Edit: Xíu Chu Lai Thuỷ cứ dựa theo mô tả của Chương Vân mà đêm các khối tấm ván gỗ lắp ráp lại với nhau, phải mất ba ngày mới lắp đặt hoàn chỉnh dụng cụ tách hạt làm bông vải. Tất cả bông vải ngoài ruộng đều hái xong, trước đó bông vải hái đem về đều phơi ở sân nhà nhị cữu, tam cữu nay đã khô tốt, nên cả đại gia đình tất cả đều chờ xem thí nghiệm nông cụ làm bông. Ngay sáng sớm Chu Lai Thuỷ mang dụng cụ làm bông cùng Lí thị, một nhà Chu Dân, còn có cả Chương Vân đi vào sân phơi bông vải đã khô nhà Chu Sơn để thử nghiệm. Đợi mọi người đi vào sân nhà Chu Sơn đã thấy Chu Bình cùng Mã thị đã sớm chờ ở kia, người một nhà Chu gia tất cả đều rất hưng trí, mong chờ. Chu Lai Thuỷ đặt dụng cụ xuống, liền chiếu theo lời Chương Vân đã nói trước đó, an bài việc cho từng người một, Lí thị đứng nhét bông vải vào trục, Chu Dân cùng Chu Sơn quay cán dụng cụ, người một nhà làm bông tách hạt mang theo đó là tiếng vang cọt kẹt của trục quay, Lí thị một tay nhét bông vải vào thì một bên từng sợi bông được quấn thành từng vòng còn hạt bông theo trục nhanh chóng rớt xuống hai bên. "Thành công rồi", Chu Lai Thuỷ kích động kêu lên, cười vang to ra ngoài cổng, người một nhà vây quanh vui mừng hớn hở Lí thị vui vẻ cầm cuộn bông vải miệng liền nói, " Năm nay thu hoạch bông vải, lại có dụng cụ làm bông hỗ trợ, chúng ta nhất định sẽ tốt hơn". Mấy nàng dâu, Trần thị, Trương thị, Mã thị cùng các cô nương trong nhà nhất thời cầm từng cuộn bông vải lên nhìn, mọi người phấn khích không thôi, miêng cơ hồ nói cười không ngừng nghỉ, trong nhà náo nhiệt tưng bừng. Chu Lai Thuỷ vội kéo giọng lên nói:" Được rồi, mọi người bình tĩnh lại đi, nguyên vật liệu ván gỗ còn hơn phân nửa, ta cố gắng làm nhanh thêm hai cái dụng cụ làm bông nữa, nhà chúng ta ai cũng có một cây, như vậy không lo không làm kịp nựa". "Dạ, cha". Mấy huynh đệ Chu gia đồng thanh đáp ứng. Chu Lai Thuỷ phân phó vài câu, liền lôi kéo Chương Vân đi ra sau nhà xăn tay áo tiếp tục làm dụng cụ tách hạt làm bông, Chương Vân theo sau giúp đỡ hỗ trợ, đã có kinh nghiệm làm cái trước rồi nên thao tác bây giờ cũng nhanh hơn, rất mau hoàn thành thêm một cái dụng cụ làm bông. Bên này Chu Lai Thuỷ vừa đặt dụng cụ xuống thì nàng dâu Trương thị đi vào cười nói," Cha, nhà con đã làm xong đồ ăn, hôm nay mọi người ở lại ăn cơm bên nhà con, con giúp người dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi ăn cơm". Trương thị vừa nói chuyện hỗ trợ thu thập vụn gỗ trên đất, Chu Lai Thuỷ sắp xếp nông cụ gọn gàng, xong xuôi ba người đi vòng phía sau về phía nhà Chu Sơn. Vừa mới vào sân, liền nhìn thấy hiên nhà chính có mấy xấp bông vải cao gần bằng đầu người, còn có sọt đầy hạt bông đặt dưới đất. Trần thị đứng ở trước nhà chính chờ, nhìn thấy bọn họ vội lại đi đón, đi lên lôi kéo Chương Vân đi vào trong, miệng cười hề hề nói:" Vân Nhi đến đây, hôm nay cháu là đại công thần, mau cùng đại cữu đi vào, chỗ vị trí chính kia là để lại cho cháu ngồi". Chương Vân bị đại cữu lôi kéo đi vào nhà chính, miệng vội vàng từ chối:" Đại cữu mẫu, cháu không ngồi vị trí đó đâu, chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo, nếu ngồi chỗ kia cháu không được tự nhiên, chỉ sợ cơm đều ăn không xuống, không bằng giống như mọi ngày, như vậy cháu thoải mái hơn một chút". Trương thị ở phía sau đi đến cũng không đồng ý, miệng