Cô bước vào bên trong phòng mà lòng trở nên nặng trĩu khi nhìn thấy trên chiếc giường trắng to lớn một thân hình cường nghị toàn thân từ dây oxi đến dây truyền máu
Làm trái tim cô bỗng chốc chợt thắt lại
Một lần nữa đau xót khi nhìn qua Vương Tôn trên người toàn vết thương được băng bó kĩ càng
" Tao sẽ không tha cho mày "
Lời nói sắc bén mang theo rùng rợn , kinh sợ theo cách của Tần Nhi
Cô đã thề với bản thân sẽ mọi giá tìm được tên đứng sau vụ ám sát này nhất định sẽ cô gϊếŧ chết
Khi đã làm cho hai anh em họ lâm vào tình trạng như thế này
Tần Nhi bước đến gần anh hơn , nhẹ nhàng yêu thương hôn lên bờ môi mỏng của anh
Thanh tao ngồi xuống chiếc ghế được đặt kế bên mà âm thầm cầm bàn tay to lớn của anh một lần nữa hôn nhẹ vào mu bàn tay ấy
" Dù thế nào Tần Nhi em cũng sẽ bảo vệ tốt cho anh "
Ánh mắt yêu thương bây giờ không còn sự đau đớn tận tâm can đó nữa mà thay vào đó là một niềm vui khó tả
Với cô được bên anh là niềm kiêu hãnh niềm hạnh phút của Tần Nhi cô
Dù là anh đang hôn mê nhưng vẫn có thể trò chuyện cùng anh bởi vì cô biết dù có hôn mê ý thức ấy vẫn còn lắng nghe từng tiếng từng lời nói ra
" Vương Gia Uy , Vương Tôn "
Giọng nói vô cùng hớt hoảng đi sâu vào bên trông làm cho cô cả Mạnh Hùng lấy lên tính phòng ngự tuyệt mật
Khi nhìn thấy người trước mặt là Hàn Thiên cả hai người mới bỏ xuống tư thế phòng ngự đó mà thả lỏng
" Anh hai "
Tần Nhi vỡ oà chạy tới ôm anh mình mà khóc nức nở đi
Bản thân không biết tại sao khi có anh bên cạnh cô lại trở nên nũng nịu như trẻ con
Nhưng đó là xuất phát từ lòng yêu anh hai mình
" Nha đầu ngoan Uy sẽ không sao đâu ha.
.
Ngoan anh thương "
Hàn Thiên đau lòng khi nhìn thấy hai người anh em tri kỉ của mình lâm vào tình trạng hôn mê sâu
Đau lòng nhất là nhìn cô em gái mình đứng trước hoàn cảnh như thế này
Anh yêu thương xoa nhẹ mái tóc lẫn cả lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm đó của Tần Nhi
Nhưng bàn tay phải vẫn nắm chặt lấy bàn tay to lớn đang nằm trên giường bệnh kia
" Sao anh về đây Tần Thị thì sao "
" Em đừng lo Tần Thị có Hiểu Lâm và Từ Nhiên An giải quyết "
" Anh em muốn nhờ việc được không "
" Em cứ nói anh nghe "
" Ám sát hai anh em họ là ai thật sự em là người biết rõ "
Chợt bây giờ sau lời nói của cô căn phòng trở nên im lặng một cách lạ thường
Bây giờ chỉ nghe được tiếng tít tít tít của máy nhiệt lạnh , máy đo tim và những hơi thở đều đều
" Là ai "
Giọng nói trầm khàn của Hàn Thiên phá vỡ bầu không khí im lặng đó
Trong lòng thật sự muốn biết ai đã ra lệnh ám sát mấy người họ
Nhất định anh sẽ không tha cho họ vì đã đụng đến người thân Hàn Thiên này
" Là Tiêu Ân Kính một chủ tịch bất động sản nằm phía Đông từng là người thắng buổi đấu thầu giành miếng đất
Nhưng miếng đất đó đã bị Uy sai người cướp đoạt lại nó và bây giờ miếng đất dưới trướng của Vương Thị "
" Vậy là tên đó vì muốn lấy lại miếng đất mà sai người ám sát hai anh em Uy "
" Dạ đúng rồi thật thông minh và em muốn chính anh sẽ ra tay gϊếŧ chết tên cẩu tặc đó "
" Tại sao "
" Vì đó là một trong đối tác làm ăn của Hàn Thị "
" Được "
Trong đáy mắt của anh Tần Nhi có thể thấy được một tia lửa rực như muốn đốt cháy xung quanh
Nhìn vào thật đáng sợ và đây là lần đầu cô nhìn thấy anh hai mình như thế này
" Anh sẽ ở đây đến khi nào "
" Uy và Tôn về lại Vương Cung Gia anh mới an tâm về lại Trung "
" Thương anh ghê "
" Bớt làm trò đi giờ có chồng rồi đó em nên làm trò đó với cậu ta "
Nghe anh nói đến câu đó mà khuôn mặt đỏ bừng lên trong vẻ rất là ngại ngùng
Nhưng vẫn là sự thật cho đến ngày mai là tròn một năm cô và anh bên nhau
Đến nay đã có tình cảm với anh vậy mà chưa lần nào cô nói cho anh nghe từ mà một người vợ nên nói :" EM YÊU ANH :"
Tần Nhi nhớ lại những lúc đầu khi gặp anh luôn miệng nói không bao giờ động lòng
Luôn miệng chửi anh , gây khó dễ với anh
Vậy mà mới một lần anh vì cô bị thương đã động lòng yêu anh
Thật là mắc cười với bản thân mắc cười đến nổi quên đi Mạnh Hùng nhìn mình lúc nào không hay
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên bờ môi mỏng ấy một lần nữa
Bàn tay không ngoan ngoãn mà xoa dịu trên khuôn mặt truyền xuống thẳng lòng ngực săn chắc của anh.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
111 chương
48 chương
52 chương
142 chương