Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày
Chương 1
Edit: Tiểu Vũ
La Thiến cũng không phải nguyện ý đến nơi này. Cô cả đời nghèo khổ và vất vả, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
3 tuổi mất bố, 5 tuổi mất mẹ, ở nhà ông bà nội đến 10 tuổi thì ông bà cũng lần lượt ra đi. Sau đó cô được đưa đến nhà ông bà ngoại, ở đến khi cô học cấp 3 thì ông bà ngoại cũng lần lượt nhắm mắt xuôi tay.
Từ đó về sau, mọi người liền gọi cô là thiên sát cô tinh, là người chuyên khắc người thân. Và, cũng không ai dám nhận nuôi cô nữa. Đến năm 18 tuổi, không chịu nổi những lời kì thị của người dân trong thôn, thế nên cô liền đi ra ngoài làm công.
Không bằng cấp, không sắc đẹp, vì vậy cô chỉ có thể làm nhân việc phục vụ. Người bạn trai duy nhất cũng là nhân viên phục vụ làm cùng cửa hàng với cô, hắn lừa hết tiền gửi ngân hàng của cô rồi ôm tiền chạy, mặc cho còn hơn 10 ngày lương cũng không cần.
Thành phố lớn, người từ bên ngoài đến làm công quá nhiều, đừng nói là cô tự tìm được, cho dù cô đánh mất hơn vạn tệ rồi đến đồn công an báo án thì chú công an cũng chỉ ghi lại tên mà thôi, sẽ chẳng có sau đó nữa.
Từ đó về sau, La Thiến cũng không dám dễ dàng tin tưởng người khác, mãi cho đến năm 35 tuổi cũng không có ngày nào trôi qua tốt đẹp, thế nhưng cô cũng đã tiết kiệm được 30 vạn (*) tiền dưỡng lão rồi.
(*) 30 vạn là khoảng 1 tỷ tiền Việt nhé.
Kết quả còn chưa vui vẻ được hai ngày thì cô nhận được thông báo của bệnh viện rằng mình bị bệnh bạch cầu cấp tính.
Bác sĩ nói nếu chỉ trị bệnh bằng hóa chất thì 30 vạn cũng đủ rồi, La Thiến không chi trả được việc ghép tế bào gốc để trị bệnh, cũng không có ai nguyện ý cho tế bào để cô ghép.
Cho nên cô liền đem số tiền gian khổ kiếm được ra trị bệnh bằng hóa chất, sau đó...
Chính là một quá trình lặp lại không ngừng, trị bệnh bằng hóa chất, mua thuốc, nằm viện, trị bệnh bằng hóa chất, mua thuốc, nằm viện...
Cuối cùng lúc toàn thân suy kiệt nằm trên giường, tiếc nuối duy nhất của La Thiến chính là cả đời không có một ngày nào trôi qua tốt đẹp, chưa từng mặc qua quần áo đẹp, chưa từng ăn qua đồ ăn ngon, chưa từng được vui vẻ mua sắm đồ đạc, chưa từng có một kỳ nghỉ dài, chưa từng...
Hình như nhớ lại, cả một đời này cô đều xoay vòng làm công ở các tiệm cơm khác nhau... Tiếc nuối quá đi! La Thiến cảm thán.
"Những thứ này, tôi đều có thể cho cô, cô có thể giúp tôi không?"
Một khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, vang lên cùng lúc với tiếng máy điện tâm, chính là giọng nữ dễ nghe này.
Lúc La Thiến mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân dưới đau đớn, không tự chủ phát ra hai tiếng rên đè nén.
Giữa lúc chuyển động, cô nghe thấy nơi sâu nhất trong linh hồn phát ra tiếng hò hét đứt quãng: "Phải... khiến... hắn... "
Cái gì? Nói cái gì đó?
Không nghe rõ đâu... đau quá...
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ trong phòng, La Thiến đưa tay lên mắt chắn ánh sáng. Tới nơi này đã cả đêm rồi, nói thật thì cô... vẫn không thể hiểu nổi tình huống lúc này.