cười nói:" Hôm nay ăn mừng công việc thành công, không thể không có công của Vân nhi nên cháu cũng không được từ chối ". Thấy hai mợ đều kiên quyết như vậy, Chương Vân thật sự có chút ăn không tiêu, liên tục từ chối ngồi vị trí kia, thấy vậy vẫn là Lí thị đi lên giải vây," được rồi, được rồi, Vân nhi sợ không được tự nhiên vậy đừng làm khó dễ cháu, đều là người một nhà cũng không cần hình thức kia, chỉ cần chúng ta nhớ kỹ trong đầu là được". Lí thị đã mở miệng nói như vậy rồi nên các cữu mẫu cũng không nói gì nựa liền nghỉ ngồi xuống, giống như mọi ngày lớn nhỏ đàn ông một bàn, nàng dâu, cô nương một bàn, hai bên bàn bày rất nhiều đồ ăn, lại lấy hai bình rượu lâu năm xuống, trừ bỏ các cô nương không uống, còn lại người một nhà ăn uống vui vẻ, coi như ăn mừng công việc hôm nay một phen. Rượu qua ba tuần, nói cũng nhiều hơn, một nhà lớn nhỏ Chu gia đều nói mùa thu hoạch năm nay, trò chuyện tính toán tiền lời sau buôn bán, mọi người đều thấy sau này cũng có hi vọng. "Năm đó, thông gia có đề cập qua vài thứ, nói trụ trì hoà thượng có tính mệnh qua cho Vân nhi, nói nàng mang trong người mệnh vượng, ta cũng không để bụng, xem hôm nay xem, quả thật thông gia nói không sai, nhà chúng ta không phải lấy phúc của Vân nhi sao". Chu Lai Thuỷ hôm nay cực kỳ cao hứng, uống hơn hai chén rượu lớn lâu năm xuống hưng phấn nói. Người Nhà Chu gia nghe xong liên tục gật đầu phụ hoạ, càng nói càng nhiều, đều vây quanh Chương Vân, nàng nghe nói đến ngượng ngùng, mà Chu Lai Thuỷ và mấy huynh đệ Chu gia thừa dịp hôm nay cao hứng liền uống nhiều hơn một chút, cho nên một bàn trên mọi người uống rượu đều ngồi ngã trái ngã phải, dưới sự giúp đỡ của các nàng dâu mới đi được về nhà. Một phen say rượu qua đi cũng không trì hoãn làm việc, ngày thứ hai người một nhà Chu gia từ sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu làm việc, Chu Lai Thuỷ làm hoàn chỉnh xong hai dụng cụ tách hạt làm bông cho hai nhà Chu Sơn, Chu Bình, nhà bọn họ bông tử đều phơi khô đầy sân, mà trong nhà Chu Dân còn kém một chút, bất quá đợi nửa ngày Chu Lai Thuỷ làm xong nông cụ thì bông vải trong sân cũng phơi khô xong, một nhà Chu Dân vây quanh bắt đầu làm bông. Ba sân cùng bắt đầu làm, chỉ thấy từng xấp bông vải ngày càng cao , hạt bông cũng đầy vài sọt, người Chu gia trên mặt không ngớt tươi cười, vì đó là tất cả của mùa thu hoạch tốt. Các cữu , cữu mẫu đều vùi đầu làm việc, Chương Vân giúp đỡ bà ngoại nấu cơm, cho gà, lơn ăn, dọn dẹp nhà cửa, Lí thị từ chối mấy lần, nàng liền nói," Bà ngoại, nếu người để cháu ngồi không nhàn rỗi là coi cháu là khách nhân, bà đều nói chúng ta là người một nhà, trong nhà vội như vậy, cháu có thể giúp đỡ một chút không sao". Bởi vậy Lí thị cũng theo ý nàng, chỉ phân phó khi nào mệt thì nghỉ ngơi. Liền như vậy bận rộn ba ngay, nhà Chu Bình hoàn thành công việc trước, đem bông vải gói, cột hoàn hảo rồi đến nhà Chu Dân hỗ trợ. Vừa vào sân, Mã thị liền đi qua trước mặt Trần thị giúp đỡ, Chu Bình đến thay vị trí bên cạnh của Chu Lai Thuỷ , giúp đỡ đem bông vải phơi khô trong sọt bỏ vào nông cụ, trên mặt thần sắc chần chừ, há mồm muốn nói, do dự vài lần mới ngập ngừng nói:" Cha, vừa nạy con đi lại đây, ở bên ngoài gặp Tài phát thúc có tán gẫu vài câu, mới nói mấy câu liền thở dài, nói năm nay mang bông hạt giá thấp, trong nhà nhiều bông vải