ngu xuẩn như vậy ở chung một chỗ, vậy làm sao có thể, chủ nhân Bạch Cầu đại nhân nhất định là phải Anh Minh Thần Võ, đẹp trai kinh thiên địa khiếp quỷ thần, thông minh vượt bậc, khó người sánh kịp, khiến nó vừa gặp đã thương, trái tim âm thầm thề hẹn, trong lòng nhung nhớ, nếu như không phải là Nam Cung Thần xuất hiện, làm sao hắn có thể ở chỗ này được chứ. Cho nên cho nên, đưa Bạch Cầu đại nhân cùng những tên trong Lãnh gia ngu ngốc chung một chỗ, đó chính là khi dễ cùng vũ nhục thông minh của Bạch Cầu đại nhân! Tuyệt đối không cho phép! Bạch Cầu từ vị trí trung tâm nhảy lên bàn, móng vuốt quơ quơ, dáng vẻ gương mặt nhe răng toét miệng, giơ móng vuốt lên vuốt vuốt mặt mình, lại xoay qua chỗ khác chỉ chỉ về phía người Lãnh gia bên kia, sau đó khoát khoát tay, thâm tình dào dạt giải thích nó cùng người của Lãnh gia không có một chút quan hệ nào cả! "Hì hì" Hồng Trần vốn là nhìn Bạch Cầu cũng đã thấy nó thật đáng yêu rồi, xưa nay thích động vật, đối với cái loại đáng yêu này càng thêm không có sức chống cự, nàng lúc này nhìn Bạch Cầu thông minh linh tính hành động như vậy, lại càng không thể nhịn được mà bậc cười, đôi mắt càng nhìn thẳng chăm chú vào người của Bạch Cầu. "Thật sự rất đáng yêu! Nó lại còn tự biết giải thích mình với các ngươi không có quan hệ, thật là quá thông minh!" Hồng Trần nháy mắt, vẻ mặt đầy thích thú mở miệng nói. "Xèo xèo chi!" Bạch Cầu rất hài lòng, nữ nhân này mặc dù dáng dấp xấu một chút, nhưng vẫn rất tinh mắt nha! Bạch Cầu đại nhân miễn cưỡng cho nàng một chút khen ngợi! "Mấy vị Sứ giả, con chồn tuyết này chính là vật cưng của khách trong phủ chúng tôi, các người cũng đã gặp họ rồi, chính là vị cô nương kia đấy!" Lãnh gia chủ cũng biết hôm nay mấy người này tới đây là vì người nào, cho nên cũng không giấu giếm nói ra. "Đúng vậy, Bạch Cầu là vật cưng của khách chúng tôi, ta thường hay theo bọn họ chơi đùa!" Lâm Tuyết Nhi ở một bên nói theo. Vừa nói còn vừa cười hì hì nhìn về phía Bạch Cầu phất tay ý bảo, Bạch Cầu đối với Lâm Tuyết Nhi bình thường hay cho nó ăn những món ăn ngon cũng rất thích, cực kỳ hảo cảm, nhìn nàng ngoắc ngoắc ngón tay cứ nghĩ là có món gì ngon, giơ lên móng vuốt liền hướng về phía nàng phất phất tay . "Vậy kính xin Lãnh gia chủ cho người dẫn chúng tôi đến chỗ cô nương kia!" Đối mặt với người Lãnh gia, Hồng Trần cũng không có chút thái độ cung kính nào cả, ngược lại có mấy phần ngạo khí. "Tự nhiên, Thành nhi ngươi đưa mấy vị Sứ giả đi gặp An cô nương!" Đối với những người này, Lãnh gia chủ cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức phân phó nói. "Dạ, cha!" Lập tức, Lãnh Minh Thành cùng với Hồng Lệ, Lâm Tuyết Nhi dẫn mấy người đến từ Phù Phong đảo tới, tiến về phía khuôn viên nhóm người Thư Nhã Phù ở, mặc dù đáy lòng mấy người bọn hắn đều có nghi hoặc rất lớn, nhưng lúc này cũng không dám chậm trễ với Sứ giả Phù Phong đảo chút nào, chỉ có thể cung kính dẫn họ đi. "An tỷ tỷ, Phù Phong Sứ giả tới tìm ngươi! Bọn họ đều ở ngoài phòng khách chờ tỷ!" Lâm Tuyết Nhi đi thông báo, trên bả vai còn mang theo Bạch Cầu. "Xèo xèo chi!" Bạch Cầu hai chân giơ lên, liền nhảy lên trên bàn trước mặt Thư Nhã Phù, móng vuốt huy động, khoa tay múa chân diễn giải ý của mình, nhưng với Thư Nhã Phù mà nói, thật sự là không có khả năng nói chuyện với Bạch Cầu như con trai bảo bối của mình được, chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu nhìn Vũ Trạch. "Mẹ, Bạch Cầu nói, nữ nhân kia ăn mặc rất nóng bỏng, nhưng dáng dấp không có đẹp mắt chút nào tới rồi !" Thư Vũ Trạch vừa nhận được ánh mắt cầu cứu của mẹ mình, lập tức trở thành thông dịch viên cho Bạch Cầu, không có một chút trở ngại ngại giải thích. "Xèo xèo chi!" Bạch Cầu một trận khoa tay múa chân, tâm tình cực kỳ kích động, hình như còn có mấy phần hưng phấn, nếu như Thư Nhã Phù hiểu lời nói, cũng không cần nói với nàng làm gì, dĩ nhiên cái này tỷ lệ thành công hoàn toàn vì lẻ, mà chỉ có một chuyện, chính là ăn! Quay đầu tiếp tục nhìn về phía con trai của mình, có lúc Thư Nhã Phù thật sự tò mò, tại sao con trai của mình lại có thể nghe hiểu được những lời của Bạch Cầu, điều này thật sự là làm cho nàng vô cùng khó hiểu, nhưng mà sau khi biết Nam Cung Thần, nàng bình thường trở lại, này người máy tuyệt đối không phải là phía bên nàng, tuyệt đối là bên yêu nghiệt Nam Cung Thần. Chủ nhân yêu nghiệt nghe được lời nói của Bạch cầu, con trai của yêu nghiệt nghe được cũng không có gì quá đáng. "Bạch Cầu nói, dáng người của nữ nhân kia đẹp hơn mẹ, tương đối. . . . . . Khụ khụ, tương đối đầy đặn!" Thư Vũ Trạch vừa phiên dịch lời Bạch Cầu nói, vừa quay đầu nhìn sắc mặt của mẹ mình, khóe miệng nâng lên nụ cười quyến rũ "Bạch Cầu nói, dáng người của nữ nhân kia đẹp hơn mẹ, tương đối. . . . . . Khụ khụ, tương đối đầy đặn!" Thư Vũ Trạch vừa phiên dịch lời Bạch Cầu nói, vừa quay đầu nhìn sắc mặt của mẹ mình, khóe miệng nâng lên nụ cười quyến rũ. Khóe miệng Thư Nhã Phù giựt giựt, đưa tay bắt lấy Bạch Cầu xách tới bên cạnh Nam Cung Thần diễn✿đàn-lê-quý✿đôn , tức giận nói: "Tìm chủ nhân ngươi đi!" Nam Cung Thần ngồi ở bên cạnh, trong con ngươi màu hổ phách hiện lên đầy vẻ cưng chiều, khoan thai nhận lấy Bạch Cầu bị ném tới, thả vào trên bả vai, đứng dậy theo sát sau lưng của nàng, cũng cùng đi đi ra ngoài. "Xèo xèo chi!" Vẻ mặt Bạch Cầu đầy uất ức, cọ cọ gò má của nhân mình, gương mặt uất ức. Vẫn là chủ nhân tốt hơn, xem một chút Thư Nhã Phù xấu xí kia, một chút cũng không biết quý trọng bộ lông mao quý giá của ta, động tác thô lỗ thế này, lời nói không đủ thục nữ, chủ nhân Anh Minh Thần Võ, mau mau thấy rõ bộ mặt thật của người này đi, bỏ nàng ta đi, chỉ có Bạch Cầu mới toàn tâm toàn ý với người thôi! Bạch Cầu còn đang đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của mình, Thư Nhã Phù cùng Nam Cung Thần đã đến phòng khách. "Mấy vị Sứ giả đại giá quan lâm, thật là khách quý!" diễnđàn✪lê✪quýđôn Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười, tự nhiên đi tới vị trí chủ sự ngồi, mà Nam Cung Thần cũng một chút cũng không để ý, tự mình đi đến vị trí phó chủ sự bên cạnh ngồi. Đối với chuyện mấy người của Hồng Trần xuất hiện ở nơi này Thư Nhã Phù cũng không có cái gì ngoài ý muốn, nhưng mà đối với chuyện nam nhân theo nàng đi vào có chút bất ngờ. Ngồi ở chủ vị, Thư Nhã Phù làm chủ người ta cũng dễ hiểu, nhưng mà trong trường hợp có khách quý đến, vị trí này không phải tùy tiện là có thể ngồi vào! Mà nam nhân xấu xí xuất hiện trước mặt kia, cũng là hoàn toàn tự động ngồi vào vị trí, mà Thư Nhã Phù cũng không có một chút để ý, thật giống như như vậy là chuyện phải làm. "Mấy vị, chúng tôi muốn cùng An cô nương đơn độc nói chuyện một chút!" Một người nam nhân trong đó lên tiếng nói trước với Lãnh Minh Thành, mà ánh măt cuối cùng cũng nhìn sang Nam Cung Thần. Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, mấy người bọn hắn muốn cùng An Thất Thất đơn độc nói chuyện một chút, mà những người khác không liên quan thì nên trnah mặt đi. Mấy người của Lãnh Minh Thành tự nhiên biết chừng mực, lập tức nói một tiếng rồi liền rối rít rời đi, sau đó đi tìm Lãnh gia chủ, Nam Cung Thần bên kia lại làm như không nghe thấy gì cả, lười biếng ngồi trên ghế, liền ngẩng đầu nhìn cũng không nhìn bọn hắn một cái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu và lông mao của Bạch Cầu một cái. "Vị này. . . . . ." "Hắn không sao, các ngươi muốn nói cái gì cũng có thể nói, không cần để ý tới hắn, coi hắn như không tồn tại là được!" Nam nhân mới vừa mở miệng liên chuẩn bị nói tiếp cái gì đó, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Thư Nhã Phù đã mở miệng nói trước, nàng tự nhiên sẽ không để ý Nam Cung Thần ở chỗ này, nàng cũng không có bí mật gì để giấu hắn, đương nhiên là trừ thân phận thật sự của nàng, có lẽ sẽ có một ngày nào đó nàng sẽ nói tất cả với hắn. Mấy người bọn Hồng Trần liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Hồng Trần khẽ gật đầu một cái, thống nhất được ý chung, đối với việc có mặt của Nam Cung Thần cũng không nói thêm gì nữa. "Hôm nay ta tới nơi đây là muốn mời cô nương đi Phù Phong đảo cùng với chúng tôi, ta nghĩ An Thất Thất cũng không phải tên thật của nàng, nàng là con gái của Hầu gia ở Đông Ly quốc, ta hẳn không có nói nhầm chứ! Thư tiểu thư!" Hồng Trần ngồi bắt chéo chân, cả người toát ra tư thái làm cho người ta cảm thấy mị hoặc, mỉm cười nhìn về phía Thư Nhã Phù đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Sắc mặt Thư Nhã Phù không thay đổi, vẫn lạnh nhạt mỉm cười như cũ, nhìn bọn họ: "Đúng thì sao mà không đúng thì sao?" "Mặc kệ như thế nào, ta nghĩ ngươi nhất định có hứng thú với thân thế của mình, cho nên ta hi vọng ngươi có thể theo chúng ta đi Phù Phong đảo! Ta cũng không có ý định quanh co lòng vòng mà nói nhiều nữa, nói thẳng với ngươi, mẹ của Thư tiểu thư chính là người của Phù Phong đảo, nếu như ngươi muốn nhìn thấy mẹ đẻ của mình, lựa chọn tốt nhất chính là đi theo chúng ta." diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Hồng Trần một chút cũng không che giấu gọn gàng dứt khoát, cái bộ dáng này của nàng thật ra khiến Thư Nhã Phù có mấy phần kinh ngạc. "Mẫu thân của ta? Mẫu thân của ta chính là người của Thư gia, ta nghe nói đã qua đời trong lúc sinh ta ra, ngươi hiện tại chạy tới nói mẹ ta là người của Phù Phong đảo các ngươi, còn muốn ta theo các ngươi đi Phù Phong đảo? Nói như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ bởi vì một câu nói như vậy của ngươi liền tin tưởng sao?" Thư Nhã Phù khẽ nhíu mày, tròng mắt trong suốt nhìn thẳng vào Hồng Trần, mắt đối mắt, một chút cũng không lùi bước, giống như cười một tiếng, nhẹ giọng nói ra. Nam Cung Thần cười híp mắt nhìn vẻ mặt Thư Nhã Phù đầy tự tin, đáy lòng một mảnh mềm mại, trên mặt nở nụ cười, dáng vẻ nàng giả bộ thật giống đấy, có ai biết nàng đã sớm biết được chân tướng sự tình, hơn nữa cũng còn muôn đến Phù Phong đảo. Thư Nhã Phù không chịu trực tiếp đồng ý, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là nàng chưa hiểu biết gì về Phù Phong đảo, cái gì cũng chưa biết, hoàn toàn không biết, lờ mà lờ mờ liền theo Hồng Trần không rõ lai lịch, e rằng sau này không được tốt! "Cho ngươi đi Phù Phong đảo đã rất ân tứ cho ngươi rồi, người bình thường muốn đi còn không đi được!" Một cô gái khác tính khí kích động hơn, lúc này càng thêm không nhịn được nói. "Như vậy, vậy ta thì không đi được, ra biển, ta cảm thấy có chút nguy hiểm, ta vẫn còn rất yêu quý mạng của mình!" Thân thể Thư Nhã Phù lười biếng dựa vào thành ghế hướng phía sau, còn duỗi lưng một cái. "Tuyền nhi, câm miệng!" Hồng Trần bất thình lình quát mắng một tiếng, cô nương mới vừa còn muốn nói chút gì cuối cùng ngậm miệng, nhìn chằm chằm gương mặt Thư Nhã Phù, không chút sảng khoái.