Có thể là do thời điểm xuyên đến quá không đúng dịp, thế nên ký ức La Thiến nhận được... ừm... cũng tương đối loạn một chút.
Chỉ là, những điều này cũng không có vấn đề gì, La Thiến cố gắng đưa tay lên ngăn khóe miệng đang muốn cười to, từ trong trí nhớ lấy ra vài điều mà cô cần phải biết.
Đây là một cơ thể khỏe mạnh, ngoại hình xinh đẹp, là nghệ sĩ tuyến 18 trong giới giải trí.
Quan trọng nhất chính là, cô có tiền, mặc dù tiền là do kim chủ cho.
Nhưng có tiền là tốt rồi!
Có tiền có thể mua đồ ăn muốn ăn, mua quần áo muốn mặc, có thể đi chơi du lịch, lại còn không cần làm công... Nghĩ thế nào thì cô cũng đề rất hài lòng.
La Thiến lúc này rất rất muốn lăn lộn 2 vòng trên giường để thể hiện sự vui sướng của mình, thế nhưng... cô phải nhịn.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, diện mạo xứng danh với thân phận, tuy nhiên vừa trải qua một đêm mây mưa hỗn loạn nên lúc này thoạt nhìn anh ngủ rất say.
La Thiến len lén đứng dậy, sau đó kéo rèm cửa lại, ngăn cản ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào phòng.
Tùy tiện mặc vào quần áo hôm qua vứt loạn dưới đất, sau đó liền nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Vừa sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn trong đầu, vừa quan sát căn nhà này.
Đầu tiên, cô hiện tại đang ngây ngô ở trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình rất nổi tiếng mấy năm trước có tên "Phải lòng thế thân". Chỉ nhìn tên thôi là đã biết nữ chính của quyển truyện này là một thế thân, nhưng cô ấy lại không phải là người thế thân duy nhất.
Thứ hai, cô và nữ phụ ác độc trong quyển truyện này trùng tên trùng họ, thế nên sau khi đọc xong quyển truyện này cô rất có ấn tượng. Chỉ là, nữ phụ La Thiến không cam lòng làm thế thân, luôn luôn muốn chiếm lấy vị trí của nữ chính, thế nên sau khi chia tay với nam chính đã làm rất nhiều chuyện xấu không thể vãn hồi, thậm chí còn hãm hại cả nữ chính. Do vậy, nữ phụ La Thiến có kết cục rất thảm, bị đánh gãy hai chân, phải gả cho một ông chồng cờ bạc, nhận hết tất cả ngược đãi.
Cuối cùng, nam chính đường Diễn không có cùng thanh mai trúc mã bạch nguyệt quang (*)nối lại tình xưa, mà lại bị nữ chính thế thân bắt được chân tâm.
(*) Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh. ( trích từ bài review truyện này trên fanpage Hội Nhiều Chữ)
Cho nên, tình cảnh của La Thiến hiện nay chính là trước có bạch nguyệt quang, sau đó tình yêu chân thật nữ chính...
Hừmmmmmmm...
Những điều trên đều không là vấn đề, tuy rằng đối với những tình tiết trong truyện đã không còn rất rõ ràng thế nhưng dù cho chỉ có một chút ký ức về truyện thì căn cứ theo quy luật của tiểu thuyết ngôn tình thì nữ phụ đều là loại người thích tự tìm đường chết.
La Thiến thì không! Mục đích của cô rất đơn giản, hiện tại cô vân đang còn là thế thân, nữ chính chân ái vẫn còn chưa xuất hiện, bạch nguyệt quang cũng chưa quay về.
Hầu hạ kim chủ đại nhân thật tốt để kim chủ chi thật nhiều tiền, cô nhất định sẽ rất ngoan rất ngoan... Lấy tiền lấy tiền lấy tiền, sau đó liền chia tay nam chính, không cùng hắn dây dưa gì nữa... Ngẫm lại cuộc đời sau này, La Thiến cảm thấy không còn gì tốt đẹp hơn được nữa.