như vậy làm không kịp". Chu Lai Thuỷ đang vui đầu làm việc, ngừng tay nhìn phía Chu Bình nói, đã mở lời rồi nên Chu Bình đem một lời nói ra rõ ràng:" Cha, nhà chúng ta mấy ngày trước còn phát sầu, nếu không có Vân nhi thì cũng là một năm bận việc, bông vải nhiều mà giá bán lại thấp, hiện giờ nhà chúng ta thì tốt hơn rồi, chắc chắn trong thôn các nhà đều đang phát sầu, chúng ta có nên....!giúp đỡ mọi người một chút không". Chu Bình đem tâm lý nghẹn một lời nói rõ ràng ra, sau đó nhìn Chu Lai Thuỷ xem cha có đồng ý hay không đồng ta giúp mọi người trong thôn. "Nha, ta đúng là lão hồ đồ, con nếu không nói, cha cũng không nghĩ đến việc này, này có là gì, đều là người một thôn, sao có thể cất giấu không giúp đỡ, lão tam mau tới đây làm, ta phải đi tìm lí chính đây." Chu Lai Thuỷ vỗ cái ót, tự giác hồ đồ, may có con trai nhắc nhở sớm, nếu không qua giai đoạn thu hoạch, người trong thôn chỉ có thể mang bông hạt bán với giá thấp, không thu được mấy đồng tiền thì cuộc sống qua ngày phải thắt lưng buộc bụng. Chu Bình thấy cha không nói hai lời liền đáp ứng, trong lòng cao hứng không thôi, vội lên tiếng đáp ứng. "Cha, giờ này người còn đi đâu". Chu Dân thấy Chu Lai Thuỷ vội vã đi ra ngoài liền lên tiếng hỏi. "Cha đi tìm lí chính, chuẩn bị đem việc chúng ta làm nói cho lí chính biết, để giúp đỡ các hộ trong thôn". Chu Bình cũng không gạt mọi người trực tiếp nói rõ cho mọi người. Mọi người nghe nói thế cũng đồng ý, ào ào nói sao không nghĩ ra sớm. Người trong nhà thân thiện nói chuyện, trong phòng bếp Chương Vân cũng nghe rõ ràng, lại xem Chu Lan một bên thấy thần sắc tự nhiên, phảng phất một điểm ngạc nhiên cũng không có, không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, đây là sự đơn thuần chất phát của dân quê. Từ ngày Chu Lai Thuỷ đến nhà lí chính, đem việc làm ra dụng cụ tách hạt làm bông nói rõ ràng cẩn thận, sau đó từng nhà trong thôn khí thế ngất trời, từng người từng nhà chạy đến nhà Chu Lai Thuỷ học hỏi làm nông cụ làm bông. Ở nông thôn phần lớn đều là nhân thủ toàn năng, làm mộc, xây nhà, sửa đình đều là người trong thôn, phần lớn không cần tinh xảo mỹ quan, chỉ cần thực dụng, qua ngày có thể sử dụng được là được , bởi vậy Chu Lai Thuỷ tận tâm chỉ giáo, nhìn một đám người tràn ngập phấn khởi mang dụng cụ tách hạt làm bông đi về, trên mặt cảm kích không thôi, tất cả mọi người đều nhiễm không khí vui vẻ phấn khởi, khiến cho một nhà Chu gia náo nhiệt tiếng cười cười nói nói không ngừng. Bất quá người một nhà Chu gia ứng phó không nổi, không riêng gì người đến học làm dụng cụ tách hạt bông vải, còn có người đến cảm tạ, đã nhiều ngày trong nhà náo nhiệt, nhóm nàng dâu, bà tử mang theo giỏ trúc nào là trứng gà, vịt, đồ ăn trong nhà , rau ngâm, thịt khô....!đều đưa đến, còn đám đàn ông thì xuống sông, lên núi săn bắt đồ ăn, tất cả đều biểu lòng biết ơn, người một nhà Chu gia không nhận không được, từng nhà nối liền không dứt tặng lễ. Đợi đến khi từng nhà trong thôn bắt đầu dùng dụng cụ tách hạt làm bông thì bông vải Chu gia đã hoàn thành hoàn hảo, sắp xếp thoả đáng, sau đó chọn ngày thời tiết tốt lành, Chu gia đàn ông già trẻ đem bông vải gánh xuống thị trấn, vừa nghe nói muốn đi trấn trên, Chương Vân liền mở miệng nói muốn đi theo, liền cứ như vậy, Chương Vân theo ông ngoại, các cậu, biểu ca một đạo hướng lên trấn.