Nghĩ tới đây, La Thiến liền cười ra tiếng, nằm lên bộ sofa bằng da thật rồi sờ tới sờ lui.
"Thật là thoải mái mà! Bộ sofa này, rất đáng tiền thì phải?"
Xoa xoa bụng, có chút đói rồi.
La Thiến thật ra không chỉ đói về sinh lý mà còn đói về tâm lý nữa, hiện tại cô vẫn cảm thấy mình đang trải qua giai đoạn trước khi chết.
Tiền đều để dành để chữa bệnh, cô không dám tiêu tiền hoang phí mua đồ ăn, cảm giác nhiều nhất trước khi chết chính là đói bụng.
La Thiến bò dậy đi đến nhà bếp, sau đó thì hai mắt liền sáng lên.
"Oa! Đẹp quá đi!" La Thiến cho đến khi chết cũng không quay về quê, cô vẫn luôn ở trong một căn phòng nhỏ tại khu trọ, nhà bếp không có trong phòng mà được đặt ở ngoài hành lang, mọi người cùng dùng chung.
Cô chưa từng thấy tận mắt căn phòng bếp nào đẹp như này, tủ bát sa hoa, đồ làm bếp lấp lánh lấp lánh, cái gì cần có thì đều có.
La Thiến hạnh phúc mở tủ lạnh ra, các nguyên liệu nấu ăn trong đó cô đều rất ít thấy, còn có cả sandwich.
Cầm miếng sandwich lên, La Thiến trực tiếp ngồi xổm xuống cạnh tủ lạnh bắt đầu ăn, thật sự quá ngon. Cũng không phải là cô chưa từng được ăn sandwich, thế nhưng loại sandwich hạ giá trong siêu thị không thể so sánh được với miếng sandwich tươi ngon lúc này.
Ăn sandwich xong La Thiến liền lục lọi trong tủ lạnh không ít hoa quả, cô cầm lấy một quả táo đỏ thật to, tùy tiện lau lau vài cái liền cắn ăn.
Ngọt, giòn, cả miệng đều tràn đầy vị nước trái cây...
Ăn ăn ăn, La Thiến đột nhiên cảm giác có một ánh nhìn lạnh băng đang chiếu thẳng sau lưng cô, cả người cô run lên, lạnh quá mức rồi!
Dục vọng sống sót mạnh mẽ khiến cô quay cái đầu cứng ngắc lại nhìn về phía sau, người đàn ông đang dùng một ánh mắt giết người nhìn cô chằm chằm, La Thiến cảm thấy hắn đã có dự định cho kết cục của cô rồi.
Đường Diễn lạnh lùng nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn bàn ăn trống trơn sạch sẽ, hỏi: "Bữa sáng đâu?"
Một đoạn ký ức nhanh chóng tiến vào não, đúng rồi, nữ phụ La Thiến không thỏa mãn việc mình chỉ là một thế thân, thế nên trong thời gian làm thế thân cô ấy liền vô cùng chuyên nghiệp làm những công việc mà một người vợ có thể làm.
Cho nên, bữa sáng...
La Thiến yên lặng nhìn hắn một hồi, giơ tay cầm quả táo cắn dở lên, sau đó nhỏ giọng hỏi: "À... Anh ăn không?"
Đường Diễn yên lẵng nhìn La Thiến một phút đồng hồ, xác định rằng La Thiến sẽ không mở miệng nữa thì hắn mới nói: "Không ăn."
Đợi đến khi Đường Diễn mặc vào bộ tây trang thẳng thớm rồi lạnh lùng ra khỏi cửa, La Thiến mới bắt đầu tỉnh lại, ừm ~ hình như mới ngày đầu tiên nhận công việc mới cô đã không làm tốt rồi!
Tiểu Vũ: có ai ko biết lúc La Thiến xuyên đến là đang làm chuyện gì ko =))
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
16 chương
88 chương
501 chương
41 chương
157 chương
174 chương
42 chương
20 chương